Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Chương 360 : Chương 121




Tọa lạc ở chính tây của Khai Phong phủ, phía đông nam nội thành, là phủ đệ của Thái sư, lộng lẫy xa hoa, nguy nga tráng lệ, quả là: Đình đài, lầu các vút trong mây, cây ngọc hoa xinh tựa gấm thêu, sân viện oai nghiêm mà sừng sững, canh phòng nghiêm mật ruồi chẳng bay.

Nếu là bình thường, bách tính nhất định sẽ khó mà tới gần trong khoảng trăm mét. Nhưng hôm nay, đến khi Bao đại nhân cùng với chúng nhân Khai Phong phủ và Bàng thái sư về tới phủ, thì thấy bên ngoài phủ Thái sư là một biển người đông nghìn nghịt, chen vai thích cánh, bao vây xung quanh phủ Thái sư chật như nêm cối, từ đầu đường cho tới ngõ nhỏ đều chật ních, phóng mắt nhìn qua chỉ toàn thấy là đầu người đen nghìn nghịt, rất hoành tráng.

“Này này, sáng sớm hôm nay anh có nghe thấy gì không, trong phủ Thái sư kêu uỳnh một tiếng, cứ như là thiên lôi đánh xuống, vang rền, chấn động lỗ tai điếc hết cả lên”.

“Nghe thấy chứ, nghe thấy chứ, mới tinh mơ, thiếu chút nữa thì dọa chết người ta, cũng không biết trong phủ Thái sư xảy ra chuyện gì nữa?”

“Nghe nói là hòn giả sơn trong phủ Thái sư bị nổ”.

“Hả? Hòn giả sơn bị nổ?! Anh nói bậy cái gì đấy! Hòn giả sơn lại không phải pháo trúc, sao có thể nói nổ là nổ được?”

“Ha, vậy là anh không biết rồi, vị huynh đệ kết bái của con chú ba họ em rể bà bác cạnh nhà cậu em vợ tôi làm người hầu trong phủ Thái sư, những lời đó là do chính miệng cậu ta nói ra, tuyệt đối không sai được, hơn nữa…”

“Ai nha! Anh đừng có thích úp úp mở mở trêu chọc người khác nữa, mau nói đi!”

“Nghe cậu ra nói nóc thư phòng trong phủ Thái sư cũng bị bay mất!”

“Ôi ôi, cái này tôi cũng nhìn thấy rồi, tinh mơ hôm nay trời mới tờ mờ sáng, tôi ra ngoài đi nhà xí, thì thấy một cái mái nhà bay vèo ra từ phủ Thái sư đó, mà phải nói là bay rất nhanh đấy!”

“Đừng nói là anh, ai ở gần đây mà không nhìn thấy nào?! Nếu không sao lại tụ tập hết tới đây để xem náo nhiệt chứ?”

“Còn có chuyện rất kì quái, nghe nói cá trong hồ ở phủ Thái sư đều phơi trắng bụng, lại cả cái nền đất trong phòng ngủ của Thái sư bị sụt một cái hố lớn, ngay cả giường của Thái sư cũng bị chôn vùi trong đó đấy!”

“Hả?! Có loại chuyện này ư? Cũng huyền bí thật đấy!” “Hê hê, tôi thấy tám phần là Thái sư làm quá nhiều việc xấu, nên bị báo ứng đấy thôi”.

“Có lý, có lý!”

Chúng bách tính tụ tập xung quanh phủ Thái sư, ai nấy mặt mày đều tràn ngập vẻ hiếu kỳ, hai mắt phát sáng, rì rà rì rầm, vừa nói vừa hoa chân múa tay, kể chuyện như thật, ngắt quãng truyền đến lỗ tai đoàn người Bàng thái sư, Bao đại nhân đang gấp gáp đi đến.

Kiệu quan của Thái sư đi đến trước cửa lớn phủ đệ, còn chưa dừng vững, Bàng thái sư đã cắm đầu cắm cổ chui ra, miệng phát xanh, mặt xám ngắt, hướng đám gia đinh canh giữ ở cửa giận dữ quát lên một tràng:

“Còn ngây ra đấy làm gì?! Không mau đuổi đám điêu dân đó đi cho ta?!”

