Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dưới Váy Sườn Xám – Thiên Tửu 2.0

Chương 66




Linh hồn Từ Tỉnh như bị cướp mất.

Tựa như đang cố kiềm chế cảm xúc, trái cổ chuyển động lên xuống.

Triệu Từ Thấm nhìn anh, cô không tiến đến ôm anh cũng không quay gót rời đi, mà bình tĩnh phân tích: “Anh kể rằng anh đã từng yêu một người, anh bảo cô ấy đi du học ở Anh, cô ấy chính là trăng trong nước. Cô Yến trùng hợp đi Anh, anh lại từng là chồng chưa cưới của cô ấy.”

“Vậy nên,” Cô ngừng hẳn, sau đó dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể đặt ra nghi vấn, “Người cũ mà anh nói là cô ấy đúng không?”

Ngõ nhỏ tĩnh mịch, thời gian cũng ngừng trôi.

A Khoan và người sĩ quan bên cạnh hiểu ý đồng loạt lui đi.

Từ Tỉnh chậm rãi khép mắt.

Phải mất một lúc anh mới mở mắt ra, khó khăn cất lời, “Không phải.”

Anh phân trần, “Người anh thích vẫn luôn là em.”

Mặc dù đã lờ mờ đoán được, song tận khi nghe thấy chính miệng anh thừa nhận, cô vẫn giật mình thon thót. Bao nỗi hoang mang mờ mịt biến mất không còn một mảnh, chỉ còn lại cảm giác không rõ tên gọi.

Anh nói thật ư?

“… Tại sao? Vì lúc đó em giúp anh trên tàu à?” 

“Không phải,” Từ Tỉnh cười cay đắng, giọng anh khàn hẳn, “Thật lòng anh cũng không hiểu vì sao, anh rất hiếm khi nhìn về quá khứ, gần như đã quên mất gương mặt em khi đó. Nhưng sau khi trùng phùng tại vùng chiến hoả Tô Giới, anh nhận ra rằng mình chưa từng quên em.”

Vùng Tô Giới bị Anh Quốc chiếm đóng.

Triệu Từ Thấm tức khắc nhớ lại chuyện gì đó, “Là nơi em từng kể với anh…”

“Ừm, chắc là vậy.” Họ nhìn nhau, đốm sáng lập loè soi tỏ vầng trán sáng ngời, “Đêm đó khi Mục Trường Phong đi tìm em, anh là người đã ở bên cạnh em.”

Rất nhiều năm về trước, ánh lửa hừng hực bị dập tắt giữa tiếng nổ vang trời, thắp sáng cả vòm trời u tối. Khi Từ Tỉnh nhìn thấy sườn mặt nghiêng nghiêng của cô, phản ứng đầu tiên chính là không thể tưởng tượng nổi mà đứng trân như tượng. Bao ồn ào xung quanh bỗng trở thành hư không.

“Nhìn gì đấy?” Một người bạn huých vai anh hỏi. 

Từ Tỉnh giấu đi vẻ khác thường, bình tĩnh đáp: “Không có gì, chia nhau ra hành động đi.”

Bấy giờ anh đã là thuộc hạ đáng tin cậy bên cạnh Yến Vân Âm, là người có tiếng nói nhất trong số những đồng bạn nên không ai dị nghị chuyện anh bày bố, tức tốc tản ra tìm kiếm Yến Vân Âm. Duy một mình Từ Tỉnh vẫn dậm chân tại chỗ, trông anh và đám người tất bật xung quanh như hai thế giới tách biệt.

Có phải là cô không?

Đúng thế, vẻ ngoài cô không mấy thay đổi, chỉ là trưởng thành nên trút bỏ nét thơ ngây, tăng thêm phần xinh đẹp.

Nhưng tại sao cô ấy lại ở đây?

Từ Tỉnh nằm sấp trên đống đá đổ nát, quay đầu nhìn Triệu Từ Thấm cách đó không xa.

