Cơn buồn ngủ của Dương Bắc Mạt đã hoàn toàn bay biến sau khi kết thúc cuộc gọi với Trình Tinh Dã để hướng dẫn anh thu xếp hành lí.
Cô không biết lí do vì sao anh lại thắc mắc về sở thích ăn mặc của cô, câu hỏi đó là vô tình hay hữu ý.
Cũng không hiểu tại sao lời nói của ông chủ cửa hàng sửa chữa đồ điện buổi sáng lại hiện lên trong đầu cô, khiến trong lòng cô vốn đã rối loạn lại càng thêm dao động.
Cô không nhịn nổi mà đứng dậy, xuống giường, mở máy tính lên, rồi xem MV của một ca khúc mà anh từng quay.
Rồi cứ thế, một video, rồi lại hai video, ba video,… nhìn anh và ngôi sao nữ xinh đẹp đến mê hoặc lòng người trong MV cùng đóng vai một cặp tình nhân yêu nhau say đắm, Dương Bắc Mạt vốn đang bối rối dần trở nên bình tĩnh.
Suy nghĩ cái gì vậy cơ chứ? Khi không lại nằm mơ giữa ban ngày.
Dương Bắc Mạt tự cười chế giễu, lại đóng laptop, một lần nữa bò trở về giường.
Vậy là một đêm trằn trọc đến sáng.
Chuyến bay đến Ninh Hạ sẽ khởi hành lúc 10 giờ sáng, Dương Bắc Mạt vốn là người cẩn thận giờ giấc đã bắt đầu khiêng hành lý xuống lầu lúc 7 giờ. Cô định đi sớm vào buổi sáng để tránh giờ cao điểm, ngồi tàu điện ngầm ra sân bay, nhưng còn chưa đi tới trạm tàu điện ngầm, cô lại nhìn thấy chiếc Mercedes-Benz G-Class màu đen quen mắt kia chậm rãi giảm tốc độ dừng ở bên cạnh cô.
“Trùng hợp thật đấy, lên xe đi với tôi không?“ Trình Tinh Dã hạ cửa sổ xe xuống, thò ra nửa cái đầu, cười rạng rỡ nhìn cô.
Trong nháy mắt, nhịp tim của Dương Bắc Mạt đột ngột tăng, nhìn chằm chằm vào biển báo trạm tàu điện ngầm phía trước nói: “Không cần phải phiền phức thế, tôi ngồi tàu điện ngầm là được rồi.”
“Chỉ là tôi thấy có vẻ hơi đông người thôi, có phiền phức chỗ nào đâu?” Anh nhún vai, lại nhìn thấy cô đang xách vali nói, “Hơn nữa, nếu cô muốn đi tàu điện ngầm, cũng phải đi hai chuyến, vali cô đang xách trên tay có vẻ cũng không nhẹ đâu, lên xuống cầu thang cũng tốn nhiều sức đấy.”
“Cũng không nặng lắm.” Cô nắm chặt tay cầm vali, nói dối không chớp mắt.
Trong vali của cô mang theo các loại thiết bị camera liên quan đến công việc, so với va li của người đi du lịch bình thường thì nặng hơn nhiều.
Cô không muốn lên xe của anh, đơn giản chỉ vì không muốn bị cuốn theo những lời trêu chọc của anh, dù là vô tình hay cố ý.
“Tôi không tin.” Anh tỳ mạnh khuỷu tay lên thành cửa sổ xe, nói như đùa, “Trừ khi nào cô giơ lên cho tôi xem.”
“…” Dương Bắc Mạt đứng hình vài giây, dứt khoát cúi xuống, nhấc mạnh vali lên.
Thấy cô thật sự muốn làm vậy, Trình Tinh Dã đen mặt nhíu mày, vội vàng ngăn lại: “Cô muốn biểu diễn tạp kỹ cho tôi ở giữa đường lớn này sao?”
“Không phải anh nói muốn xem sao?” Cô đứng thẳng lưng lại, ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía anh.
“…” Trình Tinh Dã xưa nay có tài phản biện rất tốt, giờ lại bị cô chặn họng, đến mức không thốt nổi được một chữ.
“Tóm lại là cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi vẫn nên ngồi tàu điện ngầm thôi.”
Dương Bắc Mạt phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng ấy, kéo vali định rời đi. Nhưng vừa mới bước được một bước, giọng nói nặng nề của anh lại vang lên từ đằng sau: “Cô ghét tôi đến thế à?”