Mấy gã gia đinh canh giữ ở cửa vội vàng vâng dạ tuân lệnh, làm ra vẻ hung ác đi đến phía trước đuổi chúng bách tính đang tụ tập gần đó đi.

Nhưng những bách tính kia lại như sóng biển cuộn trào, rút đi một cái, lại ào ạt xô đến, lùi ra sau hai bước, lại xáp lên trước ba bước, ùn ùn không ngớt, cuồn cuộn không dứt, rất có tinh thần của loài gián đập mãi không chết.

Sau cùng vẫn là Bao đại nhân có nghĩa khí, lệnh cho Tứ đại hiệu úy dẫn chúng nha dịch của Khai Phong phủ đi khuyên bảo mấy câu. Chúng bách tính kia nể mặt Bao đại nhân mới từ từ tản đi, chỉ là nếu nhìn kỹ bốn xung quanh, không khó để thấy nơi góc đường cuối ngõ, đều có không ít người ló đầu ra quan sát.

Tóm lại, sau một trận hỗn loạn, cuối cùng mọi người mới thấy được tình hình thật sự vốn chỉ được nghe nói đến trong phủ đệ của Thái sư.

Kỳ thật dựa vào bước chân gấp gáp cùng thái độ căng thẳng của Bàng thái sư khi đi về phía trước để đoán, chắc hẳn Bàng thái sư định đi thẳng đến phòng ngủ, chỉ là trên đường bước nhanh đến đó, mọi người đều may mắn được tận mắt chứng kiến tình trạng ác liệt của hậu hoa viên và thư phòng trong phủ Thái sư.

Điểm dừng chân thứ nhất: Phần đất vốn là hòn giả sơn, hậu hoa viên.

Bàng thái sư cô đơn đứng trước một khoảng đất có chút trống trải, bàn tay nắm chặt, đôi mắt tam giác phát hỏa, mặc cho từng cơn gió bụi cuốn tung ống tay áo.

“Cái này…”, Bao đại nhân đường đường một Bàng đồ các đại học sĩ[3], đại quan nhất phẩm đương triều mà phải há miệng một lúc lâu, cũng không nghĩ ra được từ gì để hình dung.

[3] Tên chức vị của Bao đại nhân được vua Nhân Tông phong cho.

“Khụ khụ…”, Công Tôn tiên sinh đường đường một chủ quản sổ sách của Khai Phong phủ, đệ nhất sư gia, tài hoa phong độ, tâm tư kín đáo, cũng chỉ có thể ho khan hai tiếng biểu lộ kinh ngạc.

“…” Triển Chiêu, Triển đại nhân, Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ võ công tái thế, khinh công trác tuyệt, cao thủ số một của Khai Phong phủ, trước giờ không biết ăn nói, im lặng là điều có thể lý giải được.

Về phần Bạch Ngọc Đường, mặt mày chỉ có một biểu cảm: Ta cười đắc ý, ta cười đắc ý.

Sư huynh đệ Nhất Chi Mai, ngoài ra còn thêm Tứ đại hiệu úy, chúng nha dịch Khai Phong phủ, đều kinh ngạc trong yên lặng.

“Gió hiu hiu hề… giả sơn tiêu thất…”, Kim Kiền đệ nhất mau mồm của Khai Phong phủ không phụ sự kỳ vọng của mọi người, đã xuất ra một câu bình luận đầy quyền uy.

Điểm dừng chân thứ hai: Bên hồ, vẫn là hậu hoa viên.

Quan sát lũ gia đinh đang bì bõm bì bõm vớt mấy chục con cá chép vàng phơi bụng nổi lềnh phềnh trên mặt hồ, lại nhìn tạo hình trợn mắt nghiến răng của Bàng thái sư, mọi người đều giữ nguyên thái độ trầm mặc.

Điểm dừng chân thứ ba: Trong thư phòng.

Chúng nhân đứng ngay chính giữa thư phòng, nhất tề ngửa đầu quan sát, chỉ thấy phía trên thư phòng tầm mắt trở nên khoáng đạt trống trải, cảnh sắc phía trên đầu đều nhìn rất rõ, bầu trời xanh muôn dặm, mây nhẹ lững lờ trôi, gió mát vi vút thổi, đẹp thay cảnh buổi sớm lay động lòng người.