Cô vẫn luôn theo dõi sát sao tình hình phía trước, không hề hay biết có ánh mắt đang nhìn mình. Cô vận sườn xám màu xanh lơ, bắp chân bị thương chảy máu không ngừng. Dù trong tình cảnh khốn cùng, song thiếu nữ mười lăm mười sáu vẫn luôn mang dáng dấp nền nã nhu hoà chẳng khác gì ánh trăng vời vợi giữa đêm đen. Khiến người ta cầm lòng không đặng gióng mắt theo.

Anh nghĩ cô cũng thật thông minh, biết náu mình ở đây để giảm thiểu nguy hiểm.

Nhưng cô đang bị thương.

Gia đình cô đâu rồi?

Từ Tỉnh hiểu rõ mình không thể đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, dẫu biết bây giờ mình nên đi tìm Yến Vân Âm nhưng anh vẫn lần lữa mãi không rời.

Đấu tranh hồi lâu, anh dứt khoát đứng lên. Nhưng một thiếu niên mặc quân phục đã sải bước tới trước, khom người vỗ vai cô, sau đó ôm ngang người con gái.

“Sao anh đến được đây?” Cô thảng thốt quay đầu, niềm vui nơi đáy mắt không cách nào che giấu, cẩn thận nắm vạt áo cậu thiếu niên kia.

Cô nhỏ giọng thầm thì đôi câu, có lẽ thấy cô phiền nên chàng trai lạnh lùng gằn câu “Câm miệng.”

Bóng lưng họ mỗi lúc một xa.

Từ Tỉnh lẳng lặng đứng yên, nhìn về bóng đêm phương xa, không phân biệt được cảm xúc ngổn ngang trong lòng.

Ngày ấy Yến Vân Âm không vui là rõ, cô ta đợi người nọ ở quán cà phê nửa buổi, kết quả là những người khác đều tìm được cô ta, còn người cô ta mong ngóng nhất lại chẳng thấy đâu.

“Anh đến muộn quá đấy.”

Vui buồn của cô ta đến và đi nhanh như một cơn gió, chẳng mấy chốc lại thư thả ngẩng đầu nhìn Từ Tỉnh, “Thôi bỏ đi, chúng ta về, bằng không anh cả lại càu nhàu em.”

Từ Tỉnh cho rằng việc lần này cũng giống lần tự gieo mình xuống biển khi xưa, rất khó có thể gặp lại Triệu Từ Thấm. Nhưng định mệnh mỉm cười, dần dà, họ bắt đầu gặp gỡ, lướt qua nhau vô số lần. Thuở đầu anh chỉ khựng người, sau đó mau chóng bước đi xa, song về sau anh lại không dằn được ngoái lại nhìn về phía cô.

Từ bao giờ, cô tựa một gốc dây leo, lặng lẽ cắm rễ trong tim anh. Tận khi anh muộn màng nhận ra, cô đã ngấm vào máu thịt, không thể phớt lờ được nữa.

Mặc cho anh có gắng sức chôn giấu tâm tư mình, nhưng nghe lời kể của ông chủ cửa hàng tranh cô thường xuyên ghé, anh vẫn bần thần cả người.

Ông chủ đang lôi kéo khách quen tán phét, không chút để ý đến giọng nói oang oang của mình, “Nghe bảo cô ấy muốn đi Anh du học, chẳng phải bây giờ đám con nhà giàu đều thích đua đòi chạy ra nước ngoài sao?

“…”

“Người ta nói công nghiệp cứu quốc, chứ một hoạ sĩ xuất ngoại thì có ích gì chứ?” 

Ông chủ cầm tay vị khách, “Ôi dào, anh phải tin tôi chứ, tôi nghe cô giáo của cô ta kể vậy mà, là người quen biết mười mấy năm lận đó…”

Nếu cô đi tức là họ khó lòng gặp lại nhau giữa biển trời mênh mông, cho dù anh muốn lấy thân phận chính đáng mà gặp cô cũng trở thành hy vọng xa vời.

Ngày đó anh về hội Thanh Sơn mà hồn như lìa khỏi xác, lần đầu tiên mở miệng đề nghị muốn rời Thượng Hải, chọc cho Yến Vân Âm tức điên lên, Yến Vân Hữu muốn khuyên giải mấy câu, đến cả ông chủ cũng ngạc nhiên muôn phần, cuối cùng nhất trí điều anh đến bang hội ở Chiết Giang.

