Tùy An nghe Đồ Đóa trả lời xong, trong đầu cô hiện ra khuôn mặt của Giang Hằng.
Sắc mặt cô đột nhiên tái nhạt, dọa Đồ Đóa
Nàng sắc mặt đột nhiên tái nhợt, khiến Đồ Đóa hoảng sợ.
Đồ Đóa vội hỏi: “An An, cậu bị làm sao vậy?”
Tùy An miễng cưỡng mỉm cười, bữa cơm này thật nhạt nhẽo.
Cả buổi chiều, Tùy An đều thất thần, bị giáo viên gọi lên nhưng không trả lời được, khác hẳn lúc trước.
Giáo viên cũng không làm khó Tùy An, chỉ kêu cô tập trung nghe giảng.
Tùy An cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, Đồ Đóa lo lắng nhìn cô.
Lúc tan học, Tùy An nhận được điện thoại của Tùy Miểu, nói là có việc, kêu Tùy An vào một cửa hàng ngồi chờ.
Tùy An và Đồ Đóa tạm biệt nhau xong, cô đi vào một tiệm trà sữa, gọi một cốc rồi ra ghế ngồi ngây ngốc.
Đối với chuyện tình cảm, Tùy An ngây thơ, mù tịt, cô chỉ cảm thấy khi đối mặt với Giang Hằng, nhịp tim của cô rất khác thường, nhưng chưa từng nghĩ vì sao nó lại khác thường.
Mãi đến khi Đồ Đóa vạch trần tâm tư của mình, cô mới biết, thì ra những phản ứng khác thường đó… là động tâm.
Tiệm trà sữa có người đến người đi, Tùy An ngồi ở vị trí sát cửa sổ, nhìn dòng xe tới lui bên ngoài, trong lòng chờ mong người đến là Giang Hẳng, rồi lại hơi thấp thỏm, sợ Giang Hằng sẽ phát hiện ra tâm tư của cô.
Hơn mười phút trôi qua, xe của Tùy Miểu dừng trước cửa tiệm trà sữa.
Giây phút nhìn thấy chú nhỏ đến, đáy mắt Tùy An hiện lên chút mất mát.
Cô che đậy cảm xúc của mình, đeo cặp sách đi về phía Tùy Miểu.
Tùy Miểu nhận lấy cằn sách của Tùy An, xoa đầu cô, giọng nói mang vẻ chột dạ: “Xin lỗi An An, chú nhỏ tới muộn.”
Tùy An cười nói không sao ạ.
Tùy Miểu áy náy nói: “Vốn đã bảo sáng nay đưa cháu đi học, nhưng chú nhỏ lại quên mất, An An không giận chú nhỏ chứ?”
Tùy An lắc đầu, tóc đuôi ngựa khẽ đung đưa: “Không ạ, chú đừng nghĩ cháu hẹp hòi vậy chứ.”
Tùy Miểu cười nói: “Haiz, Quai Quai trưởng thành rồi.”
Tùy An: “Chú nhỏ đừng gọi biệt danh của cháu, nếu bị bạn học nghe thấy sẽ cười cháu mất.”
Tùy Miểu: “Được, về sau ở nhà mới gọi biệt danh thôi, như vậy được chứ?”
Tùy An bất đắc dĩ gật đầu.
Ngồi trên xe, Tùy An xoa nắn thú bông một lát, thuận miệng hỏi: “Chú nhỏ, sáng nay chú Giang nói với cháu, chú ấy đưa quà sinh nhật tặng cháu cho chú rồi.”
Tùy Miểu nhìn thẳng phía trước, xoay tay lái, tùy ý đáp, “Cậu ta nói với cháu à?”
Tùy An kéo tai thú bông, không nói gì.
Tùy Miểu cười nhạt, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Tùy An ngồi phía sau, thấy Tùy An cúi đầu, chẳng hiểu đang nghĩ gì, không biết Tùy Miểu cố ý hay vô tình nói: “An An, cháu nghe chú nhỏ nói, về sau cháu cách xa cái tên Giang Hằng kia một chút.”