Ngoại trừ Bàng thái sư đang tức đến sủi bọt mép, những người còn lại đều đắm chìm trong cảnh sắc tươi đẹp này.

“… Tiết trời rất đẹp…”, Bao đại nhân đứng yên lặng hồi lâu, tổng kết một câu.

Mọi người đều gật đầu tán dương.

Điểm dừng chân cuối cùng: Phòng ngủ.

Một cái hố to tròn vành vạnh đường kính chí ít cũng phải hơn hai mươi mét rưỡi thình lình xuất hiện ngay chính giữa phòng ngủ của Thái sư đương triều. Trong hố, chiếc giường bằng gỗ đàn chạm hoa màn trướng phù dung nằm rất ngay ngắn, chỉ là giường bị gãy mất hai chân, mấy đóa hoa chạm trổ bị nứt, bụi đất dính đầy trên màn trướng phù dung.

Bàng thái sư, sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh, từ xanh hóa thành tím, từ tím đổi sang đen, sau rốt cuộc thì sắc mặt trở nên đen sì ngang ngửa với Bao đại nhân, hung hăng trợn mắt lên quát Bao đại nhân:

“Bao đại nhân trị an trong thành Đông Kinh Biện Lương đều thuộc quyền quản lý của Khai Phong phủ, nay phủ của lão phu biến thành… biến thành cái dạng như vậy, trên dưới Khai Phong phủ khó mà thoái thác trách nhiệm, lão phu nhất định sẽ dâng một bản tấu trước mặt Thánh thượng, trị tội ngươi tội quản giáo bất lực!”

Nhưng lời này thốt ra, chúng nhân Khai Phong phủ, vốn đang xem kịch vui nhất thời biến sắc.

Kim Kiền nghe xong không khỏi cả kinh, thầm nghĩ:

Lão cua già này một câu mà trúng ngay trọng tâm, Khai Phong phủ quản lý trị an, an toàn của Đông Kinh Biện Lương, nay phủ Thái sư bị lanh tanh bành như vậy, Khai Phong phủ không thoát khỏi can hệ. Chậc chậc, lão Bao, dù ngài định tìm bốn con chuột hoặc những thằng cha tạp nham khác đến quậy tưng bừng thì cũng phải để lại đường lui cho mình chứ.

Nghĩ đến đây, Kim Kiền vội quay sang nhìn Bao đại nhân.

Chỉ thấy Bao đại nhân cúi đầu thu ánh mắt lại, ôm quyền cung kính nói: “Lời của Thái sư nói rất phải, Bao Chửng quản giám không chặt chẽ, thực có tội, Bao Chửng nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này, trả lại công đạo cho Thái sư!”.

Nói tới đây, Bao đại nhân đột nhiên quay đầu, đôi mắt sắc bén bắn thẳng về phía Kim Kiền, nghiêm mặt nói: “Kim hiệu úy, chuyện này giao cho ngươi thụ lý”.

“Hả?!”, Kim Kiền nhất thời kinh hoàng thất sắc.

Giao cho tôi?! Có nhầm không đấy?! Chẳng lẽ đường lui lão Bao nghĩ ra chính là kéo mình làm tấm đệm lưng?!

Đừng nói Kim Kiền, đến cả những người khác cũng đều kinh ngạc vạn phần, Bàng thái sư càng nổi trận lôi đình, lớn tiếng quát: “Bao Hắc Tử ngươi có ý gì, lẽ nào ngươi định dùng một tên Tòng hiệu úy lục phẩm để lừa gạt lão phu?!”.

Bao đại nhân nghe vậy sắc mặt sa sầm xuống, trầm giọng nói: “Thái sư nói thế là sai rồi! Nếu Thái sư đã biết Kim hiệu úy là Tòng hiệu úy lục phẩm do đích thân thánh thượng ngự phong, thì ắt cũng biết vì sao Kim hiệu úy được phong quan làm Tòng lục phẩm. Kim hiệu úy chính là một kỳ nhân trong thế gian, có khả năng linh thông với quỷ thần, hỏi chuyện dưới âm giới, chuyện trong phủ Thái sư, giao cho Kim hiệu úy chính là thượng sách, sao lại nói là lừa gạt?”.