Từ Tỉnh đồng ý.

Hiện thực luôn tàn nhẫn, anh vừa đến Chiết Giang không lâu, báo chí ồ ạt đăng tin cô kết hôn cùng Mục Trường Phong.

Một thiên kim nhà giàu dịu dàng yêu kiều, một sĩ quan trẻ tuổi tiền đồ vô hạn, họ còn là thanh mai trúc mã, cuộc hôn nhân này được đông đảo mọi người quan tâm.

Chỉ độc Từ Tỉnh đọc từng dòng chữ giấy trắng mực đen trên báo mà chết lặng, tưởng chừng có thứ gì đó dần chìm xuống đáy, không thiết buồn vui.

Anh thấy hồn mình như chia đôi, một nửa cảm thấy may mắn khi giờ này mình đang ở đây, nửa còn lại muốn tốc biến về Thượng Hải ngay lập tức.

Ít nhất thì… có thể gặp cô một lần, chỉ đứng đằng xa thôi cũng được.

Kế hoạch đi du học chỉ là khúc nhạc đệm đối với Triệu Từ Thấm, thực tế Tạ Chi Đường vừa đề nghị là cô đã từ chối ngay. Cô không ngờ điều này lại dấy lên bão táp trong ký ức Từ Tỉnh.

Cô hoàn hồn, nhỏ giọng hỏi: “… Lúc ấy anh có đến không?”

“Anh đã tới,” Giọng anh vẫn khản đặc, “Anh đứng từ xa nhìn, lúc ấy em đang đứng cạnh anh ta, trông hạnh phúc xiết bao…” Dừng một giây, anh lại gian nan tiếp tục: “Hai năm trước anh về Thượng Hải, Yến Vân Âm đột nhiên nói muốn cưới anh, không may anh cả cô ta gặp chuyện đúng vào hôm tổ chức hôn lễ. Anh chớp thời cơ đạt được thoả thuận với ông chủ… Ông ấy là người đong đếm thiệt hơn rất rõ ràng, nguyện ý trả tự do cho anh. Sau khi rời Thanh Sơn, anh đi thi chứng chỉ luật sư, không bao lâu thì thấy em đăng tin trên báo, liên lạc với anh. Đó là lần đầu tiên trong đời anh quang minh chính đại gặp được em.”

Trước mắt Từ Tỉnh tái hiện cảnh tượng trong văn phòng luật ngày đó.

Anh không hề bình tĩnh như ngoài mặt, khi nghe cô nói muốn đâm đơn ly hôn, anh phải cố gồng hai vai mới nén được cảm xúc sôi trào trong lồng ngực, không lộ ra bất kỳ điều gì khác thường.

Khi kiện cáo xong xuôi, anh biết Triệu Từ Thấm vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc tình mới, cũng rõ việc mình theo đuổi cô quá nóng vội. Ngặt nỗi tình yêu bị đè nén quá lâu, lâu đến độ anh không dám bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào nữa, bèn thổ lộ cùng cô.

Giãi bày tâm sự giấu kín nhiều năm, Từ Tỉnh không hề có dáng vẻ trút bỏ gánh nặng, trái ngược hoàn toàn, anh chết lặng, tựa như tù nhân đứng trước giá treo cổ, chờ bảo đao hạ xuống.

Anh hít thật sau mới miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, “Ngày trước kể với em rằng anh từng có người yêu cũ vì nghĩ làm vậy có thể khiến em mau chóng dỡ bỏ phòng bị với anh. Càng về sau, lời nói dối tựa như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, anh không có cách nào đề cập đến chuyện quá khứ với em. Có thể trong tiềm thức, anh vẫn là người phải ngửa đầu mới với được đến em, dẫu bao năm trôi đi, bất kể thân phận có đổi thay, đây là chuyện khó bề suy suyển.”

“Vậy nên Thấm Thấm à,” Anh nhếch môi cười khổ, cụp mắt, “Nếu như em muốn suy xét lại mối quan hệ giữa hai chúng ta, anh sẵn lòng đón nhận tất cả.”