Công chúa nhỏ của chú…
Nhìn thấy mấy chữ này, mặt Tùy An đỏ hết cả lên.
Chú Giang nói bậy bạ gì thế, cô không phải là công chúa nhỏ đâu!
Ngay sau đó, lại có tin nhắn mới.
Giang Hằng: Cháu đang ở đâu? Sao chú thấy phông phía sau rất giống khách sạn?
Giang Hằng: Tùy An, đừng im lặng như vậy, trả lời câu hỏi của chú đi.
Tùy An cắn môi, qua vài giấy, cô cẩn thận gõ câu trả lời.
Tùy An: Thị lực của chú Giang tốt thật, đúng là cháu đang ở khách sạn.
Giang Hằng: Vì sao lại ở khách sạn?
Tùy An: Cháu đi chơi với bạn.
Giang Hằng: Tùy An, nhân lúc chú vẫn còn kiên nhẫn thì cháu mau nói thật với chú đi.
Tùy An giật mình, sau một lúc im lặng, cô mới trả lời tin nhắn của Giang Hằng.
Tùy An: Cháu và người nhà cãi nhau nên ra ngoài ở.
Giang Hằng: Bây giờ cháu đang ở đâu?
Giang Hằng: Chia sẻ vị trí cho chú đi.
Tùy An cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, hơi do dự.
Giọng điệu của Giang Hằng rất nghiêm túc, khiến Tùy An băn khoăn, cô khẽ cắn môi, từ chối Giang Hằng.
Tùy An: Chú Giang muốn làm gì vậy ạ?
Giang Hằng ở đầu kia liếc mắt nhìn tin nhắn trợ lý gửi, anh duỗi ngón tay thon dài, gõ nhẹ vào màn hình hai từ.
Giang Hằng: Tìm cháu.
Sau đó, anh lại gửi thêm mốt tin nhắn nữa, khiến Tùy An đứng ngồi không yên.
Giang Hằng: Chú đã kêu nhân viên của khách sạn chuẩn bị cho cháu ít đồ rồi, lát nữa nhớ mở cửa đấy.
Tùy An sửng sốt, trả lời lại.
Tùy An: Đồ gì vậy ạ?
Mấy phút sau, Giang Hằng gửi tới một video.
Tùy An click mở thì thấy ngón tay thon dài của Giang Hằng đang kéo dây an toàn, ngón tay anh trắng như ngọc nổi bật trên dây an toàn màu đen.
Sau đó cô nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Giang Hằng vang lên.
Giang Hăng nói, “Tùy An, cháu không ngoan.”
Cả video chỉ có 10 giây, Tùy An cứ bật đi bật lại mãi, nghe vẻ bất đắc dĩ và trách cứ trong câu nói của anh, trái tim Tùy An đập nhanh hơn.
Cô che ngực lại, vẻ mặt hơi thẹn thùng.
Giọng của chú Giang thật sự rất hay, giống như Đồ Đóa nói vậy, cảm giác lỗ tai mang thai đến nơi.
Tùy An mím môi, mỉm cười.
Không lâu sau, lúc Tùy An đang hoàn thành nốt bức tranh, có người võ cửa phòng cô.
Cô vô thức ngẩn ra, sau đó nghe thấy tiếng nhân viên nói, “Xin chào cô Tùy, chủ tịch Giang dặn tôi mang một ít quần áo và đồ ăn cho cô.”
Tùy An vội đứng lên đi mở cửa, mấy nhân viên lần lướt đi vào, mang đồ trên tay vào phòng.
Mấy phút sau, nhân viên mỉm cười tạm biệt Tùy An.
Tùy An ngơ ngác gật đầu, lúc cô xoay người lại, nhìn thấy logo trên quần áo, trái tim cô lại đập thình thịch.
Cửa phòng vẫn chưa đóng hết, nếu nghe kỹ thì sẽ nghe thấy tiếng các nhân viên nhỏ giọng bàn tán.