“Ngươi, ý ngươi là…”, gương mặt đầy mỡ của Bàng thái sư co giật giữ dội, “phủ của lão phu biến thành cái dạng như thế, chính là, chính là…”.

“Sợ là có uế vật quấy phá!”, Bao đại nhân giọng chắc nịch.

“Bao Hắc Tử!”, đôi mắt tam giác của Bàng thái sư như muốn nứt ra, tơ máu trong máu vằn vện hết cả lên, “Ngươi chớ có khinh người quá đáng!”.

“Bao Chửng chỉ dựa vào suy đoán, hòn giả sơn trong phủ Thái sư nổ tung một cách khó hiểu, cá chép vàng trong ao vô cớ chết hết, nóc thư phòng bay mất chẳng rõ nguyên do, nền đất trong thư phòng ngủ sụt xuống một cách quỷ dị, bất luận là sự kiện nào cũng đều khó hiểu lạ thường, là chuyện chưa từng nghe nói tới, nếu không phải do uế vật quấy phá, Bao Chửng thực không nghĩ ra lý do nào khác”.

“Hừ, có thể là do lũ giang hồ dị sĩ gây ra!”, đôi mắt tam giác của Bàng thái sư liếc qua đám người Triển Chiêu, nét mặt vặn vẹo nói.

“Thái sư suy đoán như vậy, có chứng cứ gì không?”, Bao đại nhân hỏi.

“Bao Hắc Tử!!!”, khuôn mặt phì nộn của Bàng thái sư biến thành màu gan lợn.

“Nếu đã không bằng không cớ, vì đâu Thái sư lại khẳng định chắc chắn một cách bậy bạ như vậy?”

“Ngươi!!!”

“Chuyện trong phủ của Thái sư, Kim hiệu úy tất sẽ biết cách xử lý, xin Thái sư không cần lo lắng. Thời gian không còn sớm nữa, Bao Chửng không tiện quấy rầy, xin cáo từ tại đây”.

Nói đoạn, Bao đại nhân khom người thi lễ, rồi dẫn chúng nhân Khai Phong phủ hiên ngang rời đi.

Bỏ lại Bàng Thái sư giậm chân đấm ngực đứng giữa phòng ngủ tan hoang, bừa bãi:

“Bao Hắc Tử!!! Bản thái sư thề không đội trời chung với ngươi, ngươi sống thì ta chết!!!”

Cho đến khi rời khỏi phủ Thái sư hơn trăm mét, chúng nhân vẫn còn nghe thấy âm thanh gào thét điên cuồng của Bàng thái sư.

“Chẳng trách xú miêu lại gian trá như thế, Tiểu Kim khó chơi như vậy, thì ra là học theo chủ tử nhà mình…”, đồng thời, cũng nghe thấu những lời tâm huyết của đồng chí chuột bạch nào đó.

***

Lần thứ hai trở lại Khai Phong phủ, tâm tình mọi người đã khác trước rất nhiều, đều có cảm giác vui tươi thanh thản, sung sướng vô cùng.

Không cần nói, không cần hỏi, nhìn “siêu phẩm” hỗn độn tan tác trong phủ Thái sư, trong lòng mọi người cũng đoán được đến tám chín phần là do người nào làm, cho nên khi chúng nhân thấy bốn người cung kính đứng đợi trong khách sảnh từ lâu, cũng không quá mức kinh ngạc.

Trong khách sảnh, bốn người chia nhau ra đứng trước sau.

Người đứng đầu bận áo gấm mang kim đao, mắt hổ uy nghi; người bên trái mặt bóng nhờn vận áo vạt ngắn, thắt lưng rủ dài, râu cá trê, tay cầm quạt lông ngỗng; người đứng giữa, toàn thân đầy cơ bắp, để râu quai nón, lưng giắt chùy tử kim; người bên phải, dáng thấp bé, tóc búi tận đỉnh đầu, thắt lưng đeo đôi ngân câu, là bốn vị đương gia của Hãm Không đảo.

