Đuổi Theo Ánh Sáng - Bạch Giới Tử

Chương 52




Edit: Leia

Lần đầu tiên Vu Minh Tu gặp Lương Tâm Trừng là ở một bữa tiệc do đoàn làm phim mời. Giây phút trông thấy thằng nhóc đẹp đến quá phận kia rõ ràng đang cực kỳ thấp thỏm lại phải ra vẻ thản nhiên nói cười kính rượu người ta, trong lòng hắn chợt nảy sinh một cảm xúc không thoải mái rất khó tả, vì thế hắn thuận tay giúp cậu ta giải vây, sau đó còn thu nhận người vào công ty mình.

Vu Minh Tu không có quá nhiều suy nghĩ đối với Lương Tâm Trừng, chỉ cảm thấy đứa bé này tính cách tốt lại có tiềm lực, không muốn lãng phí một hạt mầm tốt mà thôi. Hắn sẽ không bao giờ thừa nhận rằng lần đầu nhìn thấy cậu đã lơ đãng nhớ đến một người trong quá khứ.

Vu Minh Tu không phải con trai độc nhất trong nhà, trên hắn còn một người anh trai tiếp quản công việc kinh doanh gia tộc, cho nên hắn lựa chọn mở công ty giải trí. Trong mắt cha, hắn là kẻ không có chí lớn, nguyên nhân cho hành động này là gì hắn cũng không hé răng. 

Thật ra hắn chỉ muốn đánh cược một trận với người kia.

Bảy tám năm trôi qua, tiếng tăm công ty của Vu Minh Tu đã vươn lên đứng đầu giới giải trí, tuy vị thế vẫn không sánh bằng Giải trí Thịnh Tinh thâm niên lão làng, nhưng là người trong showbiz thì có ai gặp hắn mà không phải cúi đầu tươi cười đon đả, chỉ có mình Đỗ Thân là ngoại lệ duy nhất.

Đỗ Thân ra nước ngoài du học năm mười bảy tuổi, hai mươi bảy tuổi trở về tiếp quản Thịnh Tinh từ tay cha ruột, chỉ mất hai ba năm ngắn ngủi đã đưa công ty lên một đẳng cấp mới. Rất nhiều người cho rằng anh và Vu Minh Tu là đối thủ cạnh tranh, nhưng ai trong giới cũng biết rõ quan hệ giữa hai người này thật ra cực kỳ bình thường.

Bọn họ có rất ít tương tác. Ngoại trừ thỉnh thoảng đụng mặt trong các sự kiện công khai, nếu là tụ họp riêng tư cùng vài người bạn chung, chỉ khi nào thật sự không thể không đi thì hai người mới xuất hiện, thậm chí còn hiếm khi trò chuyện với nhau.

Vu Minh Tu từng dẫn Lương Tâm Trừng xuất hiện trước mặt Đỗ Thân vài lần, đương nhiên là cố ý. Hắn muốn xem thử liệu một người ngay cả ánh mắt cùng không thèm bố thí cho mình như Đỗ Thân sẽ có chút phản ứng khác biệt nào khi nhìn thấy Lương Tâm Trừng hay không. Thực hiển nhiên, toan tính của hắn hoàn toàn thất bại. Đỗ Thân vẫn mãi là Đỗ Thân, đối với anh mà nói, dù Vu Minh Tu có làm gì hay ở cùng với ai, cũng không phải việc đáng bận tâm.

Lần đó Vu Minh Tu đưa Lương Tâm Trừng đi xin lỗi Đỗ Thân và Đinh Nghiêu đồng thời nói vài ba câu khách sáo, về sau Đinh Nghiêu bị Tạ Đàm Phong đón về trước, Lương Tâm Trừng đi toilet, trong căn phòng tẻ ngắt chỉ còn lại hai người bọn họ. Đây là một lần hiếm hoi cả hai ở riêng cùng nhau, còn lần cuối cùng… lần cuối cùng đã là chuyện của hơn mười năm trước rồi.

Vu Minh Tu đốt một điếu thuốc rồi nhìn Đỗ Thân chằm chằm, hắn đã suy nghĩ về người này mười mấy năm, nghĩ nhiều đến mức cả tâm can đều nhức nhối.

Đỗ Thân chậm rãi uống xong một chén canh mới chịu nâng mắt lên nhìn hắn, đôi mắt bình thản không gợn sóng khó lòng nhìn thấu cảm xúc bên trong: “Đã mười mấy năm trôi qua rồi, anh vẫn ngây thơ y hệt năm đó.”

Luồng cảm xúc chờ chực sôi trào bị một câu nói hoàn toàn dập tắt, Vu Minh Tu đè nén phẫn nộ trong giọng nói, chất vấn anh: “Em còn dám nhắc đến chuyện năm đó? Năm đó thì sao? Không phải em là người đề nghị chia tay à? Tôi có lỗi lầm gì mà em đòi chia tay tôi?”

Đỗ Thân lắc đầu không đáp, đã là chuyện của mười mấy năm trước, bây giờ khơi ra không còn gì thú vị.

Quả thật Vu Minh Tu không làm sai chuyện gì, chỉ là bọn họ không thích hợp ở bên nhau mà thôi. Thời còn trẻ dại hai người qua mặt gia đình lén lút hẹn hò, yêu thì đúng là rất yêu, nhưng dù yêu nhau đến mấy cuối cùng vẫn phải đối diện với sự thật tàn khốc. Thời điểm đó sức khỏe mẹ anh không tốt, khó lòng chịu nổi kích động, sau khi biết chuyện của hai người bà đã giận đến đổ bệnh không vực dậy nổi, anh chỉ có thể lựa chọn chia tay Vu Minh Tu.

