Sắc trời dần tối, chiếc xe Ford dừng ở đầu ngõ 13 phố Trung Khánh. Dân khu này hiếm khi được thấy một chiếc xe sang trọng như vậy nên không kìm được ngoái đầu lại đánh giá, giây tiếp theo, một người đàn ông tuấn tú đeo kính gọng vàng bước xuống xe.
Người đàn ông mặc đồ tây được là ủi phẳng phiu, anh xách cặp táp da, cổ tay áo cài khuy tỉ mỉ trông vừa tri thức vừa nho nhã, không hề ăn nhập với con hẻm loang lổ bẩn thỉu nơi đây.
Cửa sổ xe hạ xuống để lộ khuôn mặt của một người đàn ông trung niên, y nở nụ cười lịch sự: “Luật sư Từ, vụ lần này lại phiền cho anh rồi, cảm ơn anh đã giúp đỡ.”
Từ Tỉnh đáp: “Không cần khách sáo, tiễn đến đây được rồi.”
“Ài, vậy cũng được.”
Người đàn ông trung niên kia tên Phạm Kế Đức, y là một thương nhân, mấy hôm trước vừa vận chuyển một lô hàng đến Thượng Hải nhưng lại bị hội Thanh Sơn giữ lại, lần lữa mãi vẫn chưa giải quyết được vấn đề. Y hết cách nên mới phải tìm đến Từ Tỉnh, muốn nhờ anh thử đánh tiếng với bên kia trước. Dù sao lúc người bên văn phòng luật ngầm tiến cử Từ Tỉnh với y cũng từng nhắc khéo rằng tay luật sư này khá có tiếng nói ở hội Thanh Sơn.
Chào Phạm Kế Đức xong, Từ Tỉnh quay gót bước vào con hẻm nhỏ.
Từ Tỉnh rất đẹp trai, lúc không cười không nói chẳng lộ vẻ lạnh lùng hay khó gần, Thượng Đế đã vô cùng khéo léo điêu khắc sườn mặt góc cạnh càng làm anh trông thêm vô hại. Hễ người trong ngõ nhìn thấy anh đều không kiềm được mà trộm ngắm thêm vài lần, nhất là mấy cô nàng trẻ trung.
Ngày mai phải đi ăn trưa với đội trưởng Cục cảnh sát phía Đông, ngày mốt sẽ mở phiên toà xét xử con trai cả của chủ tiệm bách hoá Long Dương, anh cần phải nắm rõ một số thông tin trong tài liệu…
Từ Tỉnh vừa đi vừa nghĩ về công việc, đến tận khi mở cửa nhà mới phát hiện ra bên trong có ánh đèn.
Ánh sáng dìu dịu, vầng sáng vàng ấm áp hắt lên chiếc bàn ăn, đánh mắt sang trái sẽ thấy một người phụ nữ cuộn mình nằm trên chiếc ghế mây tre đan.
Cô đã chìm vào mộng đẹp, tư thế ấy làm vòng eo được sườn xám ôm khít càng thêm nhỏ nhắn, đường cong thướt tha duyên dáng. Vạt áo xẻ tà để lộ vùng da thịt trắng như trứng gà bóc, phảng phất như phần màu trắng kia sẽ uốn lượn tận sâu vào trong khiến người ta mơ tưởng sâu xa.
Từ Tỉnh thoáng ngẩn ngơ.
Anh bỏ cặp táp xuống, không thay áo vest ngay mà bước đến nhặt tấm chăn rơi trên nền đất.
Song anh không đắp lên cho cô.
Từ Tỉnh tiện tay đặt chăn sang một bên, kìm lòng không đặng ngồi xổm xuống, giữ nguyên tư thế hôn lên mi mắt người nọ.
Xúc cảm nho nhỏ ấy hình như đã kéo Triệu Từ Thấm ra khỏi mộng.
Cô vừa mơ màng mở mắt ra cũng là lúc nụ hôn mang theo hơi thở mát lạnh của Từ Tỉnh ập tới, đầu lưỡi anh nhẹ nhàng cạy răng cô, nụ hôn như chan chứa vô vàn tình cảm âu yếm khiến tim người ta đập loạn nhịp.
Triệu Từ Thấm choáng váng.
Cô nghe Từ Tỉnh hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Cô trầm mặc rồi đáp: “Thím Chu nấu cháo, mình em ăn không hết, nghĩ chắc anh vẫn chưa ăn tối nên em mang sang.”
Dường như Từ Tỉnh có thể mường tượng ra dáng vẻ cô một mình chạy đến đây đợi anh tan tầm về.
Anh ôm vai đỡ cô dậy, “Đúng là chưa ăn thật, em ở lại với anh đi, đừng về vội.”
Từ Tỉnh chính là như vậy, lúc mới quen tính tình lạnh nhạt biết bao nhiêu, thế mà khi thân thiết rồi anh lại có thể tự nhiên thốt ra câu “Ở lại với anh đi” khiến người ta không tài nào cự tuyệt nổi.
Triệu Từ Thấm cũng không định đi ngay, cô ngồi phía đối diện ngắm Từ Tỉnh dùng bữa.
Đây là món cháo hải sản thím Chu đặc biệt học từ người Hồng Kông, hương vị rất thơm ngon, lúc Triệu Từ Thấm mang đến còn đặt vào bình giữ nhiệt nên giờ vẫn còn nóng. Từ Tỉnh ăn rất chậm, từng cử chỉ của anh đều toát lên cảm giác nhã nhặn.
Ăn xong, Từ Tỉnh lại đứng dậy thu dọn bát đũa.
Triệu Từ Thấm lẳng lặng đi theo sau, đứng bên ngoài phòng bếp ngắm nghía bóng lưng anh.
Đây là cách thức chung sống giữa hai người, tuy không nói chuyện nhiều nhưng Triệu Từ Thấm lại thích biết bao khoảnh khắc này, mẹ cũng bảo gần đây cô cười nhiều hơn trước.
Động tác của Từ Tỉnh trước giờ luôn dứt khoát gọn gàng, thế mà hôm nay chẳng biết vì lý do gì mà một chiếc bình giữ nhiệt và một bộ bát đũa lại ngốn của anh nhiều thời gian đến vậy, hình như anh đang chờ đợi điều gì đó.
Đột nhiên anh xoay người, trong tay còn cầm đôi đũa sũng nước, nói với vẻ nghiêm túc: “Trời mưa rồi.”
Ánh trăng đầu ngõ yếu ớt không nhìn rõ được gì, nhưng nếu để ý kĩ quả thực vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa.
Triệu Từ Thấm suy tư: “Hay là bây giờ em ra ngoài bắt xe về nhé?”
Từ Tỉnh: “Em muốn ở lại đêm nay không?”
Hai giọng nói đồng thời vang lên.