Bạch Ngọc Đường vừa thấy bốn người có chút ngượng ngùng, đôi mắt hoa đào đảo quanh bốn phía hồi lâu, cuối cùng cũng không tránh được con mắt sáng quắc của tứ thử, chỉ đành nặn ra vẻ tươi cười lấy lòng nói: “Đại ca, Nhị ca, Tam ca, Tứ ca, các huynh đều đến rồi…”.

Toản thiên thử Lư Phương thở dài, Triệu địa thử Hàn Chương lắc đầu, Xuyên sơn thử Từ Khánh trừng mắt, Phiên giang thử Tưởng Bình cười nhạt.

Bạch Ngọc Đường vội vàng tiến lại gần, ngoan ngoãn đứng bên cạnh tứ thử, ủ rũ không lên tiếng.

Vẫn là Công Tôn tiên sinh ra mặt xoa dịu, bước lên hỏi: “Bốn vị có thu hoạch gì không?”.

Lư Phương lập tức bước lên một bước, cung kính dâng một chiếc hộp dài bằng gỗ, đáp: “Tứ thử Hãm Không đảo không phụ sự kỳ vọng, xác thực đã lấy được”.

Công Tôn tiên sinh và Triển Chiêu gấp rút tiến lên nhận lấy hộp gỗ, mở ra quan sát tỉ mỉ, vật trong hộp, sáng rực lấp lánh chói mắt, ánh vàng xán lạn rực rỡ, chính là Thượng Phương bảo kiếm chính danh mất tích đã lâu.

Chúng nhân đều cùng thở phào một tiếng.

Bao đại nhân nét mặt mang ý cười: “Bốn vị nghĩa sĩ vất vả rồi”.

Tứ thử lập tức túm lấy Bạch Ngọc Đường song song quỳ một gối xuống đất, lại nghe Toản thiên thử Lư Phương nói: “Chuyện của Thượng Phương bảo kiếm vốn là do Ngũ thử Hãm Không đảo mà ra, Ngũ thử tất đem toàn lực để tìm về, sao lại nói là vất vả?”.

“Đại ca!”, Bạch Ngọc Đường nghe vậy nhất thời cả kinh, gấp giọng kêu lên, “Chuyện Thượng Phương bảo kiếm chính là do một mình Ngũ đệ gây ra, không liên quan đến bốn vị ca ca, tất cả tội trạng đều do một mình Bạch Ngọc Đường gánh chịu!”.

“Ngũ đệ!”, Lư Phương sa sầm mặt, “Ngũ đệ nhớ lời thề khi cùng bốn chúng ta kết bái không?!”.

“… Ngũ đệ đương nhiên nhớ rõ”, Bạch Ngọc Đường cụp mắt xuống.

“Vậy đệ nói lại cho đại ca nghe xem!”

“… Là…”, Bạch Ngọc Đường đầu mày hơi nhíu lại, rũ mắt không nói.

Triệt địa thử Hàn Chương cười ha ha nói: “Ngũ đệ không nhớ rồi, Nhị ca ta thì nhớ rất rõ, khi năm chúng ta kết bái, từng thề: Cùng chung họa phúc, hoạn nạn không rời…”.

“Đồng sinh cộng tử, đến lúc bạc đầu…”, Xuyên sơn thử Từ Khánh trịnh trọng tiếp lời.

“Nếu trái lời này, trời đất không dung!”, Phiên giang thử Tưởng Bình phe phẩy quạt lông ngỗng thong thả nói, “Ngũ đệ, tuy Tứ ca rất không muốn đi thu dọn cục diện rối rắm do đệ gây ra, ngặt nỗi vì lời thề, lại là chuyện liên quan tới tính mạng, không làm không được!”.

Tam thử còn lại cũng lắc lắc đầu như thật, lại còn thở dài một tiếng.

“Tứ ca…”, Bạch Ngọc Đường nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Bao đại nhân nhìn Ngũ thử một lượt, gương mặt đượm nét vui vẻ: “Bản phủ vốn nghe Ngũ thử Hãm Không đảo chí tình chí nghĩa, hôm nay được thấy tận mắt, quả là danh bất hư truyền! Chuyện Thượng Phương bảo kiếm, bản phủ đã quyết định không truy cứu, năm vị nghĩa sĩ, đứng lên rồi nói”.