Có lẽ cảm thấy nói vậy trước mặt Tùy An không tốt, suy nghĩ thêm một lát, Tùy Miểu mới nói, “Nếu không thì không chỉ bị cậu ta bán mất mà còn kiếm thêm tiền cho cậu ta đấy.”
Câu này nửa gian nửa thật, Tùy Miểu dùng cách đùa giỡn cảnh cáo Tùy An, để cô cách xa Giang Hằng, không tới gần Giang Hằng nữa.
Bị Tùy Miểu nhìn chăm chú, Tùy An chỉ có thể gật đầu nói vâng ạ, nhưng trong lòng lại hơi tò mò.
Cái người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị ấy rất nóng tính ư?
Trong lòng nghĩ vậy, Tùy An hỏi: “Chú nhỏ, chú Giang nóng tính lắm ạ?”
Tùy Miểu hơi buồn cười, “Quai Quai, sao cháu lại hỏi vậy?”
Cô nghiêm túc nói, “Nếu không thì sao chú nhỏ lại kêu cháu cách xa chú ấy chứ?”
Cô tỏ vẻ khó hiểu, “Chú nhỏ, không phải chú gạt cháu chứ?”
Tùy Miểu xoay tay lại, sau khi đi qua đường hầm, giọng Tùy Miểu vang lên, “An An, chú không thể nói tính cách của Giang Hằng tốt hay không tốt, thế nhưng có một điều…”
Tùy Miểu nhấn mạnh: “Con người Giang Hằng nhất định không đơn giản, năm nay cậu ta mới 27 tuổi, đã có thể nắm chặt Giang thị to lớn như vậy trong tay, kéo Giang thị đang bấp bênh vực dậy, cậu ta nhất định rất đặc biệt.”
Tùy An khó hiểu hỏi, “Chú ấy lợi hại như thế, vậy sao chú nhỏ lại muốn cháu cách xa chú ấy.”
Tùy Miểu tỉ mỉ giải thích với Tùy An, “An An, cháu biết không, Giang Hằng là con riêng, là con của ông Giang và một vũ nữ, cô vũ nữ kia nuôi mình còn chẳng nổi, vì vậy ôm Giang Hằng tới cửa, đã thế còn cố ý chọn đêm giao thừa, khiến cho người nhà họ Giang không thoải mái.”
“Cuộc sống của Giang Hằng không dễ dàng, là người máu lạnh vô tình, ai mà gả cho cậu ta thì đúng là xui xẻo.”
Nghe Tùy Miểu nói vậy, Tùy An không vui phản bác, “Chú nhỏ, chú đừng ở đây nói linh tinh, chú Giang đẹp trai như vậy, tuy tính cách lạnh lùng nhưng vốn chẳng giống mấy điều chú nói gì cả.”
Tùy Miểu liếc Tùy An qua kính chiếu hậu, thấy vẻ mặt cô gái nhỏ không vui, hơi khó chịu “chậc” một tiếng, “An An, sao cháu cứ nói tốt cho người ngoài thế?”
Anh ta trêu chọc, “Sau này có gia đình rồi thì không được quên chú nhỏ đấy nhé.”
Câu này đâm trúng bí mật nội tâm của Tùy An, cô hơi bối rồi bác bỏ: “Chú nhỏ, chú đừng nói bậy.”
Tùy Miểu cũng không nói tiếp chuyện vừa rồi nữa.
Cô gái nhỏ da mặt mỏng, anh ta có thể thông cảm được.
Nhìn cô gái nhỏ, Tùy Miểu cảm thấy rất tự hào.
Đây là cô gái nhỏ mà anh ta nuôi lớn, vừa nhìn đã biết là cô gái được dạy dỗ đàng hoàng.
