Đuổi Theo Gió

Chương 16: Chương 16




Giang Hằng không ngờ Tùy An sẽ hỏi như vậy, anh sững sờ vài giây rồi lạnh nhạt nói, “Không có.”

Tùy An hơi thất vọng, cô nói nhỏ, “Nhưng cháu rất nhớ chú Giang.”

Giang Hằng sững sờ nhìn Tùy An, giờ khắc này, anh thật sự rất bối rối.

Tùy An cứ nhìn thẳng Giang Hằng như vậy, không bỏ qua bất cứ vẻ mặt nào của anh.

“Về sau đừng nói mấy câu như vậy nữa.”

Giang Hằng lạnh lùng nói với Tùy An, anh uống một ngụm trà rồi đứng dậy lên lầu hai.

Tùy An giật mình nhìn theo bóng lưng Giang Hằng, trái tim lạnh buốt.

Lúc Giang Hằng rời đi đã nói một câu khiến Tùy An cảm thấy lạnh cả người.

Giang Hằng nói, “Đừng uổng phí công sức trên người chú, chúng không xứng.”

Trong nháy mắt, Tùy An cảm thấy trời đất quay cuồng, cô ôm mắt, vừa thấy xấu hổ cừa thấy lúng túng.

Tình cảm mà cô cẩn thận duy trì cứ vậy bị Giang Hằng đâm thủng, không chút lưu tình.

Điều này khiến Tùy An rất đau lòng, cô chưa từng thấy đau lòng như vậy, trái tim như bị thứ gì đó sắc nhọn xuyên qua, vô cùng đau.

Tùy An nói với bảo mẫu một tiếng rồi ủ rũ quay về phòng.

Phòng của cô và Giang Hằng cách nhau không xa, nhưng cô thấy Giang Hằng đi lên lầu ba, anh muốn giữ khoảnh cách với cô.

Nghĩ đến đây, Tùy An ôm chặt con búp bê vào lòng, cô nghẹn ngào mấy tiếng, sau đó vùi đầu vào con búp bê khóc òa lên.

Trái tim cô rất đau, rất đau, ngay cả cổ tay cũng đau nhức.

Đây là cảm giác khi thất tình ư?

Tùy An cảm thấy mình dường như sắp chết rồi, sao thích một người lại khó chịu vậy chứ? Đóa Đóa nói dối, cô chẳng vui chút nào…

Búp bê đã ướt đâm, nhưng tiếng khóc vẫn không ngừng lại.

Ngoài cửa sổ, tuyết rơi rất nhiều, cành cây phủ đầy tuyết, nhìn tuyết rơi càng lúc càng nhiều, Giang Hằng cũng không định đến công ty nữa.

Cả buổi sáng Tùy An đều ở trong phòng khiến bảo mẫu và đầu bếp hơi lo, đành nói Giang Hằng đi xem thử.

Giang Hằng mím môi, không nói gì.

Bảo mẫu nói, “An An vẫn còn nhỏ, nếu con bé có chỗ nào không đúng thì cậu cũng đừng so đo với con bé.”

Đầu bếp cũng nói, “An An còn nhỏ, lúc nói chuyện, cậu chủ phải chú ý một chút, dù sao An An cũng là con gái, phải dỗ dành.”

Ánh mắt Giang Hằng lành lạnh, vẫn không nói gì.

Bảo mẫu thấy vậy, tức giận nói, “Cậu chủ à, tính tình cậu nhàm chán như vậy, lại không biết dỗ dành, sau này làm sao cưới vợ được đây?”

Giang Hằng nghe vậy, xoay xoay chiếc đồng hồ trên tay, nói nhỏ, “Chuyện này bà không cần bận tâm.”

Bảo mẫu hận sắt không thành thép, nói, “Sang năm cậu đã 28 tuổi rồi, nếu không nắm bắt thời cơ thì cứ chờ độc thân đi!”

Nghe bảo mẫu nói xong, Giang Hằng bật cười, “Bà à, lời nay của bà như thể cháu không làm được gì vậy.”

“Hừ, chẳng qua vẻ ngoài của cậu lừa được mấy cô gái nhỏ chưa trải sự đời thôi, nếu không thì chắc chắn cậu sẽ độc thân cho coi.”

Đầu bếp nói, “Ôi chao bà ơi, con gái bây giờ không như trước đâu, ngoài cái mặt ra còn thích mấy người có tính cách hoạt bát, biết đối nhân xử thế, cậu chủ của chúng ta trừ cái mặt ra thì làm gì có cô gái nào thích tính cậu ấy chứ?”

Bảo mẫu cảm thấy đầu bếp nói có lý, cũng phụ họa, “Đúng đó cậu chủ à, cậu nên học cách theo đuổi con gái của tên nhóc họ Trình kia đi, nếu không tôi sợ cậu sẽ đọc thân thật đó.”

Giang Hằng bị bảo mẫu và đầu bếp thi nhau xem thường, anh bất đắc dĩ ôm trán, “Ở trong lòng của bà, con chỉ có cái mặt này là coi được thôi ư?”