Vu Minh Tu vì chuyện này mà tranh cãi ầm ĩ, thậm chí còn ngây thơ muốn đưa anh đi trốn, nhưng sự tình nào có đơn giản như vậy.

Bọn họ chính thức chia tay sau một trận cãi vã long trời lở đất, anh bỏ ra nước ngoài du học, đi một lần mất tận mười năm.

Nửa đêm hôm đó Đinh Nghiêu về đến nhà không dám bật đèn, cậu chàng lén lút bò lên cầu thang được vài bước thì chợt nghe thấy giọng Đỗ Thân vang lên trong bóng tối: “Mấy giờ rồi? Sao giờ này mới chịu về?”

Đinh Nghiêu giật mình suýt nữa thì trượt chân ngã nhào, lúc này nương theo chút ánh sáng mờ mờ từ bên ngoài khung cửa sổ sát đất chiếu vào phòng, cậu mới trông thấy rõ ràng bóng dáng Đỗ Thân ngồi trên sô pha: “Cậu, nửa đêm khuya khoắt cậu không ngủ được, cố ý ngồi đây dọa cháu à?”

Cậu quay xuống phòng khách mở đèn lên, nhận ra trên bàn trà trước mặt Đỗ Thân còn đặt một bình rượu và một cái ly: “Cậu đang không vui? Tại sao lại ngồi uống rượu một mình thế này?”

Đỗ Thân nâng cánh tay che mắt, dựa lưng vào sô pha. Một hồi lâu sau anh mới khàn giọng lẩm bẩm: “Không có gì… Chỉ là cậu đang suy nghĩ mình có thật sự tuyệt tình hay không thôi.”

Anh không thích Vu Minh Tu sao? Thích chứ, bao nhiêu năm trôi qua rồi vẫn cực kỳ thích hắn.

Nhưng mười mấy năm xa cách, vật đổi sao dời, có nhất thiết phải quay lại quá khứ không? Ngày trước anh cảm thấy Vu Minh Tu quá ngây thơ, hắn lại cho rằng anh quá tuyệt tình, trong cả hai không ai là người có lỗi, chỉ là thật sự không thể ở bên nhau.

Bọn họ gặp lại nhau lần nữa ở một buổi tiệc rượu công khai, anh vừa bước ra khỏi toilet đã bị Vu Minh Tu đừng chờ sẵn nắm tay kéo vào một phòng nghỉ bỏ trống. Đỗ Thân không chống đối, có lẽ anh đã sớm biết đây là chuyện tất yếu phải xảy ra. Mấy hôm nay Vu Minh Tu liên tục quấy rầy trên mọi mặt trận, anh biết ngày này sớm muộn gì cũng đến.

Từng nụ hôn cường thế liên tục rơi xuống, Đỗ Thân nhắm mắt lại, để mặc mình đắm chìm vào đó.

Sau đó Vu Minh Tu cưỡng chế kéo anh đi, Đỗ Thân cũng không cự tuyệt, có vài chuyện quả thật phải nói cho rõ ràng. Thế nhưng anh không ngờ được rằng Vu Minh Tu sẽ khóc lóc cầu xin mình quay lại.

Năm xưa vào những lần bọn họ cãi vã nghiêm trọng nhất Vu Minh Tu cùng lắm chỉ giận dữ đập phá đồ đạc, đây vẫn là lần đầu tiên Đỗ Thân nhìn thấy hắn khóc. Gã đàn ông ba mươi tuổi chuyên hô mưa gọi gió giờ đây đứng trước mặt anh khóc như một đứa trẻ.

“Tôi biết mình rất ích kỷ rất ấu trĩ, lẽ ra năm đó tôi phải thông cảm cho tình cảnh của em, bây giờ lại cố ý tìm người đến trước mặt em chọc tức. Nhưng tôi thật sự không có cách nào, em đã rời xa tôi mười mấy năm, chẳng lẽ không thể cho tôi thêm một cơ hội nữa hay sao?”

Đỗ Thân không biết nên nói gì mới tốt, không phải anh không muốn quay lại, mà chính vì đã rời xa nhau mười mấy năm, anh không còn biết cách làm sao để ở bên Vu Minh Tu nữa. Huống chi ngày đó anh là người kiên quyết đòi chia tay, cho nên thật ra trong lòng Đỗ Thân vẫn mang nặng áy náy.

“Chúng ta thử lại một lần được không? Tôi sẽ cố gắng bỏ hết những tật xấu trước kia, thứ gì em không thích tôi đều sửa. Chúng ta đã lãng phí mười ba năm rồi, tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.”

Sau một hồi lâu yên lặng, Đỗ Thân rút khăn tay đưa cho người đàn ông cực kỳ chật vật trước mặt mình: “Em hay nghe người ta nói anh rất trầm ổn đáng tin cậy, sao vẫn lỗ mãng dễ xúc động y hệt trước kia thế này? Giang sơn có dễ đổi như vậy à?”

“Nếu em muốn, tôi chắc chắn có thể sửa…”

“Thôi, để yên như vậy cũng tốt mà, chuyện trước kia đúng là em có sai, chúng ta xem như hòa nhau đi.”

Không phải đột nhiên mà Đỗ Thân suy nghĩ lại, đêm hôm nọ Đinh Nghiêu đã nói một câu thế này: “Người tuyệt tình thật sẽ không phải bối rối vì vấn đề này đâu, nếu cậu đã hỏi ra miệng, vậy chắc chắn là dư tình còn chưa dứt rồi.” Giờ phút đó anh mới chợt nhận ra, thay vì khổ sở rối rắm một mình, chi bằng cho nhau thêm một cơ hội nữa, bắt đầu lại một lần vẫn thỏa đáng hơn.

Về phần áy náy cất giấu trong lòng, sau này cứ chậm rãi bồi thường cho Vu Minh Tu là được.