Tùy Miểu đi ăn cơm với bạn tốt hay đi xã giao đều chưa từng dẫn Tùy An theo, anh ta cảm thấy Tùy An còn quá nhỏ, còn quá sớm để cô thấy được mặt này, như vậy sẽ vô tình buộc cô trưởng thành sớm.
Tùy Miểu không nghĩ nhiều, chỉ mong Tùy An lớn lên khỏe mạnh, tương lai đậu vào Đại học thành phố Nam, sau khi tốt nghiệp thì tìm một công việc gần nhà.
Còn chuyện kết hôn sinh con, Tùy Miểu cảm thấy chờ sau khi Tùy An 25 tuổi rồi nói cũng không muộn.
Lần này Tùy Miểu dẫn Tùy An tới là vì để Tùy An làm quen với mấy người bạn của anh ta, sắp tới anh ta phải đến tỉnh C khảo sát, có thể phải ở lại tỉnh C một khoảng thời gian.
Trong khoảng thời gian này, lỡ Tùy An gặp phải chuyện gì, anh ta không có cách nào chạy tới kịp, có thể nhờ bạn anh ta giúp một tay.
Còn về Giang Hằng?
Anh quá nguy hiểm, Tùy Miểu sợ Tùy An qua đó sẽ bị Giang Hằng lừa mất, anh ta cũng không muốn để Tùy An học cái tính của Giang Hằng.
Tùy Miểu kéo ghế cho Tùy An ngồi, nhìn mấy người trong phòng, nói, “Mọi người ở đây đều là bạn tốt của chủ nhỏ, mau gọi chú đi.”
Tùy An ngoan ngoãn kêu chú.
Đa số bạn tốt của Tùy Miểu đều có tính cách giống anh ta, sau khi nhìn thấy Tùy An thì thân thiện hỏi cô.
Như là năm nay học lớp bao nhiêu, học trường nào, thành tích ra sao… vân vân.
Tùy An mỉm cười, ngọt ngào trả lời từng vấn đề của họ/
Giang Dương nhướng mày, nói với Tùy Miểu, “Tùy Miểu, cậu chả coi trọng nghĩa khí gì cả, có một cô cháu gái xinh đẹp như vậy mà trước kia chưa từng dẫn tới.”
Tùy Miểu cười nhạo, “Dẫn tới làm gì?”
Giang Dương nói, “Chị họ của vợ tôi có một thằng con trai, từ ngoại hình đến tính cách đều không phải nói, hay là cho chúng hẹn hò đi.”
Tùy Miểu lập tức châm chọc lại, “Là con của cái tên họ hàng rượu chè be bét, hởi tí là tìm phụ nữ nhà cậu đúng không?”
Giang Dương nói, “Haiz, đừng một gật đánh chết tre như thế, ba thằng nhỏ không tốt, nhưng nó không có suy nghĩ kia đâu.”
Tùy Miểu hừ lạnh, “Thôi đi, chẳng lẽ cậu không biết câu ‘nhà dột từ nóc’ à?”
Giang Dương nghẹn lời, môi giật giật.
Tùy An ngồi bên cạnh, trắng trẻo sạch sẽ, cô mặc bộ đồng phục, khoác chiếc áo gió cùng màu, buộc tóc đớn giản, phần tóc thừa được cố định bằng một chiếc kẹp nhỏ hình quả anh đào nhỏ.
Triệu Văn ngồi bên cạnh Giang Dương, nói với Tùy Miểu, “Cô gái nhỏ trông rất xinh đẹp, ở trường chắc được hoan nghênh lắm nhỉ?”
Vấn đề này khiến Tùy Miểu hơi để ý.
Tùy Miểu sắn tay áo, nghiêng đầu, giọng điệu không mấy thân thiện, “An An, ở trường có ai theo duổi cháu không?”
Tùy An cúi thấp đầu, hơi ngượng ngùng nói: “Chú nhỏ, chú đừng nói đùa, ở trường có nhiều bạn nữ xuất xác, cháu lại không xinh đẹp gì mấy, làm gì có ai theo đuổi cháu chứ?”