Lúc này Ngũ thử mới lần lượt đứng lên, cung kính đứng qua một bên.

Bạch Ngọc Đường liếc nhìn tứ thử, cuối cùng không nén được lòng hiếu kỳ, hỏi: “Bốn vị ca ca sao lại đến Khai Phong phủ, vì sao lại trợ giúp Bao đại nhân tìm Thượng Phương bảo kiếm?”.

Triệt địa thử Hàn Chương khoanh tay trước ngực nói: “Còn không phải vì Ngũ đệ ngươi! Đệ chân trước rời Hãm Không đảo, Tứ đệ chân sau đã túm mấy người chúng ta đến thành Biện Lương, nói là ở đây tiếp ứng Ngũ đệ. Kết quả là, Ngũ đệ thì không chờ được, lại nghe tin Bàng thái sư tham tấu Bao đại nhân trên Kim Loan điện, bốn chúng ta mới vội vội vàng vàng tới Khai Phong phủ gặp Bao đại nhân”.

Xuyên sơn thử Từ Khánh cũng lớn giọng nói: “Mấy người chúng ta cùng Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh hợp lại nghĩ kế, đoán chắc đến tám chín phần là Thượng Phương bảo kiếm đang ở trong phủ Thái sư, cho nên Bao đại nhân mới phái bốn chúng ta đến phủ Thái sư tìm kiếm”.

Toàn thiên thử Lư Phương ôm quyền cất tiếng: “Bao đại nhân đã bỏ qua lỗi cũ, không những không trách tội Ngũ thử, còn giao phó trọng trách, để chúng ta có cơ hội lấy công chuộc tội, Ngũ thử Hãm Không đảo cảm kích khôn cùng, tất sẽ dốc hết toàn lực, không phụ sự ủy thác!”

Dốc hết toàn lực?!

Kim Kiền bên cạnh không khỏi giật giật da mặt, thầm nói:

Quả nhiên là dốc hết toàn lực, hàng thật giá thật, già trẻ không lừa, đáng tiếc cái hang của lão cua già đang yên đang lành bỗng chốc bị biến thành viên than tổ ong. Tìm Thượng Phương bảo kiếm vốn là chuyện bí mật bậc nào mà lại dám khua chiêng đánh trống, lộ liễu trắng trợn như vậy, bốn con chuột này cũng quá không biết trời cao đất dày rồi.

“Có điều, Thượng Phương bảo kiếm có thể thuận lợi tìm về như vậy, là may nhờ có diệu kế của Công Tôn tiên sinh”, Phiên giang thử Tưởng Bình đột nhiên tung ra một câu.

Hở?

Diệu kế? Diệu kế gì?

Không phải đi trộm một thanh kiếm, quậy tưng bừng một trận, về cơ bản chẳng có chút hàm lượng kỹ thuật nào, sao lại nói là diệu kế?

Kim Kiền không khỏi đưa mắt nhìn sang Công Tôn Trúc Tử im lặng đứng một bên không lên tiếng, lại phát hiện Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Nhất Chi Mai và Bách Hoa công tử đều cùng chung một nét mặt với mình: Không hiểu ra làm sao.

Công Tôn tiên sinh khẽ mỉm cười: “Tưởng tứ gia khen lầm rồi”.

Tưởng Bình cũng mỉm cười: “Phủ Thái sư canh phòng nghiêm ngặt, địa hình trong phủ đệ lại phức tạp, nếu không phải Công Tôn tiên sinh dùng liên hoàn kế: điệu hổ ly sơn, rút dây động rừng, sợ rằng bốn chúng tôi hôm nay vẫn còn đang mò mẫm khắp nơi trong phủ Thái sư, chẳng có chút manh mối nào”.

Điệu hổ ly sơn? Rút dây động rừng?

Mấy người Kim Kiền càng lúc càng cảm thấy như lọt vào sương mù.

