Đuổi Theo Gió

Chương 12: Chương 12




Chỉ mới tưởng tượng như vậy mà trái tim Tùy An đã đập thình thích, gò má nóng rực.

Cô không dám nhìn Giang Hằng nữa, vui vẻ cúi đầu.

Giang Hằng nhìn thoáng qua gò má ngày càng đỏ lễ của Tùy An, bước chân vội vàng, đưa Tùy An đến phòng làm việc của bạn tốt.

Bạn tốt của Giang Hằng là giám đốc của bệnh viện tư nhân này, đẩy cửa ra, Giang Hằng đã bị mùi hương trong phòng làm cho chóng mặt.”

“Cậu đang làm gì đấy?”

Giang Hằng hỏi Thành Nghiệp đang bận rộn trong phòng.

Sở thích cá nhân của Thành Nghiệp là pha chế hương liệu.

Nhưng ba mẹ anh ta không đồng ý, cho nên sau khi kế thừa gia sản, anh ta sẽ lén lút pha chế trong phòng làm việc.”

Thấy có người đi vào, Thành Nghiệp vội bỏ ống bóp nhỏ giọt xuống, chào đó niềm nở, “Ôi chao, khách quý khách quý đến, sao hôm nay sếp Giang lại có thời gian đến đây thăm mình thế?”

“Ấy.” Thành Nghiệp nhìn Tùy An ở phía sau đang khoác áo, vô thức trêu ghẹo Giang Hằng, “Mới không gặp một thời gian mà cậu đã ôm được người đẹp về rồi à, chúc mừng chúc mừng nhé.”

Giang Hằng kéo ghế ra để Tùy An ngồi xuống, anh rót nước cho cô uống thuốc rồi lại đi mở cửa sổ, cho mùi hương trong phòng bay đi bớt.

Đối với lời chọc ghẹo của Thành Nghiệp, Giang Hằng thẳng thắn kêu anh ta đi khoa mắt kiểm tra.

Thành Nghiệp kéo ghế ngồi cạnh Tùy An, thấy cô gái nhỏ uống thuốc xong le lưỡi, anh ta lấy túi kẹo nhỏ trong ngăn kéo ra, đưa cho cô, “Ăn viên kẹo đi.”

Tùy An nhận lấy kẹo, nói cảm ơn với Thành Nghiệp.

Thành Nghiệp nhìn cô gái nhỏ con trước mắt, ánh mắt sáng lấp lánh, sau đó bắt đầu làm quen với Tùy An.

Tuy khuôn mặt Tùy An không tính là xuất chúng, nhưng khí chất trên người cô rất độc đáo, cho người ta cảm giác thoải mái.

Đôi mắt hình quả hạnh tròn tròn, mũi nhỏ nhưng lại cao, cánh môi hồng hồng.

Cô khoác áo của Giang Hằng nên càng khiến cô trở nên nhỏ bé hơn.

Thành Nghiệp cảm thấy Tùy An rất hợp mắt, giọng nói nhẹ nhàng hơn mấy phần.

“Xin hỏi, em đã có đối tượng chưa?”

Giang Hằng biết rõ tính cách của Thành Nghiệp, lập tức cắt ngang lời anh ta chuẩn bị nói, “Cách xa con bé chút.”

Thành Nghiệp nghe vậy ngẩng đầu nhìn Giang Hằng, lại cúi đầu nhìn Tùy An đang uống nước, anh ta cảm thấy dường như mình đã biết chuyện gì đó vậy.

Tùy An uống một ngụm nước ấm trong cốc, khóe mắt liếc nhìn Giang Hằng và Thành Nghiệp.

Chỉ nhìn thoáng qua Thành Nghiệp, cô lập tức rời ánh mắt đi.

Thành Nghiệp nói chuyện ngả ngớn, vừa nhìn đã biết là loại công tử bột thích ăn chơi.