“Cô Tùy xinh đẹp thật, giống như tiên nữ vậy, chẳng trách sếp Giang lại thương cô ấy như vậy, nếu tôi có một tiểu bối giống cô ấy, tôi cũng sẽ rất đau lòng.
“Lúc trợ lý đặc biệt Lâm dặn dò tôi, còn cố ý bảo tôi mua quần áo loại mềm, chất lượng phải tốt, giặt giũ sách sẽ nữa.”
“Không ngờ bên ngoài trông sếp Giang lạnh lùng vậy, mà lại đối xử rất cẩn thận với một tiểu bối như cô Tùy, đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt đấy.”
“Không biết người đàn ông ấm áp như sếp Giang sẽ cười người phụ nữ như nào nhỉ?”
“Mấy cô không nghe tin đồn sếp Giang và con gái nhà họ Hồ à?”
“Chuyện này hả…
Mấy câu sau đó, Tùy An không nghe thấy.
Tùy An thuê một phòng tiêu chuẩn, chỗ quần áo và đồ ăn vừa mang đến gần như đã chiếm hết chỗ trống trong phòng cô.
Tùy An ngồi trên sofa, tiện tay cầm một bộ đồ trong túi lên, sờ vào rất mềm, chất liệu cao cấp.
Sau đó, sử chú ý của Tùy An chuyển sang xe thức ăn, từ lúc cô mở cửa đã ngửi thấy mùi hương rất thơm rồi.
Cả đêm không ăn gì, lúc này bụng cô bắt đầu kêu gào, Tùy An vào phòng tắm rửa tay rồi quay lại sofa ăn sáng.
Trên xe thức ăn có cháo bị đỏ, bánh đậu, và một số đồ ăn kèm.
Tùy An vốn ăn ít, nhưng đói bụng cả đêm nên so với bình thường, cô ăn nhiều hơn một chút.
Lúc Giang Hằng chạy tới khách sạn, Tùy An đã ăn sáng xong, đang thấp thỏm ngồi trên sofa, mong chờ nhìn về phía cửa phòng.
“Cốc cốc cốc..”
Tiếng gõ cửa vang lên, đánh thức Tùy An đang thất thần.
Biết người đến là ai, Tùy An vô thức nuốt nước bọt, cô nắm chặt vạt áo, dè dặt đi mở cửa phòng.
Trên mặt Giang Hằng lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Anh thức cả đêm, lẽ ra sáng nay định ngủ bù, nhưng vì Tùy An trốn nhà đi nên vội vàng chạy tới đây, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Tùy An khẩn trương gọi, “Chú, chú Giang.”
Giang Hằng nới lỏng cà vạt, phất tay để trợ lý đặc biệt rời đi, còn mình thì sải bước vào phòng, sau đó, một tiếng “cạch” vang lên.
Tùy An vừa ngẩng đầu thì thấy Giang Hằng khóa cửa lại, cô ngừng bước, nghe thấy Giang Hằng gọi mình.
“Qua đây, chú có chuyện muốn nói với cháu.”
Tùy An cẩn thận qua đó ngồi, khóe mắt liếc thấy vẻ mặt xanh xao của Giang Hằng, cô lo lắng hỏi, “Chú Giang, tuy công việc của chú bận rộn, nhưng vẫn phải chú ý nghỉ ngơi, đừng để bản thân mệt mỏi quá, nếu không mất nhiều hơn được.
Giang Hằng đang xoa ấn đường, nghe vậy, anh quay sang nhìn vẻ mặt khả ái của Tùy An, hừ nhẹ, “Tỏ ra đáng yêu cũng vô dụng thôi.”
Tùy An nhíu mày, dường như không vui khi nghe Giang Hằng nói thế, “Cháu không tỏ ra đáng yêu, cháu chỉ lo lắng cho chú Giang thôi.”
“À.” Giang Hằng thích thú nhướng mày, ánh mắt tò mò hỏi, “Cháu lo lắng gì?”
