Đuổi Theo Tình Yêu

Chương 29: Giải cứu




Nhật Đông xách vali tiền ra khỏi xe, nhíu mày quan sát nhà kho bỏ hoang gần đó. Chưa vội bước lại gần, anh gọi điện liên lạc với Liêu Hào. Qua mấy hồi chuông, Liêu Hào bắt mày, vẫn là cái giọng khàn khàn khó nghe:

- Mày chạy tới nhanh thật đó! Cũng thật giữ chữ tín.

- Tao mang tiền tới rồi, giờ mày thả cô ấy ra được rồi chứ?

- Trước hết, mày mang tiền vào nhà kho cái đã. Tao cần đảm bảo mày đem đủ tiền và không có người dư thừa.

- Được.

Cúp mày, Nhật Đông nhìn điện thoại trên tay, ấn nhẹ một nút rồi cất nó vào túi, thận trọng bước tới gần nhà kho. Đẩy cánh cửa cũ kỹ, ánh sáng bên ngoài lọi vào lập tức cho anh thấy rõ quang cảnh đáng sợ bên trong. Một đám hơn hai chục người ăn mặt như xã hội đen, mặt ai nấy đều vô cùng đáng sợ với những vết sẹo, và càng đáng sợ hơn là có rất nhiều đứa trong số chúng cầm súng. Liêu Hào dẫn đầu bước ra, hai mắt hắn tham lam nhìn chiếc vali trên tay Nhật Đông. Vờ trấn tĩnh, Nhật Đông trào phúng nói:

- Tao thật không nghĩ đến mày cần tiền ở tao đến vậy. Cha mẹ mày ở trong tù, tao nghĩ nắm được thóp tao mày sẽ yêu cầu cứu họ ra chứ, cậu ấm được cưng chiều.

- Tao còn đủ thông minh để biết rằng mày chưa đủ năng lực đến đó. Thay vì tốn thời gian vào chuyện vô ích, tao cần tiền hơn. Cứu được họ ra mà không có tiền thì sao? Miễn là tao sống tốt, họ nhất định sẽ vui vẻ. - Liêu Hào vênh mặt nói. Hắn đích thực là không quan tâm tới ba mẹ mình lắm, thậm chí còn có chút oán giận vì bọn họ không ra tay bảo vệ hắn, khiến hắn xém nữa thì mất mạng. Vả lại, Liêu gia đã sụp đổ, thứ hắn cần nhất lúc này, là tiền.

- Tao thật rất muốn nhìn vẻ mặt họ khi nghe những lời này.

Liêu Hào khó chịu phất tay, nói:

- Đừng nhiều lời, mau giao tiền ra đây!



- Con tin. Tao muốn thấy Trác Nhã!

- Được thôi. Vào trong lôi con nhỏ đó ra.

Một tên nhận lệnh đi vào căn phòng khác trong kho hàng, một lát sau hắn kéo Trác Nhã còn đang hôn mê ra, theo sau còn có một tên khác nữa, ăn mặc kín mít, đeo khẩu trang.

- Trác Nhã! Mày đã làm gì cô ấy?

- Thuốc mê thôi. Được rồi, người đã thấy, mau đưa vali tiền tới đây để tao kiểm tra.

- Được.

Nhật Đông chậm rãi đi tới. Đến đây, anh đã xác định Liêu Hào không dễ gì thả người. Hi vọng, nãy giờ cũng đủ kéo dài thời gian cho bọn họ tới. Nếu không kịp, thôi thì chết cùng Trác Nhã cũng không tệ.

Nhật Đông vừa đặt vali xuống, Liêu Hào đã cầm súng chỉ vào thái dương anh. Gã hất hàm sai một tên thủ hạ tới kiểm tra.

Trong lúc tên kia kiểm tra tiền, một tiếng súng vang lên, một tên trong số chúng gục xuống. Trong lúc bọn chúng còn chưa hiểu chuyện gì, Nhật Đông xông tới đoạt súng của Liêu Hào, chế trụ ngược lại gã.

- Hạ súng xuống nếu không muốn hắn chết!

Từ bên ngoài, một loạt cảnh sát xông vào, dẫn đầu là Chu Lâm.



- Các người đã bị vây bắt, mau đầu hàng!

- Mày thua rồi.

- Mày nghĩ vậy sao? - Liêu Hào nhếch mép. - Tao đã tính tới mày không ngoan ngoãn như thế. Cây súng này không có đạn nhưng súng trên trán người yêu mày... lại có đó.

- Mày! - Đôi mắt Nhật Đông co rút lại.

- Nếu không muốn nó chết ngay lập tức thì bảo bọn họ bỏ súng xuống, đi ra ngoài và thả tao ra!

Người Nhật Đông run lên vì giận dữ. Anh tính sai rồi sao? Trác Nhã... Nhật Đông mím môi... khó khăn nói:

- Bỏ... súng...

Anh chưa nói xong, tên đang cầm giữ Trác Nhã gục xuống. Người áo đen đi ra cùng hắn ban nãy đang cầm súng và đã bóp còi. Trác Nhã cũng không giả vờ nữa, Túm lấy người áo đen, hạ gục mấy tên xung quanh, chạy về phía Nhật Đông.

- Bây giờ, chúng ta có con tin.

Nhật Đông kinh hỉ nhìn cô trong khi Liêu Hào trừng mắt, không tin vào những gì đang xảy ra. Có trách cũng là trách hắn quá chủ quan, tin rằng chỉ một người cũng đủ canh giữ một người hôn mê và một người bị đánh đến bất động.

Chớp thời cơ, Chu Lâm hạ lệnh cho cấp dưới xông lên, nhanh chóng chế trụ đám người kia. Tất nhiên, không thể tránh khỏi một vụ nổ súng. Nhật Đông lo lắng an nguy của Trác Nhã, nhất thời quên mất Liêu Hào, nhào tới ôm lấy cô, lùi về sau, tránh khỏi vụ nổ súng kia. Quan sát cô từ trên xuống dưới, hỏi han đủ thứ. Trong lúc vui mừng vì mất mà có lại được, Nhật Đông lơ là phòng bị, không thấy Liêu Hào bắt lấy súng của một tên thủ hạ nằm gục gần đó, không chút do dự hướng Trác Nhã bóp còi.