Sao chú Giang có thể làm bạn với người như vậy nhỉ, rõ ràng tính cách của hai người họ khác hẳn nhau.

Ở trong lòng Tùy An, Giang Hằng giống như một ánh trăng cao trên bầu trời không thể chạm tới.

Ánh trăng thanh cao, lạnh giá đó, vốn không chung đường với kiểu người công tử bột như Thành Nghiệp.

Tùy An hơi tò mò, Thành Nghiệp làm thế nào mà có thể làm bạn với Giang Hằng vậy nhỉ, có lẽ cô sẽ rút được kinh nghiệm, nhanh chóng tấn công Giang Hằng.

Đúng vậy, Tùy An đã hạ quyết tâm, cô muốn tấn công Giang Hằng, ánh trăng cao không thể chạm tới này.

Dù sao Tùy An cũng hiểu đạo lý gần quan được ban lộc.

Lúc Thành Nghiệp và Giang Hằng nói chuyện với nhau, khóe mắt Tùy An lặng lẽ đánh giá hai người, lỗ tai vểnh lên nghe cuộc trò chuyện của họ.

Thành Nghiệp hỏi Giang Hằng, “Vì sao muốn mình cách xa cô bé chứ?”

Giang Hằng nhấp một ngụm nước, môi mỏng khẽ mở, “An An là cháu gái của mình, cậu lại dám trêu chọc cháu gái của mình trước mặt mình, sao cậu không lên trời luôn đi.”

Nghe Giang Hằng nói vậy, Thành Nghiệp vô cùng kinh ngạc, còn Tùy An lại cảm thấy đau lòng.

Cô chớp chớp mắt, giờ khắc này, cô đột nhiên rất muốn nói với Giang Hằng, cháu không cần làm cháu gái của chú.

Cháu chỉ muốn… làm bạn gái chú thôi…

Tùy An rũ mắt, trong lòng chua xót không thể tả.



Cô cố gắng chớp mắt, không để giọt lệ rơi xuống, chỉ là cô thật sự rất đau lòng.

Sự can đảm vừa nãy cũng lập tức biến mất.

Tùy An không phải một người dũng cảm, cô nghĩ, là cháu gái cũng tốt, ít nhất mỗi ngày đều có thể thấy anh.

Như vậy cũng tốt lắm rồi, Tùy An thầm nói với bản thân như vậy.

Chỉ là, nếu trái tim có thể khống chế được thì không gọi là cảm xúc nữa.

Thành Nghiệp nghe Giang Hằng nói vậy thì không tin.

Anh ta nhớ, Giang Hằng không có cháu gái, Giang Hằng cũng chả thèm quan tâm đám họ hàng tạp nham kia.

Nhìn ánh mắt của cô gái nhỏ, Thành Nghiệp cà lơ phất phơ nói, “Cũng được đấy nhỉ, có thể làm cháu rể của sếp Giang là một chuyện tốt còn gì.”

Giang Hằng nhíu mày, nói thẳng, “Không được, cậu già quá rồi.”

Thành Nghiệp suýt sặc nước bọt, sau khi ho khan vài tiếng, anh ta không thể tin nói, “Nếu mình nhớ không nhầm thì sếp Giang còn lớn hơn mình hai tuổi đấy nhỉ?”

Giang Hằng hất cằm, vẻ mặt hiền lành nói, “An An mới 18 tuổi, cậu lớn hơn cậu nhiều như thế, chẳng lẽ không già chắc?”

Thành Nghiệp mỉm cười, “Sếp Giang lớn hơn An An chín tuổng, chẳng lẽ không già?”

Giang Hằng, “Ăn có thể bậy, nhưng nói không thể bậy được.”

Thành Nghiệp nói tiếp, “Vậy theo suy nghĩ của sếp Giang, chẳng lẽ cậu muốn tìm cho An An một chàng trai trạc tuổi để yêu đương à?”