Tùy An nghiêm túc nói, “Tuổi của chú Giang đã không còn đủ để duy trì việc chú thức đêm tăng ca nữa rồi, cho nên chú phải chăm chỉ dưỡng sinh vào.”
“Dưỡng sinh?”
Giang Hằng kinh ngạc cúi đầu, sau đó cười khẽ, “Nhóc con, không được nói bậy.”
Anh tự hào nói, “Chú Giang của cháu vẫn còn trẻ, không cần dưỡng sinh.”
Tùy An do dự một lát, nuốt xuống mấy lời sắp đến bên môi.
Giang Hằng uống một ngụm trà, ngước mắt nhìn Tùy An, “Vì sao lại trốn nhà đi?”
Tùy An cúi đầu, không nói gì.
Giang Hằng thấy Tùy An như vậy thì biết xảy ra chuyện lớn rồi.
Anh nhíu mày, nghiêm túc hỏi, “Có ai bắt nạt cháu à?”
Tuy An đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt khẩn thiết cầu xin, “Chú Giang, chú đừng hỏi nữa.”
“Chậc.” Giang Hằng mất kiên nhẫn vuốt tóc, ánh mắt lạnh lẽo, anh nhấp môi, hàm dưới căng chặt, “Có liên quan đến vấn đề tài chính của nhà họ Tùy sao?”
Tùy An kinh ngạc, dường như không ngờ anh lại biết.
Giang Hằng tựa lên sofa, cả đêm không ngủ khiến anh rất mệt mỏi, giờ phút này anh rất muốn nổi giận.
Nhưng anh lại không thể, vì như vậy sẽ dọa cô gái nhỏ sợ.
Suy nghĩ một lát, Giang Hằng lại hỏi, “Họ muốn cháu tới xin chú à?”
“Là vì chuyện này sao, An An.”
Tùy An lắc đầu, không nói gì.
Sự thật còn tàn nhẫn và xấu xa hơn nhiều, cô không muốn nói ra, làm bẩn tai Giang Hằng.
Thấy Tùy An cứ không chịu nói, sự kiên nhẫn của Giang Hằng cũng mất sạch, anh gọi điện trợ lý đặc biệt Lâm, để cậu ta điều tra chuyện nhà họ Tùy.
Trợ lý đặc biệt Lâm rất có kinh nghiêm, tất nhiên hiểu được ý Giang Hằng.
Sau khi giao phó cho trợ lý đặc biệt Lâm xong, Giang Hằng để tay lên đùi, anh hơi nhíu mày, thấy Tùy An khẩn trương như vậy, anh thở dài, an ủi cô.
“Đừng sợ, chú sẽ bảo vệ cháu.”
Tùy An nghe vậy, theo bản năng ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt sâu thẳm kia.
Đáng ngạc nhiên là cô không hề thấy khó chịu.
Vài giây sau, cô mỉm cười, nói, “Cháu biết rồi ạ.”
Giang Hằng nhướng mày, không hỏi Tùy An biết cái gì.
Trong lúc trợ lý đặc biệt Lâm điều tra, Giang Hằng nói với Tùy An một tiếng, rồi quay lại phòng làm việc của mình ở tầng chót, sai người mang quần áo tới rồi đi vào phòng tắm.
Khoảng 20 phút sau, Giang Hằng ra khỏi phòng tắm.
Tóc của anh vẫn còn ướt, trên người khoác áo choàng tắm, khá giống thần mặt trời trong thần thoại Hy Lạp.
Bên ngoài cửa sổ sát đất, là dòng xe cộ đủ màu sắc chạy qua, ánh mặt trời ban sáng trông ấm áp lạ thường.
Giang Hằng ngồi trên ghế sofa bọc da, cúi đầu rũ mi, xem tin nhắn trợ lý đặc biệt Lâm gửi tới.
Trợ lý đặc biệt Lâm làm việc rất nghiêm túc, nhanh nhẹn, trong nửa tiếng đã điều tra xong tin tức nhà họ Tùy.