Cô khựng lại, ngay lập tức cảm thấy khó hiểu mà quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt hai người giao nhau trong phút chốc, đôi lông mày đang nhíu lại của anh cũng nhanh chóng giãn ra, khóe miệng cũng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: “Cô thà khệ nệ mang cái vali lớn như vậy, chen chúc đi tàu điện ngầm, cũng nhất quyết không chịu đi nhờ xe của tôi, vậy chẳng phải là ghét tôi à?”
Giọng của anh lười nhác, những từ cuối cố tình kéo dài ra, lộ rõ ý đồ trêu chọc trong câu nói, có lẽ sự giận dỗi chất vấn vừa rồi chỉ là do cô tự tưởng tượng ra.
Trong lòng Dương Bắc Mạt có hơi thắt lại, vội vàng phủ nhận nói: “Không phải, do anh suy nghĩ nhiều thôi.”
“Vậy thì tại sao cô cứ nhất định phải ngồi tàu điện ngầm? Đừng nói là sợ gây phiền phức cho tôi.” Anh nghiêng đầu, giọng điệu đanh thép.
“…” Dương Bắc Mạt nắm chặt tay cầm vali, suy nghĩ tới lui cũng không lấy được một lý do nào hợp lí.
Thấy vậy, Trình Tinh Dã càng cười tươi hơn, thư thái nói: “Nếu không có lý do gì và cũng không ghét tôi, thì lên xe đi.”
Dương Bắc Mạt giật giật môi, cuối cùng vẫn phải mở cửa ghế sau của xe ra.
“Vali để ở cốp xe đi, để tôi giúp cô mở ra.” Trình Tinh Dã quay đầu lại nhìn cô một cái, ngữ khí sung sướng mà nhắc nhở.
“Cảm ơn.” Dương Bắc Mạt dừng lại một chút rồi kéo hành lý vòng ra đằng sau xe.
Cốp xe của anh so với những chiếc xe khác cũng cao hơn không ít, cô nhíu chặt mày, nhăn khuôn mặt nhỏ, gần như phải dùng hết sức lực mới có thể đưa chiếc vali vào trong.
Sau khi buông tay, cô liền thở phào nhẹ nhõm, ngồi lên xe liền thấy Trình Tinh Dã nhìn mình bằng ánh mắt châm chọc.
“Thế mà còn không nặng sao?” Đuôi mắt anh cong cong.
“… Cũng không đến nỗi ấy.” Cô mạnh miệng nói.
“Mặt cô đỏ hết rồi.” Anh cười như không cười mà trêu một câu, quay đầu lại khởi động xe.
Dương Bắc Mạt sờ soạn khắp mặt theo bản năng, mím môi.
Sau đó anh cũng không chủ động nói gì với cô nữa, trực tiếp mở loa xe, bật nhạc lên.
Là một bài hát tiếng Anh cô chưa từng được nghe, có một giọng nữ lười biếng nhàn nhã cất lên, giúp thâm tâm cô đang co quắp căng thẳng có một chút thư giãn.
Trình Tinh Dã vẫn là với đôi bàn tay gầy gò rõ khớp xương ấy ngồi ở ghế lái, thỉnh thoảng lại ngâm nga theo một hai câu, giọng hát trầm thấp giống như một tách cà phê ấm áp vào buổi chiều mùa đông lạnh lẽo.
Cô nghe anh hát:
I’d give you the sun if you asked me
You could have all of the time
You could have the stars and trees
When dividing up the universe
<Cho đến khi vũ trụ chia cắt đôi ta>
You could have mine
…
Có lẽ là do được nghe đích thân anh hát, hoặc có lẽ là bởi vì ca từ của bài hát ấy quá lãng mạn, trái tim của Dương Bắc Mạt lại loạn nhịp, cả cơ thể cảm giác như đang nằm trên chín tầng mây, bay bổng thơ mộng, lại có một chút khó thở.
Cô hít một hơi thật sâu, Trình Tinh Dã hoàn toàn nắm bắt được biểu hiện của cô, tay cầm vô lăng có hơi khựng lại, nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái.
Ánh mắt hai người ngay lập tức chạm vào nhau, Dương Bắc Mạt cảm thấy rằng mình phải nói cái gì đó mới có thể thoát khỏi bầu không khí khó tả này, liền chủ động hỏi: “Bài này tên gì thế? Nghe cũng hay thật.”
“Thích à?” Anh khẽ nhíu mày.
“… ừm.” Cô gật đầu.
“Để tôi chia sẻ qua Wechat cho cô.” Anh cười.
“Không cần phiền vậy đâu, cứ đọc tên cho tôi, tôi tự tìm cũng được.” Cô vẫn khách sáo với anh theo thói quen.