“Nếu không thì sao?” Bảo mẫu nói, “Dỗ dành con gái mà cũng không biết, thế mà đòi lấy vợ?”

Giang Hằng thở dài, đứng dậy đi rời khỏi phòng khách, bảo mẫu thấy vậy, vội đưa khay thức ăn cho Giang Hằng, dặn dò anh, “Trưa nay An An không xuống ăn cơm, chắc là con bé đang làm bài tập đó.”

Nói xong, bà lại thở dài, “Bây giờ đến thời gian nghỉ ngơi mà thầy giáo cũng không cho nữa.”



Đầu bếp đỡ bảo mẫu, cũng nói, “Cậu chủ mong đi xem An An đi, sáng nay con bé còn than bài tập thầy cho khó quá, không biết phải làm thế nào đấy.”

Bảo mẫu nói, “Cậu gõ cửa nói một tiếng rồi để đồ ăn ở ngoài, nhất định không được quấy rầy con bé, lỡ như con bé đang có linh cảm, cậu mà nói thì linh cảm lại bay mấy.”

Thấy bảo mẫu và đầu bếp nghiêm túc dặn dò mình, ánh mắt Giang Hằng hơi bất lực, nhưng anh vẫn nhận lấy khay đồ ăn, sải bước đi lên cầu thang.

Trên khay đồ ăn có canh sườn và mấy món ăn dinh dưỡng, bảo mẫu nói gần đây Tùy An phải thường xuyên động não, phải bồi bổ cho con bé.

Một tia sáng xoẹt qua đáy mắt Giang Hằng.

Anh chợt nhớ đến ánh mắt đau lòng của Tùy An lúc anh nói câu đó.

Giang Hằng mím môi, trong mắt xuất hiện vẻ ảo não, có lẽ anh không nên nặng lời như vậy, khiến Tùy An đau lòng, anh thật sự không cố ý.

Giang Hằng thở dài.

Có lẽ từ lúc bắt đầu, anh đã nên giữ khoảng cách với Tùy An rồi.

Tùy An vốn đang thất vọng với nhà họ Tùy, lại gặp được một trưởng bối đối xử tốt với mình, cẩn thận che chở cho cô, mà vị trưởng bối này chẳng lớn hơn cô bao nhiêu.

Điều này rất dễ khiến cô nảy sinh suy nghĩ khác.

Có lẽ, Tùy An còn quá trẻ nên nhầm ỷ lại là thích.

Giang Hằng thầm nhủ trong lòng, đây không phải lỗi của cô, là anh sai, anh không làm tốt chuyện một trưởng bối nên làm, khiến Tùy An hiểu lầm.

Đổ hết tội lỗi lên đầu mình xong, Giang Hằng mới thở phào nhẹ nhõm, anh đè nén cảm xúc lòng mình, gõ cửa phòng Tùy An.

Cách phòng Tùy An không xa là phòng của anh.

Giang Hằng nhíu mày, khoảng cách này có phải quá gần rồi không? Có lẽ anh nên chuyển lên lầu ba.

Dựa theo chỉ bảo của bảo mẫu, Giang Hằng chỉ gõ cửa nói một tiếng rồi đặt khay thức ăn lên cái ghế nhỏ trước cửa phòng Tùy An, anh đang định rời đi thì cửa mở ra.

Giang Hằng đột nhiên quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đỏ bừng của Tùy An.

Anh nhíu mày, vội vàng hỏi, “Mắt cháu làm sao thế? Bị dị ứng à?”

Nói xong, anh tiến sát lại xem.

Tùy An không ngờ người đưa cơm cho cô là Giang Hằng.

Sau khi mở cửa nhìn thấy người bên ngoài, Tùy An theo bản năng muốn đóng cửa, nhưng Giang Hằng lại ngăn cô.

Sợ làm Giang Hằng bị thương, Tùy An vô thức thả lỏng tay, cửa bị Giang Hằng đẩy ra, đôi mắt sưng vù cứ thế đập vào mắt Giang Hằng.

Ai cũng không muốn để người mình thích nhìn thấy đôi mắt sưng vù của mình.

Tùy An vội che mặt, nhưng tay vừa giơ lên đã bị Giang Hằng nắm lấy.

“Chú Giang, chú buông cháu ra đi.” Tùy An vội vàng giãy giụa, không muốn để Giang Hằng thấy mặt mình.

Ánh mắt Giang Hằng tối lại, anh thấp giọng nói, “Không được nhúc nhích.”

Tùy An không nghe lời Giang Hằng, cô không muốn bản thân chật vật như vậy trước mặt người mình thích.

Giang Hằng giữ chặt tay Tùy An giơ lên cao, động tác giúp Giang Hằng nhìn rõ khuôn mặt Tùy An.

Tùy An quay mặt đi, không cho Giang Hằng nhìn thấy mặt mình.

Giang Hằng thấp giọng hỏi Tùy An, “Mắt cháu làm sao thế?”

Tùy An không nói gì, lông mi cong vút vì bất an mà trở nên run rẩy.

