Đuổi Theo Ánh Sáng - Bạch Giới Tử

Chương 8




Edit: Leia

《 Kỳ binh trời giáng 》ghi hình vào đầu tháng 12 ở một thành phố thuộc tỉnh lị phía nam. Lương Tâm Trừng xin nghỉ đoàn phim ba ngày rồi cùng trợ lý ngồi máy bay đến địa điểm quay.

Tổ chương trình đã sắp xếp cho các khách mời ở cùng một khách sạn, cậu là người cuối cùng đến nơi. Sáu vị khách mời cố định và sáu khách mời đặc biệt chính thức gặp nhau lần đầu ở phòng họp trong khách sạn. Bọn họ sẽ cùng xác định lịch trình quay chụp trong hai ngày kế tiếp, bởi vì cho dù là chương trình thực tế thì vẫn phải có khung kịch bản sơ lược.

Trong lúc họp Lương Tâm Trừng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, chưa nói đến chuyện không thân thiết với bên thiết kế chương trình, mà cả sáu vị khách mời cố định của chương trình đều là nghệ sĩ lớn có tên tuổi, đương nhiên không đến phiên cậu đề đạt ý kiến.

Hạ Viễn Hàng, Đinh Nghiêu cùng một nghệ sĩ khác cùng công ty tên Lưu Thịnh ngồi chung một chỗ, thỉnh thoảng lại khe khẽ giao lưu với nhau. Giải trí Thịnh Tinh là bên hợp tác với chương trình, cái gọi là số đặc biệt dành cho minh tinh trẻ có hết một nửa slot là người của Thịnh Tinh rồi. Trên thực tế ngoại trừ Hạ Viễn Hàng thực sự đang hot, còn lại Đinh Nghiêu là lính mới, Lưu Thịnh đã gần ba mươi mà vẫn phập phù không nóng không lạnh, tất cả là nhờ công ty hậu thuẫn mới chen chân được vào đây.

Lương Tâm Trừng thất thần nghe tổ chương trình giải thích luật chơi, tay rảnh rỗi lướt lướt màn hình điện thoại. Người ngồi cạnh cậu đột nhiên ghé sát lại gần, mùi nước hoa nồng nặc ập thẳng vào mặt làm Lương Tâm Trừng nghiêng người tránh né theo phản xạ, lập tức đối diện với một khuôn mặt cười toe toét.

“Chào cậu, tôi là Úy Tây Song, chúng ta add WeChat đi.”

Vừa rồi người này là người cuối cùng vào cửa, thấy chỉ còn một ghế trống bên cạnh Lương Tâm Trừng bèn vô tư đi tới ngồi xuống. Từ đầu buổi đến giờ Lương Tâm Trừng không hề chú ý đến cậu ta, tuy không quen biết Úy Tây Song nhưng đúng là cậu có nghe qua cái tên này, đối phương thường xuyên bị đặt cạnh cậu và Hạ Viễn Hàng trên các bảng xếp hạng tiểu thịt tươi giới giải trí đủ loại hình kiểu dáng để người ta cân đo so sánh.

Lương Tâm Trừng không ngờ người kia vừa mở miệng đã yêu cầu add WeChat, bình thường khi mọi người cùng hợp tác trên một sân khấu chỉ mặc định trao đổi thông tin liên lạc trên Weibo là xong thủ tục. Có điều duỗi tay không thể đánh người cười, add WeChat cũng không sao, dù gì cậu cũng có tận hai tài khoản.

Sau khi xác minh thành công, Úy Tây Song mỉm cười lắc lư di động trước mặt: “Thuận tiện theo dõi Weibo nhau luôn đi.”

Lương Tâm Trừng thản nhiên gật đầu, thấy thông báo đối phương follow lập tức ấn vào nút follow lại.

