Dưới Tán Cây Anh Đào

Chương 17




Tôi dậy sớm hơn mọi khi và việc đầu tiên tôi làm là nhìn qua bên cạnh. Hắn chưa về, qua một đêm dài, tại sao tôi lại lo lắng cho hắn đến thế? Tại sao tim tôi lại thắt lại vì một kẻ mà tôi ghét, một kẻ mang lại cho tôi rắc rối, hiểu lầm và những vết thương này? Một ghọt nước mắt lăn dài trên má tôi, mọi thứ đều nhoè đi, tim vẫn cứ nhói lên từng nhịp. Một cái khăn tay chìa về phía tôi với giọng an ủi, ấm áp. Tôi nhìn lên, mắt vẫn giàn dụa nước mắt với cái đầu rỗng toếch, đầy những câu hỏi tại sao mà bản thân tôi cũng không thể trả lời được.

– Chị lau nước mắt đi! – Huy chìa cái khăn tay cho tôi – Anh hai chắc chưa nguôi ngoai chuyện tối qua nên chưa về, anh ấy hay làm thế, riết nên em quen rồi!

– Phải đó tỉ tỉ, khóc làm gì cho xấu! – nó ngồi cạnh tôi.

– Cảm ơn hai đứa! – tôi lau nước mắt rồi ngước lên – Giờ thay đồ đi học đi! Chị đi làm bữa sáng!

– Ủa hôm nay … À … Chị ở nhà ngủ nghỉ cho mau lấy lại sức! – Huy hỏi nửa chừng rồi tự cốc đầu mình – Ngốc thật!

Tôi nhìn hai đứa nó rồi đeo tạp dề, lăn vào bếp. Làm xong bữa sáng, tôi lôi cổ hai đứa ra giục ăn rồi dắt ra ngoài cửa, tống cổ hai đứa đi học. Giờ ở nhà một mình, tôi leo lên giường ngồi lướt Facebook. Tôi lướt qua mấy bài viết nhàm chán rồi lướt xem lũ bạn có đứa nào on không thì tám. Nhưng … đang giờ học, chắc chẳng đứa nào lên Facebook đâu nhỉ, hình như là giờ sinh hoạt tập thể nên tụi nó không có ý định đụng chạm giờ tới điện thoại. Sau một hồi nhàm chán, tôi cột tóc, xắn tay áo lên giọng dẹp nhà cửa. Đầu tiên là giặt quần áo, tôi bỏ riêng đồ trắng ra giặt trước, bỏ bột giặt vào rồi … chạy máy bấm nút nào nhể? Cái này? Hay … Sau một lúc do dự, tôi gạt chuyện đó qua một bên và dọn phòng trước. Tôi mở ngăn kéo, xếp lại mọi thứ cho ngăn nắp rồi làm giường, hút bụi, lau cửa kính rồi lôi đồ ra ủi. Tại sao tôi lại có cảm giác buồn chán vậy nhỉ?

Kính kong….

“Ai vậy nhỉ?” – tôi cất cái váy cuối cùng vào tủ, vội vàng chạy ra mở cửa.

– Ah! – một bạn gái đứng trước cửa, tay cầm mấy tờ giấy thông báo – May quá, cậu ở nhà! Mình vào được không?

– Hê … – tôi ngớ người ra một lúc rồi đứng sang một bên – Mời vào!

Một người khách lạ không mời mà tới, thậm chí tôi còn không biết là ai. Tôi hấp tấp đi đun nước pha trà mời khách.

– Mình là Chi, thay mặt học sinh trong lớp đi thăm, tiện thể có vài thứ cho cậu! – bạn gái cười thân thiện, khoe ra một hàm răng trắng tinh, đều như bắp. Đúng lúc đó, két nước sôi, tôi tính đi tắt bếp thì Chi vội kéo tôi xuống rồi chạy đi pha trà thay cho tôi.

Lớp tôi có người tên Chi thật hay không tôi thật sự không biết, chỉ biết cô bạn này thật sự tốt. Bạn ấy đi ra, mang hai li trà nghi ngút khói, mặt mừng hớn hở.

– Cảm ơn! – tôi đặt hai tay lên cốc trà rồi cả hai đứa ngồi im lặng một hồi lâu.

– Ra ngoài đi! – Chi đứng dậy, giục tôi đi thay đồ – Cả ngày pử trong nhà không chán hả? Ra ngoài mình còn có nhiều chuyện để kể lắm!

– Hể … Khoan! Li trà chưa uống xong mà! Ê … Chi có nghe thấy mình nói không vậy?

Thế là Chi tống cổ tôi vào trong phòng trong thay đồ rồi hai đứa đi ra ngoài, hít thở tí không khí trong lành. Nói trong lành chứ trong thành phố, toàn khói xe hơi chứ tìm đâu ra oxy trong lành. Chợt nhớ tới khu biệt thự ở ngoại ô, tôi búng tay lôi Chi đi tìm em mui trần màu tím. Xong, hai đứa lái xe ra ngoại ô, tạm biệt cái thành phố ồn ào khó chịu. Tôi đậu xe trước cửa nhà với sự ngạc nhiên của Chi.

– Tiểu thư! – bác quản gia đang tưới mấy chậu kiểng vội chạy ra – Hôm nay tiểu thư không đi học ạ?

– Dạ … Cháu không thấy khoẻ! – tôi gãi đầu.

– Không khoẻ mà lái xe kinh thật! – Chi đứng bên cạnh chề môi.

– Giữ cái mồm hộ cái đi nương nương! – tôi liếc nhìn Chi.

– Bạn của tiểu thư ạ? – bác quản gia nhìn tôi.

– Cháu là Chi, hân hạnh được gặp bác! – Chi cúi đầu lễ phép.

– Không, thật vinh hạnh cho tôi mới phải! – bác quản gia cúi đầu rồi quay sang nhìn tôi – Tiểu thư lên đồi, tôi làm món bánh cuộn mời tiểu thư và bạn ăn!

– Dạ! – tôi chắp tay – Cảm ơn bác!

Tôi lôi Chi lên đồi, nhìn cây hoa anh đào hôm nào cũng được bác quản gia chăm sóc kĩ càng, tự mình mỉm cười. Chi nhìn cây anh đào rồi nhìn tôi. Ừ, tôi có hơi buồn vì mỗi lẫn đứng ở nơi này, cái cảm giác hạnh phúc, mong chờ và rồi bị lãng quên quay lại với tôi. Tất cả chỉ là một cơn ác mộng, chỉ là một cơn ác mộng đáng sợ cho tới khi ai đó chợt nhận ra rằng tôi thật sự tồn tại.

– Ê! – Chi lôi tôi xuống dưới hồ nước – Bồ đứng đó làm thơ hả? Xuống đây chơi đi!

Tôi bất giác quay lại nhìn Chi, cái khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của bạn ấy làm tôi nguôi ngoai cái quá khứ bất hạnh, tôi cười, chạy xuống hồ như lúc nhỏ.

—————————————————————————–

Xin lỗi vì mình đăng bài muộn, từ nay, mình chỉ đăng bài từ thứ hai tới thứ sáu thui, cuối tuần mình thường bận, không được lên thường xuyên. Hôm nay tạ lỗi, mình up thêm một, hai chap nữa đền bù! Gomenasai!