Tia POV*
Sau buổi tiệc cưới là màn tung hoa cưới của cô dâu, mấy cô chưa chồng đều tranh nhau xếp hàng, giơ tay hào hứng chờ cô dâu tung bó hoa lên trời. Riêng tôi, nó, chị Aoki là đứng qua một xó nhìn mọi người nhảy chồm chồm lên nhưng khỉ xổng chuồng.
(Tác giả: Tỉ tỉ ví von hay thật!)
– Mấy em không qua bên đó à? – anh từ đâu đến hỏi, Huy cũng đến cùng lúc đó, mang cho nó một li cocktail.
– Đâu có cần phải chụp được hoa mới hạnh phúc? Em có anh rồi còn gì? – Aoki-senpai trả lời, cười hồn nhiên nhìn anh khiến tim anh lỡ một nhịp.
– Em cũng có Huy rồi, anh ấy mà làm em bất hạnh là ba mẹ anh ấy sẽ xử “trảm” anh ấy luôn! – nó hếch mũi, liếc nhìn Huy một cái ra vẻ thách thức.
– Không có anh lấy gì nối giống? – Huy lè lưỡi.
– Còn Mia còn gì? – nó chu mỏ.
– Con con trai mới tính! – Huy biết sai vẫn cố cãi lại.
– Thời đại nào mà anh còn cổ hủ thế? Muốn tối nay nằm đất à? – nó lườm nguýt Huy một cái sắc lẻm.
– Thôi thôi … Phu nhân cho anh xin!
– Ai thèm làm phu nhân của anh! – nó tỏ vẻ giận dỗi, cười tinh nghịch.
Tôi cười nhạt, màn tung bông kết thúc lúc nào tôi cũng chẳng hay. Yumi từ đâu chạy đến nhập hội với bó hoa cưới còn nguyên vẹn trên tay. Yumi có thấp hơn tôi một chút, tính tình rất trẻ con nhưng lại rất dễ thương, dễ mến.
– Cậu chụp được hoa à? Chúc mừng nha! – nó cười, vỗ vai Yumi.
– Chừng nào đám cưới nhớ mời tụi này nhá! – tôi nói.
– Cưới ai cơ? – Yumi nghiêng đầu ngờ nghệch.
– Đừng giả ngốc nữa cô nương, Jun chứ ai! – tôi cười, nó cũng che miệng khúc khích trong khi Yumi mặt đỏ như gấc chín tự bao giờ.
Tôi bỗng dưng cảm thấy vui đời hơn hẳn, nhẹ nhõm và hạnh phúc hơn, chắc còn lo toan gì mọi việc về hắn nữa. Một tuần sau đám cưới của nhỏ và nhóc, chúng tôi quay về Sài thành và ăn mừng cùng hai bang đảng ngầm. Cả hai bắt tay đồng ý sẽ giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn và không gây chiến với nhau. Sau đó là một màn ăn uống thoải mái, xả láng của cả hai bang. Dark Queen cũng đến, có vẻ như nhìn thấy tôi phấn chấn và quay lại với thế giới ngầm khiến nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.
Tất nhiên là vì bầu bì vướng víu, tôi cũng không tác động gì mạnh được nên đành nói lời tạm biệt với cả hai bang, thề sẽ quay lại trong vòng hai năm, khi tôi đẻ xong, con cái cũng cứng cáp rồi quay lại. Nhà nó mới đó đã xây xong, tiệm bánh ở dưới nhà cũng hoàn tất, nhìn sạch sẽ và sang trọng.
——————————————
Ba năm sau …
– Chị hai! Hết bột mì rồi! – nó hét vọng ra từ nhà bếp.
– Chậc … – tôi tặc lưỡi nhìn đồng hồ, cũng gần năm giờ rồi.
– Thôi chị đi đón cháu rồi mua bột mì đi, để em là tiếp cho! – nhỏ đến vỗ vai tôi, tôi gật đầu, cởi bỏ cái tạo dề ra rồi vội vã đi đón con.
Con tôi bây giờ cũng đã được hai tuổi, là một đứa con gái dễ thương, xinh xắn. Nó và Huy hoãn ý định đám cưới vì muốn chờ con gái tôi lớn thêm một chút rồi làm phù dâu cho hai đứa. Chị Aoki và anh Quân cũng cưới nhau và có một thằng con trai, Chi thì vẫn còn độc thân, bảo chưa muốn cưới chồng, sợ họ không tốt, đối xử tệ bạc với gia đình thì nó sẽ hối hận cả đời. Vả lại nó mới có công việc ổn định, chờ mấy đứa em của nó lớn thêm một chút, học xong thì nó cưới vẫn chưa muộn.
Tháng trước tôi cũng nhận được tin từ Hitori Desuki là Jun và Yumi sắp tổ chức đám cưới, tôi với nó được một phen cười đùa đau cả bụng. Cả tôi và nó biết trước hai đứa đó sớm muộn gì cũng thành đôi.
Ba năm mà nhiều thứ thay đổi quá, cái khoảng thời gian coi bộ dài chứ thật rất ngắn ngủi. Thoáng một thời năm nào ấy tôi còn đi học, còn đánh nhau gây sự vậy mà giờ đây đã có con và sống vui vẻ cùng nó, Huy, nhóc và nhỏ. Mẹ tôi cũng biệt tăm biệt tích và tôi cũng chẳng nghe nhận được bất cứ điều gì về hắn suốt gần bốn năm trời. Có lẽ thời gian ấy sẽ dài hơn nếu buổi đám cưới của nó và Huy tiếp tục được trì hoãn.
Suốt ngần ấy năm, lần đầu tiên tôi được nhìn thấy mẹ thật sự quan tâm đến hai chị em tôi, cũng cùng cái giây phút ngắn ngủi ấy, tôi thấy hắn đi ngang qua ngưỡng cửa trong bộ vest đen, nhìn không khác xưa là mấy, chỉ có điều hắn đi một mình. Cả thế giới dường như ngưng đọng lại vì tôi bất động nhìn hắn, ngỡ ngàng vì bao nhiêu cảm xúc dồn nén bao lau nay đều bùng nổ. Tôi quay lưng vào phòng trang điểm, cố gắng cười và quên hắn đi vì tôi không thể để nhưng chuyện như thế này liên luỵ gì đến nó, cả cuộc đời nó đã quan tâm, lo lắng cho tôi thì trong cái ngày hạnh phúc nhất cuộc đời của nó, tôi sẽ không để nó phải buồn vì tôi.