Ngày hôm sau chương trình chính thức ghi hình từ 8 giờ sáng, bắt đầu với phân đoạn chia tổ đội trước khi tiến hành truy tìm kho báu. Mười hai người được chia thành bốn đội, mỗi đội ba người. Bọn họ sẽ cạnh tranh nhau qua mấy vòng chơi đối kháng để cướp đoạt thẻ đạo cụ dùng cho tiết mục tìm kho báu ngày mai. Lương Tâm Trừng ở cùng một đội với Lưu Thịnh, được nữ khách mời duy nhất của chương trình là Cố Dung dẫn dắt. Cố Dung vốn là nữ nghệ sĩ xinh đẹp từng lấy cúp ảnh hậu, thực lực lẫn tiếng tăm đều ở đỉnh cấp, cũng luôn là ngôi sao được yêu thích nhất trong chương trình. Lương Tâm Trừng cảm thấy được phân vào cùng đội với cô quả là may mắn.

“Lát nữa trò chơi bắt đầu hai cậu đừng nhường người nào hết, không quan tâm đối phương là ai, chỉ cần cố gắng đoạt được càng nhiều thẻ đạo cụ càng tốt.” Cố Dung mỉm cười xán lạn, cô chủ động bắt chuyện với hai người Lương Tâm Trừng vốn đang cực kỳ căng thẳng, nhìn qua không hề kiêu ngạo mà còn rất thân thiện dễ giao lưu.

Lương Tâm Trừng và Lưu Thịnh cười gật đầu: “Chúng em sẽ cố gắng.”

Mấy trò chơi này có thiết kế khá đơn giản, hình thức tương tự với những trò thường xuyên xuất hiện trên các show giải trí bình thường. Nhiệm vụ sưu tầm thẻ bài hôm nay không nặng nề lắm, mỗi đội vừa chơi vừa cười nói cũng thu được không ít thẻ trợ giúp. Lưu Thịnh là người không hoạt ngôn nhưng chơi trò chơi khá tốt, thêm mỹ nhân kế của Cố Dung nên đội bọn họ thu hoạch được khá nhiều thẻ bài.

Có điều giữa đường vẫn gặp chuyện ngoài ý muốn, trong quá trình tranh cướp thẻ bài Đinh Nghiêu bất cẩn ngã khỏi bậc thang bị trật khớp. Chương trình không thể gián đoạn, thế là đến giữa trưa những người khác đi ăn cơm nghỉ ngơi hết, staff chương trình mới được chạy tới xử lý cấp cứu cho cậu ta.

Lưu Thịnh thăm hỏi vài câu rồi cũng rời đi, chỉ có Hạ Viễn Hàng cùng đội là ở lại bên cạnh, lúc này đang cau mày ngồi xổm trước mặt Đinh Nghiêu nhẹ nhàng an ủi. Lương Tâm Trừng đứng từ xa lạnh nhạt quan sát một hồi, đến khi Hạ Viễn Hàng cẩn thận đỡ Đinh Nghiêu đứng lên mới khẽ bĩu môi một cái, xoay người rời đi.

Ngoại trừ Đinh Nghiêu bị thương và Hạ Viễn Hàng ở lại giúp đỡ, các vị khách mời còn lại đều có mặt ở nhà hàng do tổ chương trình đặt trước để dùng bữa trưa. Trên bàn cơm Lương Tâm Trừng lẳng lặng ngồi nghe mấy vị tiền bối quen biết lâu ngày đùa giỡn trêu chọc lẫn nhau, rất thức thời không chen miệng câu nào, chỉ đến khi bị người ta điểm danh mới cười đáp vài câu lấy lệ, bày ra thái độ khiêm tốn mười phần.

Cố Dung cười tủm tỉm hỏi cậu: “Kỳ này không thấy cậu và Tiểu Hạ giao lưu với nhau nhỉ? Quan hệ giữa hai người tốt lắm mà?”

Lương Tâm Trừng nghĩ thầm chị gái này nhiều chuyện thật, có điều cũng chỉ ở địa vị như cô mới có thể tùy tiện hỏi ra miệng. Cậu hơi mỉm cười bình tĩnh đáp: “Không có ạ, tại tụi em căng thẳng quá thôi, lần đầu tiên tham gia chương trình nên ai cũng áp lực.”