Sau một lúc lâu, Giang Hằng mới nghe thấy Tùy An nói, “Không phải bị dị ứng ạ.”

Thấy Giang Hằng sửng sốt, Tùy An nhân cơ hội thoát khỏi anh, cô cúi đầu bưng khay thức ăn lên, chuẩn bị đóng cửa phòng lại.

Giang Hằng đứng ngoài, ánh mắt nhìn chằm chằm Tùy An, trong lòng Tùy An hoảng sợ, cô cắn môi dưới, thầm mắng bản thân mãi chả khá lên được.

Trước khi đóng cửa phòng, Tùy An hơi do dự, cuối cùng vẫn hỏi, “Chú còn việc gì không ạ?”



Nhìn đôi mắt sưng to của Tùy An, Giang Hằng không khỏi đau lòng, cô gái nhỏ mà anh nâng niu trong tay lại vì anh mà khóc, điều này khiến Giang Hằng vừa đau lòng vừa hối hận.

Đôi mắt Giang Hằng cứ nhìn chằm chằm Tùy An, cô đành quay mặt đi, trái tim đập thình thịch.

Lúc Tùy An tưởng Giang Hằng sẽ không trả lời, anh lại nhẹ nhàng nói, “Là chú không tốt.”

Giang Hằng nói, “An An, chú không xứng, cháu nên tìm một người đối xử tốt với cháu.”

Tùy An mở to mắt, không thể tin nổi nhìn Giang Hằng, cô lớn tiếng nói với Giang Hằng, “Ai cần chú lo, cháu cảm thấy chú rất tốt, cúng không được nói bản thân như vậy!”

Dứt lời, Tùy An đóng sập cửa lại.

Cách một tấm cửa, hai người một trong một ngoài cứ ăn ý đứng tại chỗ như vậy.

Lâu đến nỗi Tùy An tưởng Giang Hằng ngủ rồi, Giang Hằng mới nhấc chân rời đi.

Tiếng bước chân dần biến mất ở phía cầu thang, Tùy An vỗ ngực như thể vừa tránh được một kiếp, cô ngồi xổm trên đất, qua hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

Nhớ lại những gì mình vừa nói, Tùy An đỏ hết cả mặt.

Lúc bưng khay đồ ăn xuống lầu, Tùy An lén lút quan sát phòng khách một lúc, thấy bảo mẫu và đầu bếp không ở dưới mới dám xuông.

Đôi mắt Tùy An vẫn còn xưng nên cô hơi xấu hổ.

Sau khi nhanh chóng rửa xong chỗ bát đũa rồi, cô lấy túi chườm đá trong tủ rồi rón rén về phòng.

Cả buổi chiều, Tùy An ngồi trong phòng chườm mắt.

Lúc ăn cơm tôi, đôi mắt Tùy An mới đỡ sưng, nhưng đứng gần vẫn có thể nhìn ra.

Trên bàn ăn chỉ có Tùy An và Giang Hằng, bảo mẫu và đầu bếp không có ở đây, không được ăn chung với chủ, đây là phép tắc.

Tùy An và Giang Hằng không nói gì với nhau, chủ yếu là do Tùy An không cách nào vượt qua được.

Giang Hằng vẫn hờ hững như thế, sau khi ăn cơm, hai người lần lượt lên lầu, chạng vạng, tuyết ngừng rơi, nhưng vẫn còn đọng lại trên đường, vì để an toàn nên Giang Hằng không rời đi.

Rạng sáng hôm sau, Giang Hằng ra khỏi nhà.

Tùy An ngồi ở bục cười sổ nhìn Giang Hằng đi xa, một lát sau, cô lười biếng ngáp dài, sau đó quay về ổ chăn ngủ.

Tới chiều, Tùy An bỗng nhận được tin nhắn WeChat của Đồ Đóa.

Lúc Tùy An mở ra thì thấy Đồ Đóa gửi cho cô mấy tấm ảnh và một đoạn video ngắn.

Đồ Đóa: An An, tới đây ăn dưa nhanh lên!

Đồ Đóa: Ấy? Hình như đây là dưa của sếp Giang nhà cậu……

Đồ Đóa muốn thu hồi, nhưng đã trôi qua hai mươi phút, không thể thu hồi được nữa.

Tùy An click vào anh, thấy Giang Hằng và một người phụ nữ có nụ cười quyến rũ, tư thế của hai người rất mập mờ, có vẻ đang hôn nhau.

Tim Tùy An đột nhiên ngừng đập, cô hơi mơ màng, không dám tin vào mắt.

Sau khi sửng sốt hồi lâu, cô mở khung chat ra, cô nhắn hỏi anh tối nay chú có về ăn cơm không ạ, anh vẫn chưa trả lời.

Thì ra đây là nguyên nhận Giang Hằng từ chối cô ư?

Tùy An chậm chạp nghĩ, nước mắt tràn mi.

Cô lau nước mắt, không can tâm nhắn tin cho Giang Hằng, chất vẫn anh không cần mình nữa ư.

Tùy An: Chú Giang.

Tùy An: Chú… không cần cháu nữa sao?