Trình Tinh Dã im lặng vài giây, trầm giọng nói: “Darling I’d wait for you.”
Có lẽ là sợ cô nghe không rõ, tốc độ nói của anh rất chậm, mỗi từ tiếng Anh phát ra lại nhấn mạnh rất rõ ràng, cùng với ý nghĩa của tên bài hát, thành ra lời này của anh nghe như đang trực tiếp tỏ tình với cô.
Trái tim Dương Bắc Mạt như chững lại hai nhịp, vội vàng cụp mắt xuống, giả vờ bình tĩnh, “Ồ.”
“Nhớ được không?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
“Ừm.” Cô hơi cắn nhẹ môi dưới.
“Vậy là tốt rồi.” Anh rời mắt, tiếp tục tập trung lái xe.
Nhịp tim Dương Bắc Mạt chậm lại, cầm lấy điện thoại mở mục tìm kiếm, ghi lại câu tiếng tiếng Anh vừa được Trình Tinh Dã đọc cho, kết quả tìm kiếm hiện ra tên đầy đủ của bài hát là:《J‘s lullaby (Darlin’ I’d wait for you)》.
Người bình thường nếu muốn nói ngắn gọi sẽ chỉ dùng J’s lullaby, vì sao anh lại chọn câu bên trong dấu ngoặc?
Dương Bắc Mạt nghi ngờ nhíu mày, ngẩng đầu ngó mắt nhìn Trình Tinh Dã phía trước, lúc này bài nhạc đã được chuyển sang một bài hát u Mỹ, anh cũng không còn ngâm nga theo nữa.
Có lẽ là do câu bên trong dấu ngoặc tương đối dễ nhớ, nói chung là hoàn toàn không có khả năng là anh cố tình nói những lời ấy cho cô nghe.
Dương Bắc Mạt nghĩ ngợi một hồi, bỗng nhiên lại nghĩ rằng anh hẳn là kiểu người dù không có gì cũng sẽ trêu chọc, cử chỉ dù chỉ vô tình vô ý cũng sẽ làm cho người ta trở nên xao xuyến.
Hơn nữa thời cấp ba giúp anh học bổ túc toán một thời gian, cô cũng hay bị những hành động nhỏ bé ấy làm cho trái tim tan chảy.
Ví dụ như là cong môi lười biếng mà kêu cô là cô giáo Dương.
Hoặc là từ ngoài trường trở vào liền mang quyển sách mới nhất《Người yêu thích thiên văn》 đặt trên bàn của cô, còn cười nói là phí học thêm.
Còn có sau khi tốt nghiệp cấp ba, khi đang nghỉ hè, cô đợi mãi cũng có dịp anh cùng một đám bạn bè đến nhà cô ăn thịt xiên nướng. Anh mặc áo phông trắng và quần jean rộng thùng thình, sau lưng đeo đàn guitar, nụ cười khoe khoang vẫn luôn ở trên môi, lúc nhìn thấy cô đang cúi đầu liền giới thiệu với bạn bè bên cạnh: “Chính là cô ấy, vị cứu tinh toán học của tôi, mọi người ủng hộ thêm một chút, ăn nhiều đồ đắt tiền một chút, hôm nay tôi trả tiền…”
…
Mỗi mảnh ký ức sớm đã bị cô chôn giấu này giờ đây lại từng chút, từng chút tuôn ra bên ngoài, dần dần lấp đầy toàn bộ trái tim cô, chua xót trướng lên, mãnh liệt đến mức làm cô nhớ lại cảm giác cay đắng thầm thương trộm nhớ trong những năm tháng ấy.
Thế là đủ rồi, phải giữ cho tâm hồn của mình được tỉnh táo, không cần suy nghĩ nhiều.
Cô cũng không muốn phải phí sức yêu say đắm một người ở tuổi 25 này.
Sau khi đến sân bay, Dương Bắc Mạt xuống xe trước để lấy hành lý, nhưng lại phát hiện Trình Tinh Dã vẫn chưa mở khóa cốp xe. Cô đợi một lúc mới thấy anh đeo kính râm, bước chân dài xuống xe.
“Cô vội thế à?” Giọng điệu của anh nhàn rỗi pha chút trêu chọc, cầm chìa khóa trên tay rồi bấm, cốp xe mới chậm rãi mở lên.
“…” Dương Bắc Mạt cắn nhẹ môi dưới, nhất thời không biết nên nói gì.
Anh cũng không để ý, khom lưng xuống giúp cô lấy vali ra khỏi cốp.