“Tứ ca, huynh đừng có nói nửa câu, bỏ nửa câu nữa, nghe mà sốt ruột chết đi được!”, Bạch Ngọc Đường không kìm được, hô ầm lên.

Tưởng Bình liếc Bạch Ngọc Đường một cái, mới thong thả nói: “Bây giờ Ngũ đệ mới biết sốt ruột? Ban đầu Ngũ đệ trộm Thượng Phương bảo kiếm, gây ra một đám rắc rối lớn sao không sốt ruột?!”.

“Tứ ca…”, Bạch Ngọc Đường chớp đôi mắt hoa đào, nhất thời có chút không tự nhiên.

“Tưởng tứ gia, Công Tôn tiên sinh”, Triển Chiêu bước lên một bước, ôm quyền nói, “Triển Chiêu cũng có chỗ không lý giải được, mong hai vị cởi mê”.

Tưởng Bình tức thì chỉnh lại sắc mặt, vội đáp lễ nói: “Nam hiệp không cần đa lễ, Tưởng Bình hổ thẹn không dám nhận”, nói đến đây, ngưng một chút, lại tiếp, “Ba ngày sau khi Bàng thái sư tham tấu, chúng tôi vốn định ngay lập tức tới phủ Thái sư đoạt lại Thượng Phương bảo kiếm, chỉ là nghe lời Công Tôn tiên sinh mới đẩy qua sáng sớm hôm nay”.

“Đây là vì sao?”, Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Đây chính là chỗ cao minh của Công Tôn tiên sinh”, Tưởng Bình nói, “Thượng Phương bảo kiếm bị Ngũ đệ trộm đi, vốn là chuyện cơ mật, nhưng lại bị người khác đánh cắp mất, đến cuối cùng thì nằm trong tay Bàng thái sư, những âm mưu ngoắt ngoéo trong đó, chúng ta không biết được, đối địch với kẻ nào, chúng ta cũng chẳng hay, nếu hành động tùy tiện, không cẩn thận để xảy ra sơ suất. Mà Nam hiệp, Ngũ đệ lại bặt tăm không có tin tức gì, cũng không có cách nào trợ giúp, sợ là chuyện rất xấu”.

“Cho nên, bốn chúng ta mới náu mình trong phủ Thái sư hai ngày hai đêm, nghĩ muốn thăm dò thực hư”, Hàn Chương nói.

“Kết quả trong phủ Thái sư ngoại trừ hộ vệ canh giữ nhiều hơn một chút, còn lại không có gì bất thường”, Từ Khánh có chút ảo não.

“Có điều Bàng thái sư cũng là lão cáo già, số hộ vệ canh giữ các nơi trong phủ đều như nhau, bản thân hắn lại cửa chính không ra, cửa sau không tới, cứ ở trong phủ thật không có cách nào đoán ra bảo kiếm được giấu ở đâu. Vốn định thần không biết quỷ chẳng hay lén trộm Thượng Phương bảo kiếm, kết quả lại không biết hạ thủ từ đâu”, Lư Phương cũng tiếp lời.

“May mà Triển hộ vệ trở về đúng lúc, bằng không chuyện cũng còn rất gian nan”, Công Tôn tiên sinh nhìn sang Triển Chiêu, cười nói.

“Công Tôn tiên sinh, những lời này giải thích như thế nào?”, Triển Chiêu khó hiểu.

“Cái gọi là khi thành công ở trước mắt, tâm tất bất ổn, suy nghĩ ắt có chỗ không chu toàn. Phủ thái sư tai mắt đông đảo, chuyện Triển hộ vệ hồi thành, nhất định sẽ có người bẩm báo đến phủ Thái sư. Bàng thái sư thấy thời hạn đã đến, đại công sắp cáo thành, vào lúc quan trọng như thế lại nghe nói Triển hộ vệ trở về, tất sẽ sinh nghi, đứng ngồi không yên, cho nên mới đến Khai Phong phủ trước, muốn ngăn Triển hộ vệ lại, đề phòng xảy ra biến cố gì”, nói đến đây, Công Tôn tiên sinh lại hướng tứ thử, cười nói, “Đáng tiếc Bàng thái sư nông cạn thiển cận, chỉ biết Khai Phong phủ có ‘Ngự Miêu’, nhưng lại không biết giang hồ có ‘Ngũ thử’”.

