Lời Từ Tỉnh nói khiến nơi sâu thẳm trong linh hồn Triệu Từ Thấm truyền đến từng làn sóng rung động không sao tả nổi.
Quay lại ba tháng trước, anh cũng nửa tỉnh táo nửa cám dỗ hỏi cô rằng liệu bọn họ có thể bên nhau hay không.
Khi đó cô mở miệng toan nói mấy lần, song lại phát hiện mình không biết mở lời ra sao, chỉ bất giác lùi ra sau, muốn cự tuyệt theo bản năng.
Vẫn chưa nếm đủ đau khổ của việc yêu một người thật lòng ư?
Hay còn muốn dẫm lên vết xe đổ?
Nhưng Từ Tỉnh và chồng cũ Mục Trường Phong không cùng một loại người. Mục Trường Phong sẽ không bao giờ yêu ai, lạnh lùng tựa lưỡi dao sắc bén, giây tiếp theo có thể đâm người khác đến đầm đìa máu tươi. Còn ở Từ Tỉnh, hiếm khi cô thấy anh bộc lộ sự gai góc của mình.
Anh giống như suối nước nóng, vừa vặn liếm láp vết thương của cô, nhưng cũng không vì nhiệt độ quá cao mà khiến cô bị bỏng.
Lúc ấy Triệu Từ Thấm nỗ lực đè nén nỗi hoang mang trong lòng, cố gắng nhìn thẳng vào mắt anh, “Em từng yêu sâu đậm một người, cho nên không thể hết lòng hết dạ để yêu anh.”
“Vừa khéo,” Từ Tỉnh không lấy làm ngạc nhiên, gương mặt vẫn đượm vẻ dịu dàng, “Anh cũng thế.”
Triệu Từ Thấm trầm mặc giây lát, nói tiếp: “Em không thể sinh con.”
“Anh ghét nhất là bọn con nít.”
Từ Tỉnh nhìn cô, cười nhẹ, “Hai ta rất hợp nhau chẳng phải sao? Em không cần nghĩ nhiều, chỉ cần thử ở bên anh thôi được không?”
Vậy thì… cứ thử xem?
Triệu Từ Thấm nhìn anh, bỗng cảm thấy lòng bàn tay hơi ẩm ướt.
Thời gian như đóng băng.
Có thể nói đây là lần giằng co lâu nhất kể từ khi hai người quen biết nhau tới nay, hô hấp Từ Tỉnh thoáng ngừng lại, toan nói gì đó thì bỗng Triệu Từ Thấm nghiêng người qua, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Đôi môi mềm mại của cô dán lên cổ anh: “Có ai nói với anh, lúc anh dỗ dành người khác quyến rũ thế nào không, mấy em gái nhỏ chắc đã bị anh mê hoặc đến điên đảo thần hồn rồi nhỉ?”
Triệu Từ Thẩm cảm giác được hô hấp của anh đang trở nên dồn dập.
Một tay anh bợ mông Triệu Từ Thấm, tay kia giữ chặt cằm cô, sau đó áp môi xuống.
Nụ hôn này rõ ràng không giống với nụ hôn trên ghế ban nãy, thêm mấy phần công kích xen lẫn nóng vội. Đầu lưỡi Từ Tỉnh chiếm đoạt khoang miệng cô, cuốn lấy lưỡi cô, trong lúc hấp tấp còn nâng cô tiến về trước vài bước, cho đến khi người cô bị đè lên vách tường.
“Vậy còn em?” Từ Tỉnh không để cô có cơ hội thở dốc, trán kề trán, ngón tay men dọc theo tà váy, tháo nốt chiếc nút cuối cùng, sau đó luồn vào trong, “Đã bị anh mê hoặc chưa?”
Đầu ngón tay thô sần của anh chớp mắt đã đặt lên đũng quần lót tơ lụa, từ từ len vào, từ tốn âu yếm đóa hoa mềm mại của cô.
Triệu Từ Thấm bị ma sát đến lẩy bẩy không ngừng.
Nhưng cô chẳng còn là em gái nhỏ chưa trải sự đời, cô nhẹ nhàng thở dốc, đồng thời vươn tay cởi quần anh.
Khoảnh khắc cầm vật nam tính trong tay, cô có thể cảm giác được nó lại sưng to thêm một cỡ, gân xanh trườn quanh trụ, cạ vào lòng bàn tay như phô trương sức mạnh.
Từ Tỉnh bật tiếng rên khó kìm nén.
Tay Triệu Từ Thấm tức thì bị anh bắt lấy.
Dù đã nhuốm dục vọng song anh vẫn tuấn tú như ngày nào, anh cụp mắt, giữa hàng mày hằn vẻ căng thẳng hiếm thấy.
Anh chống tay lên tường: “Nghe lời, hôm nay để anh.”
Chẳng lâu sau, Từ Tỉnh cúi đầu, dùng răng cởi sườn xám trên người cô, nước bọt thấm ướt cúc áo, rồi chậm rãi lột xuống.
“A…”
Nụ hồng của cô bỗng bị anh ngậm trọn.