Úy Tây Song ngồi bên cạnh đĩnh đạc tiếp lời: “Không cần căng thẳng, được phân vào cùng một tổ với chị Dung là cậu gặp may rồi. Có đại mỹ nhân như chị Dung trấn cửa, đội các cậu đúng là nằm không cũng thắng.”

Cố Dung được cậu ta tâng bốc mấy câu mà cười đến không khép nổi miệng, vội xua tay nói: “Làm gì có, thanh niên các cậu sẽ không nhường tôi đâu”. 

Một bàn người lại thêm dăm ba câu tát nước theo mưa, Lương Tâm Trừng cũng cười theo, trong lòng cảm thấy cái tên Úy Tây Song này miệng mồm dẻo quẹo rất không đứng đắn, chỉ có thể duy trì quan hệ xã giao chứ không thể kết bạn quá thân.

Gần cuối bữa Lương Tâm Trừng đứng lên vào toilet một chuyến, lúc bước ra rửa tay thì đụng mặt Lưu Thịnh từ ngoài tiến vào. Hai người gật đầu xem như chào hỏi, Lương Tâm Trừng rời đi trước, sắp đi đến cửa mới nhớ ra mình quên điện thoại trên bồn rửa tay bèn vội xoay người vòng về. Cậu lại gần cửa toilet lập tức trông thấy Lưu Thịnh cầm điện thoại đưa cho mình: “Tôi còn đang nghĩ đây có phải điện thoại của cậu không, may mà chưa bị người lạ nhặt được.”

Lương Tâm Trừng cảm ơn rồi nhận di động. Bọn họ cùng nhau trở về, Lưu Thịnh nói muốn gọi vài món đưa sang chỗ Đinh Nghiêu và Hạ Viễn Hàng, từ sáng đến giờ hai người vẫn chưa ăn gì. Lương Tâm Trừng thuận miệng hỏi: “Chân thầy Đinh thế nào rồi?”

“Vừa rồi Viễn Hàng gửi WeChat nói không có vấn đề gì lớn, chắc là chiều nay vẫn quay tiếp được.” Lưu Thịnh bất giác bật cười, “Cậu đừng gọi thầy Đinh nữa, để cậu ta nghe được lại nhăn hết cái mặt bánh bao, mới có tí tuổi thôi mà.”

Lương Tâm Trừng mỉm cười không nói tiếp, trong lòng nghĩ thầm nhân duyên của cậu thái tử này trong công ty không tồi đâu, ai ai nhắc đến cậu ta cũng mang theo thái độ chiều chuộng bao dung, không biết là thích thật hay là thích thân phận của cậu ta nữa.

Vì sự cố ngoài ý muốn này mà lịch quay buổi chiều bị dời lại khoảng một tiếng. Đinh Nghiêu xuất hiện trở lại, ngoại trừ đi đường hơi trúc trắc ra thì xác thật không có vấn đề gì lớn. Cậu ta ngượng ngùng lên tiếng xin lỗi mọi người.

Lương Tâm Trừng nhìn dáng vẻ ngốc nghếch kia, phải miễn cưỡng thừa nhận rằng cậu nhóc thật sự không diễn kịch mà là ngây thơ thuần khiết như một trang giấy trắng. Chen chúc vào giới giải trí vẫn có thể giữ gìn được tâm tính trong sáng có thể xem như một dạng vận may, nhưng chỉ có người mang gia thế hậu thuẫn như Đinh Nghiêu mới đủ tư cách sở hữu vận may này. Dù cậu có hâm mộ ghen tị đến thế nào cũng sẽ không bao giờ có được.

Nhưng cậu không hề có ý định nhường nhịn nhóc con, bên cạnh đóa hoa trắng yếu ớt kia có nhiều sứ giả hộ hoa lắm rồi, hơn nữa người nào người nấy đều xem cậu như đại ma vương muốn hiếp đáp hoa trắng, quả thật rất oan uổng. Lương Tâm Trừng hít sâu một hơi rồi liếc nhìn qua Đinh Nghiêu được Hạ Viễn Hàng che chắn kín đáo đằng sau, đoạn nhanh chóng dời mắt, không chú ý đến hai người đó nữa.