Tùy An nói vậy làm Tùy Miểu không vui, “An An, cháu nói vậy là sao?”
“Ai nói cháu không xinh đẹp chứ?” Tùy Miểu bày ra tư thế muốn đánh nhau, “An An nhà ta lớn lên trắng trẻo sạch sẽ, đôi mặt long lanh nước, thật sự là một cô gái nhỏ xinh đẹp, tên đó bị mù hay sao mà nói bậy bạ thế?”
Giang Dương cũng nói theo, “An An, đừng nghe đám đó nói bậy, cháu rất xinh đẹp.”
Triệu Văn nói, “Tên đó chắc mù hai mắt rồi, không cần chấp, cháu cũng không cần nghe mấy lời đồn đó mà cảm thấy tự ti.”
Tùy Miểu trừng mắt về phía Triệu Văn, sau đó vỗ vai Tùy An, “Ở trong mắt chú nhỏ, An An là cô gái xinh đẹp nhất.”
“An An không tin thẩm mỹ của chú nhỏ sao?”
Tuy Tùy An rất cảm động, nhưng đối với khiếu thẩm mỹ của Tùy Miểu, cô thật sự không dám khen.
Triệu Văn nhìn sự thay đổi trên khuôn mặt Tùy An, vuốt cằm nghĩ, chẳng lẽ có ai nói gì đó trước mặt cô gái nhỏ ư?
Giọng điệu nói chuyện vừa rồi của cô gái nhỏ không giống như đùa, nhưng… ai lại nói thẳng với cô bé là cô không xinh đẹp chứ?
Tùy An cúi đầu, liên tục xoa tay.
Đúng là có người nói thẳng với cô là cô xấu xí, khó vào được cửa nhà họ Tùy.
Nhưng khuôn mặt này không phải việc cô có thể lửa chọn, lúc đó Tùy An còn nhỏ tuổi, sau khi nghe thấy vậy đã về nhà làm ổ trong chăn khóc rất lâu.
Từ đó về sau, cô mới hiểu được câu “độc nhất là lòng dạ đàn bà”.
Nó đâm thẳng vào tim cô, không để lại vết máu, Tùy An hiểu rõ khả năng của mình, sẽ không lấy lòng bà ta nữa, dù đó là mẹ của chú nhỏ.
Đồ ăn nhà hàng Hoài Dương làm rất ngon, Tùy An ăn một bát đậu hũ xong lại ăn đầu sư tử và thịt của, đồ ăn của Hoài Dương khá hợp khẩu vị Tùy An, thanh đạm, hơi ngọt.
Sau khi ăn cơm sau, Tùy An ăn đồ tráng miệng, ngồi một bên không để ý tới cuộc trò chuyện của chú nhỏ và mọi người.
Mãi đến khi mọi người nhắc đến Giang Hằng, Tùy An mới dỏng tai lên nghe, quên cả việc bỏ cái ly sứ xuống.
Triệu Văn nói, “Nghe bảo mẹ Giang Hằng đã tìm cho cậu ta con gái nhà họ Hồ, còn bắt Giang Hằng cuối năm kết hôn.”
“Thật hay giả thế?” Giang Dương và Giang Hằng là họ hàng, nhưng không thân lắm nghe Triệu Vẫn nói vậy, gã hơi kinh ngạc.
Triệu Văn: “Cậu cảm thấy mình sẽ lừa cậu à?”
Giang Dương: “Nhưng chẳng phải Giang Hằng có một ánh trăng sáng trong lòng à? Sao có thể bằng lòng để người phụ nữ đó chọn người bầu bạn cho mình được?”
“Ánh trăng sáng gì cơ?”
“Là cô bạn học Giang Hằng yêu mà không có được ấy, mình thật sự không ngờ Giang Hằng yêu lâu đến vậy, đến giờ vẫn chưa buông bỏ, đúng là si tình.”
Tùy An cảm thấy lòng mình trống rỗng, hơi khó chịu.
Giang Hằng có người trong lòng rồi sao?