Vừa trông thấy hắn, Triệu Thành Kỳ đã rảo bước thật nhanh qua dòng người ngờm ngợp, chiếu theo tính cách của cậu thì kiểu gì cũng phải lao xồng xộc tới ôm rịt lấy đối phương mới chịu. Nhưng cậu cũng không dám lỗ mãng trước mặt vị anh rể mặt lạnh này, sau cùng đổi thành cụng tay như anh em chí cốt lâu ngày gặp lại.
Mục Trường Phong: “Cao phổng lên rồi đấy.”
Lại nói, cậu chàng tuy gầy gò nhưng sống lưng thẳng tắp, trong mắt ngập vẻ lém lỉnh, để cậu ở đâu cũng không lo chịu thiệt.
“Dĩ nhiên rồi, hai năm nay của em cũng chẳng phải công toi.” Triệu Thành Kỳ ra chiều đắc ý, cậu nhớn nhác tìm quanh, “Chị đâu rồi ạ? Có đi cùng anh không?”
Mục Trường Phong giật môi, dợm nói gì đó thì bỗng từ đâu ra một người nhào tới ôm chầm lấy cánh tay Triệu Thành Kỳ khóc lóc thảm thiết, nếu không nghe hai tiếng “cậu chủ” trong miệng y thì đám sĩ quan lẫn trong đám người đã rút súng ra động thủ.
Triệu Thành Kỳ nâng tay lên né, sợ nước mắt nước mũi dây vào người nhưng lại quên béng mình vừa ngồi xe lửa hàng mấy tiếng đồng hồ cũng chả khá khẩm hơn là bao.
“Anh là… Lục Tử?”
Lục Tử gật đầu như giã tỏi: “Đúng rồi cậu chủ, may mà cậu còn nhận ra tôi, hồi xưa tôi hay chơi đấu vật với cậu đó… Tôi gọi cậu nãy giờ mà cậu không nghe, mới lơ là một tí đã không thấy người đâu.”
Triệu Thành Kỳ không quá để tâm đáp một tiếng, “Vậy trong nhà có cho người tới không?”
“Đi thôi.” Mục Trường Phong cắt ngang cuộc đối thoại, “Lên xe ôn chuyện sau, đi gặp chị cậu trước đã.”
Lục Tử toan nói gì nhưng bắt gặp ánh mắt sắc lẻm của Mục Trường Phong, tim cậu ta đánh cái thịch, không dám hó hé nửa lời.
Xe nhà họ Triệu đậu cách đó không xa, chỉ cần băng qua dãy rào chắn là đến.
Bấy giờ đám đông đã tản bớt, Triệu Từ Thấm bước xuống xe, A Khoan đứng nghiêm chỉnh một bên. Vừa lo có người va vào cô cả, lại sợ không thấy được cậu chủ, chỉ cần Triệu Thành Kỳ vừa xuất hiện là anh ta sẽ nhận ra ngay.
Bỗng anh ta trợn mắt há mồm như bắt gặp chuyện gì đó khó tin lắm:
“Thiếu… Thiếu soái Mục?”
Triệu Từ Thấm sửng sốt, nương theo hướng nhìn của anh ta ngó qua.
Mục Trường Phong hiếm khi không diện quân phục, hôm nay hắn vận một cây áo gió đen cắt may khéo léo, chân vẫn đi bốt quân đội, mái đầu cắt ngắn khoác lên người hắn phong thái tinh anh lỗi lạc. Cho dù người chung quanh không biết hắn làm gì cũng sẽ tự động né xa ba thước.
Triệu Thành Kỳ đang sánh bước cạnh hắn.
Không biết có phải nhận ra cô đang nhìn hay không mà hai mắt Triệu Thành Kỳ sáng quắc như đèn pha, bèn chạy như bay đến ôm chầm cô.
Vẫn còn may cậu chàng chưa ôm cô xoay mòng giống như kẻ ngốc, nhưng vẫn hết sức hân hoan: “Chị đợi có lâu không? Em có quà cho chị nè, ừm, cũng có phần của anh rể luôn. Chắc chắn hai người sẽ rất thích cho mà xem!”
Cậu đã cao hơn cô nửa cái đầu, trưởng thành hơn hẳn so với lúc vừa rời nhà.
Triệu Từ Thấm nghe được hai chữ “anh rể” thì cong môi cười: “Về nhà trước đã, bố mẹ còn đang chờ.”
Vừa lên xe, Triệu Thành Kỳ cũng chẳng nhận thấy việc hai vợ chồng không ngồi cùng xe là bất thường. Song không ngờ Mục Trường Phong lại bước tới giữ chặt cửa xe đang khép hờ, sắc mặt nặng nề: “Triệu Từ Thấm, tôi có chuyện tìm em.”
Dường như Triệu Từ Thấm đã sớm dự liệu được tình huống này.
Cô thở dài, thoạt trông hết sức ung dung, cũng chẳng buồn né tránh ánh mắt hắn, “Không đi được, chuyện cần nói hôm qua đã nói hết.”
Mục Trường Phong không đáp.
Đèn đường khắc sâu thêm đường nét gương mặt sắc bén của hắn, tuy vị thiếu soái luôn sát phạt quyến đoán này không biểu hiện cảm xúc dư thừa song ánh mắt lại như có như không rơi trên mặt cô.
Bầu không khí lâm vào bế tắc.
“Chờ, chờ đã…”
Bình thường Triệu Thành Kỳ khá vụng nhưng lần này cũng nhận ra được có chuyện không ổn, hết nhìn chị mình lại nhìn sang Mục Trường Phong, “Anh chị đang cãi nhau à?”
Triệu Từ Thấm chưa kịp trả lời đã bị Triệu Thành Kỳ ngắt lời.
“Đừng cãi nhau nữa mà,” Cậu gãi tóc, “Có gì, chúng ta về nhà trước rồi nói.”
Sau đó cậu chàng tỏ vẻ hiểu chuyện mở cửa bước xuống rồi tự giác trèo lên ghế phó lái.