Lúc nhìn tin nhắn trợ lý đặc biệt Lâm gửi tới, Giang Hằng cảm nhận được lửa giận bùng phát trong lòng, sao đám người đó có thể đối xử với cô gái nhỏ của anh như vậy.
Cô gái nhỏ của anh mới vừa thanh niên thôi, sao nhà họ Tùy có thể vô liêm sỉ như vậy, bắt Tùy An lấy chồng vì lợi ích của họ.
Giang Hằng điều chỉnh cảm xúc của mình, ngón tay ấn ấn huyệt thái dương, anh hoàn toàn thất vọng với nhà họ Tùy rồi.
Tùy Miểu là người đứng đầu nhà họ Tùy, nhưng phát hiện vấn đề lại không kịp thời giải quyết, chấp nhận hành vi của bà Tùy, trong mắt Giang Hằng, điều đó vô cùng ngu xuẩn.
Một lát sau, Giang Hằng thay bộ quần áo mở giám đốc khách sạn mang tới, mở cửa ra bước vào thang máy, đi đến phòng Tùy An.
Giang Hằng đứng trong thang máy, mí mắt cứ giật giật đột nhiên có một dự cảm không tốt.
Quả nhiên, lúc thang máy dừng lại, cửa vừa mở ra, anh đã nghe thấy tiếng hét ầm ĩ.
Giang Hằng sải bước đến chỗ phát ra âm thanh, đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến anh không kiềm chế được cơn giận.
Cô gái nhỏ của anh đang bị mấy người của bà Tùy giữ tay, kéo vào trong thang máy.
Giang Hằng chạy tới, phá vỡ tình huống này.
Thân hình anh cao lớn, xuyên qua đám người hầu, đi tới bên cạnh Tùy An.
Anh dùng sức hất người hầu đang giữ chặt tay Tuy An ra, che chở trước mặt cô, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía bà Tùy.
“Bà Tùy đang muốn làm gì vậy? Ban ngày ban mặt, bà định làm gì cháu gái tôi thế?”
Bà Tùy nhìn kỹ Giang Hằng vài lần, khí chất trên người Giang Hằng tuy cao quý, nhưng khuôn mặt anh hơi xa lạ.
Đám người hầu đi cùng đều chưa từng thấy Giang Hằng, vì vậy sự việc lập tức trở nên buồn cười.
Bà Tùy lạnh lùng chất vấn Giang Hằng, “Tùy An là người nhà họ Tùy, tôi khuyên câu tốt nhất nên biết đều, nếu không, tôi sợ cậu có cam đảm xuất hiện nhưng không có can đảm gánh vác hậu quả đấy.”
Tùy An kéo kéo vạt áo Giang Hằng, vẻ mặt cô gái nhỏ lộ vẻ hoảng loạn, rõ ràng là bị dọa sợ rồi.
Giang Hằng vừa mới ổn định cảm xúc lại biến thành sếp Giang lạnh nhạt vô tình.
Anh che chắn cho Tùy An đứng phía sau, thân hình to lớn phủ kín Tùy An, khiến cô có cảm giác an toàn.
Giang Hằng liếc nhìn người hầu ở bốn phía đang rúc rà rục rịch, anh cười lạnh, nói, “Bà Tùy chắc chắn muốn ra tay với tôi ở đây à?”
Bà Tùy lạnh lùng nói, “Sao, sợ à? Sợ thì mau cút đi.”
Giang Hằng không để ý đến sự trào phúng của bà Tùy, anh nghịch chiếc đồng hồ đeo tay, đá quý trên mặt đồ hồ phát ra ánh sáng lộng lẫy, dưới ánh đèn càng trở nên chói mắt.
Đột nhiên, anh bật cười, “Hy vọng bà Tùy sẽ không hối hận.”
Dù sao cũng lâu rồi không có ai châm chọc mỉa mai anh cả, cảm giác khá mới mẻ.
Hy vọng nhà họ Tùy có thể chịu được lửa giận của anh.