“Ôi chao, cậu không biết mấy tên con trai bây giờ đâu, cặn bã lắm.” Thành Nghiệp giả vờ vô tình nói, “Lần trước mình đến quán bar, thấy một chàng trai hai tay ba cô đi thuê phòng đấy.”

Anh ta hỏi Giang Hằng, “Cậu nỡ để An An bị đối xử như vậy à?”

Nghĩ đến việc Tùy An bị tổn thương, Giang Hằng không thể nào khống chế được cảm xúc của mình.

Anh nói lớn, “Cậu ta không dám đâu, có tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt con bé được.”

Thành Nghiệp lại hỏi, “Nhưng cậu còn phải cưới vợ sinh con, nếu cậu làm vậy, sau này có thể vợ cậu sẽ cảm thấy ngứa mắt với An An đấy.”

Giang Hằng nói, “Mình không định cưới vợ.”

Thành Nghiệp đột nhiên đổi chủ đề, quay sang hỏi An An, “An An thì sao, có ý định yêu đương gì chưa?”

Tùy An đang ngây người, đột nhiên bị hỏi chuyện này, cô ngơ ngác không biết làm sao.

Giang Hằng thấy thế thì trả lời thay Tùy An, “Không có, An An muốn cố gắng chuẩn bị cho cuộc thi nghệ thuật sắp tới.”

“Vãi, là học sinh lớp 12 thật đấy à?” Ánh mắt Thành Nghiệp nhìn Giang Hằng như đang nhìn một tên súc sinh.

Gân xanh trên trán Giang Hằng giật giật, “Ánh mắt của cậu là sao đấy?”

Thành Nghiệp bĩu môi lẩm bẩm, “Sao mình không may mắn vậy chứ, ai…”

“Cậu lẩm bẩm gì thế?”

Thành Nghiệp mỉm cười, nói không có gì.

Ở phòng làm việc của Thành Nghiệp một lúc, sau khi Tùy An hạ sốt, Giang Hằng lập tức đứng dậy tạm biệt.

Lúc Giang Hằng ra ngoài lấy công thức nấu thuốc, Thành Nghiệp đi đến trước mặt Tùy An, nghiêm túc nói với cô, “Nếu cảm thấy vất vả quá thì đừng thích cậu ấy nữa.”

Thấy ánh mắt đầy khiếp sợ và trốn tránh của Tùy An, vẻ mặt Thành Nghiệp vô cùng phức tạp, trong nháy mắt, anh ta dường như thấy bản thân mình trong đó vậy, sau khi thở dài, anh ta vỗ đầu Tùy An, coi cô như vãn bối mà khuyên bảo.

“Trên đời này có rất nhiều đàn ông, nếu cảm thấy vất vả quá, đau lòng quá thì đổi sang thích người khác là được rồi. Cuộc đời ngắn ngủi lắm, chỉ có vài chục năm thôi, vui vẻ tự tại mới là điều quan trọng nhất, chờ cháu lớn hơn một chút sẽ hiểu ra chuyện tình yêu không quan trọng đến vậy.”

Giang Hằng ở ngoài cửa thúc giục.

Thành Nghiệp xua tay với Tùy An, nói, “An An, nhớ kỹ lời chú nói, phải thật vui vẻ đấy.”

Tùy An chăm chú nhìn Thành Nghiệp, chậm rãi gật đầu.”

Lúc tới cửa, Tùy An quay đầu liếc nhìn Thành Nghiệp, sau đó lấy hết can đảm nói, “Cảm ơn lời khuyên của chú.”

Dừng một lát, cô cười nói, “Chúc chú mau chóng được như ý nguyện.”



Dứt lời, cô và Giang Hằng cùng rời đi.

Thành Nghiệp nhỏ giọng thì thào.

“Được như ý nguyện…”

Anh ta nói nhỏ, “Hy vọng cháu cũng được như ý nguyện.”

Hầm để xe của bệnh viện.