“Cảm ơn.“ Dương Bắc Mạt có chút bối rối, muốn tự mình tới lấy va li, lại bị anh ngăn lại, “Chúng ta đổi hành lí một lúc đi, của tôi tương đối nhẹ.”
Anh nói xong liền xách chiếc vali màu đen của mình lên, dúi tay cầm vào tay cô.
Dương Bắc Mạt sửng sốt, định nói không cần, nhưng đã thấy anh đang cầm chiếc vali màu xám tro của mình, đi nhanh ra khỏi bãi đỗ xe.
Bất đắc dĩ cô đành phải kéo vali của anh theo, chạy chậm đuổi theo: “Đồ của tôi… vẫn nên để tôi tự cầm đi…”
Trình Tinh Dã rũ mắt nhìn qua Dương Bắc Mạt đang thở gấp, có thể là để thuận tiện cho chuyến đi, hôm nay cô đeo kính áp tròng, một đôi mắt sáng trong veo, chóp mũi nhỏ nhắn có dính chút mồ hôi, được ánh mặt trời chiếu xuống trông sáng lấp lánh, trở nên đáng yêu một cách kì lạ. Đồng tử anh hơi co lại, rời mắt, thản nhiên nói: “Trong hành lý của cô toàn là thiết bị máy ảnh.”
“Đúng rồi…” Cô thở phào nhẹ nhõm, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn người đàn ông bên cạnh, kính râm lớn màu đen gần như che mất nửa khuôn mặt anh, cô không thấy rõ được ánh mắt của anh, cũng không đọc ra được cảm xúc trên khuôn mặt anh.
“Vậy thì để tôi cầm cho chắc chắn.” Anh khẽ cười.
“…” Dương Bắc Mạt giật giật môi, cũng không có lí do để từ chối, chỉ có thể yên lặng đi theo phía sau anh đến phòng chờ của sân bay.
Khi đến nơi, Lý Lị đã ngồi trước cửa lên máy bay, bên cạnh còn có thợ trang điểm riêng của Trình Tinh Dã, một người đàn ông tóc nhuộm màu hồng phấn, áo sơ mi hoa và quần bó sát người, ăn mặc có chút màu mè khoa trương.
Đến gần rồi Dương Bắc Mạt mới phát hiện người đàn ông này có mắt nhỏ, mũi cao, dáng người khá quen mắt, cô chưa kịp nhớ xem anh ta là ai, anh ta đã hô to: “Chẳng phải là cán sự môn toán của lớp chúng ta đây sao! Quả nhiên con gái lớn lên thay đổi nhiều thật, xinh đẹp hẳn lên, tôi suýt không dám nhận ra! Anh Dã, sao anh lại liên lạc được với cô ấy vậy?””
Dương Bắc Mạt hơi ngẩn người, nhìn kỹ khuôn mặt dưới mái tóc nhuộm màu hồng nhạt của anh ta, cuối cùng cũng nhớ ra anh ta là bạn học cùng lớp thời cấp ba của cô, Trần Minh.
Ấn tượng của cô đối với anh ta là không sâu sắc, cũng bởi vì lúc anh ta học cấp ba nhìn không nổi bật như bây giờ, hơn nữa cô vẫn luôn chỉ ngồi ở một góc cuối lớp học, ngoại trừ lúc thu bài tập toán có nói với anh ta một hai câu, ngoài ra cũng không có giao tiếp gì khác.
Chắc hẳn anh ấy là một người trong nhóm bạn cấp ba của Trình Tinh Dã, cô thỉnh thoảng có thấy anh ấy và Trình Tinh Dã cùng nhau trốn ra khỏi lớp học vào giờ tự học buổi tối.
Không ngờ rằng nhiều năm qua, anh ấy lại trở thành thợ trang điểm của Trình Tinh Dã.
“Hiện tại thì cô ấy là nhiếp ảnh gia tôi mời đến để quay MV.” Trình Tinh Dã cười tươi, lại nghiêng đầu nhìn con mắt còn đang ngạc nhiên của Dương Bắc Mạt, giới thiệu cho cô, “Còn đây là Trần Minh, thợ trang điểm của tôi, cũng là bạn học của chúng ta, không biết cô có còn nhớ cậu ta hay không.”
“Có, tôi cũng có chút ấn tượng.” Dương Bắc Mạt đã hoàn hồn, gật đầu.
“Tốt rồi.” Trình Tinh Dã mỉm cười, hơi u oán liếc cô một cái, nửa đùa nửa thật nói,” Cô chỉ không có ấn tượng với tôi thôi nhỉ?”