Giang Hằng ngồi trên xe, sau khi giao việc cho cấp dưới xong, anh hỏi Tùy An vừa nãy nói gì với Thành Nghiệp mà vui thế.

Tùy An lắc đầu, không nói gì.

Giang Hằng đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, mấy phút sau, anh hỏi nhỏ Tùy An, “An An, có phải cháu cảm thấy chú không thú vị không?”

Anh nói, “Có phải mấy đứa trẻ các cháu đều thích kiểu người hoạt bát một chút không?”

“Ai nói ạ?”

Tùy An lớn tiếng phản bác lời Giang Hằng, “Cháu chỉ thích chú Giang chững chạc như vậy thôi, cháu không thích hoạt bát.”

Cô liếc trộm Giang Hằng rồi quay mặt đi, nói, “Chú Giang như vậy là tốt nhất.”

Được Tùy An khích lệ, Giang Hằng nở nụ cười.

Nháy mắt, dường như mùa xuân đã tới, Giang Hằng vốn không thích cười, thi thoảng anh cười cũng khiến người ta sợ hãi.

Nhưng lúc này, nụ cười ấy xuất phát từ nội tâm anh, khiến Tùy An ngẩn ngơ mãi, sau khi phản ứng lại, cô vội cúi đầu, che giấu vẻ ngượng ngùng.

Chú Giang cười rộ lên đẹp trai quá.

Giang – được khích lệ – Hằng nhíu mày, định ra vẻ sếp Giang lạnh nhạt, nghiêm chỉnh.

Nhưng khóe miệng vẫn không khống chế được cong lên, điều này khiến Giang Hằng hơi bất lực.

Tài xế lái xe ngồi đăng trước đã nhìn Giang Hằng lớn lên, sau khi nghe hai người trò chuyện, ông liếc nhìn gương mặt tươi cười của Giang Hằng qua kính chiếu hậu, do dự không dám nói gì, chỉ nghĩ thầm.

Quả nhiên là người trẻ tuổi, dù không hoạt bát cũng có thể trở nên hoạt bát.

Giang Hằng là một ví dụ.

Xe chạy đến nơi Giang Hằng ở.

Giang thị làm về bất động sản, vậy nên Giang Hằng có rất nhiều chỗ ở.

Tùy An chưa từng tới tiểu khu này, từ khi xuống xe, cô chỉ theo sát phía sau Giang Hằng.

Đi qua con đường đá, xuyên qua những hàng cây, hai người đi đến một biệt thự kiểu Trung.

Giang Hằng thích yên tĩnh, cho nên anh không ở trung tâm thành phố.

Giang Hằng quay đầu nói với Tùy An, “Đây là nơi chú thường ở, đợt lát nữa chú kêu người chuẩn bị khóa thể cho cháu, sau này cháu chỉ cần quẹt thẻ là có thể vào nhà rồi.”

Tùy An nghe vậy vội gật đầu nói vâng ạ.

Hai bên đường đá trồng rất nhiều loại hoa, kéo dài đến cổng biệt thự.

Hoa hồng trước cửa biệt thự nở rộ, thơm ngào ngạt, Tùy An nhắm mắt lại, hít hà hương hoa trong không khí.

Giang Hằng quay đầu lại thấy cảnh này, anh không khỏi nhếch mày, “Chỗ hoa này cháu có thể hái tùy thích, trong biệt thự, ngoài tài xế và đầu bếp ra thì còn có một bảo mẫu nữa.”

Anh duỗi tay hất cánh hoa trên vai Tùy An, nói, “Điểm tâm bảo mẫu làm rất ngon, chú đoán cháu nhất định sẽ thích.”

Tùy An ngơ ngác nhìn Giang Hằng.

Giang Hằng đi nhanh về phía trước, đi đến cửa lớn, anh mở cửa, làm động tác chào đón với Tùy An, tư thế tao nhã giống như một vị hoàng tử cao quý.

“An An, chúng ta về đến nhà rồi.”