Kim Kiền nghe thế cuối cùng cũng hiểu ra, cái gì gọi là “kế điệu hổ ly sơn”. Chậc, cảm giác mình và Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Nhất Chi Mai, Bách Hoa công tử chính là con bo bo dùng để dụ lão cua già ra khỏi hang… Nói một cách chính xác, Triển Chiêu mới là con bo bo chính hiệu, những người còn lại nhiều nhất chỉ là con giun trên lá rau phối với Triển Chiêu thôi.

Tưởng Bình hướng Công Tôn tiên sinh khẽ gật đầu một cái, tiếp tục nói: “Phủ Thái sư không người tọa trấn, nếu có biến, nhất định sẽ đại loạn, hộ vệ canh giữ tất sẽ tản tới những nơi trọng yếu cần canh gác. Nổ tung hòn giả sơn, hạ độc cá chép vàng, thổi bay nóc nhà, chẳng qua là để che mắt, làm nhiễu loạn tâm trí kẻ khác, cũng là ném đá hỏi đường mà thôi”.

Hàn Chương mỉm cười: “Cuối cùng đám hộ vệ đó đều chạy về hướng phòng ngủ của Bàng Thái sư… Ha ha, cho nên ta mới khoét một cái hố trên nền đất trong phòng ngủ của Thái sư, trùng hợp thay, lại tìm đúng được Thượng Phương bảo kiếm dưới gầm giường lão ta”.

Chúng nhân choáng váng, Kim Kiền không còn gì để nói.

Cho nên, đây chính là kế rút dây động rừng?

Cái “dây” này cũng quá dữ dằn đi.

“Có điều hành động nổ tung hòn giả sơn, hạ độc cá chép vàng, thổi bay nóc nhà…”, Công Tôn tiên sinh khẽ vuốt râu, ý ở ngoài lời.

Xem đi, xem đi, ngay cả Công Tôn Trúc Tử cũng cảm thấy những hành động này thái quá.

“Công Tôn tiên sinh, đây đều là ý của Tứ đệ, mặc kệ ba chúng ra ngăn cản!”, Xuyên sơn thử Tử Khánh vừa thấy sắc mặt Công Tôn tiên sinh, liền vội vàng chối bay quan hệ theo bản năng.

Tam thử còn lại cũng đồng thời nhìn Tưởng Bình.

Tưởng Bình lại chẳng chút hoang mang lo lắng, điềm tĩnh phe phẩy quạt lông ngỗng: “Công Tôn tiên sinh còn nhớ khi bốn chúng tôi sắp đi, Công Tôn tiên sinh đã căn dặn điều gì không?”.

“Việc làm kỳ dị, có thể coi là do ma quỷ gây nên”, Công Tôn tiên sinh tiếp tục đáp.

“Chuyện gì dị mà không quá lớn lại không quá nhỏ”, Tưởng Bình ung dung cười, “Như thế bó tay bó chân quá, chỉ gây ra náo loạn nho nhỏ trước giờ không phải là phong cách xử sự của Ngũ thử Hãm Không đảo”.Công Tôn tiên sinh nhướng mày cười: “Ngũ thử Hãm Không đảo quả nhiên danh bất hư truyền”.

“Công Tôn tiên sinh quá khen”, Tưởng Bình cười đáp.

Chòm râu cá trê trên gương mặt bóng nhẫy hơi vểnh lên, quạt lông ngỗng khẽ phe phẩy, Phiên giang thử Tưởng Bình cười vui lên đến mức lông mày nhướng hết cả lên; tay vuốt chòm râu đen dài, đôi mắt phượng ánh lên tia sáng rực rỡ chói mắt, Công Tôn tiên sinh hoan hỉ đến mức mắt mở lớn lông mày giãn ra; hai gương mặt tươi cười giống nhau đến tám phần đứng đối diện nhau, rất chi là đồng bạn đồng chí, anh hùng tương kiến chỉ hận biết nhau quá trễ.

“Nhị ca, huynh có cảm thấy Tứ ca cười lên có đến mấy phần giống Công tôn tiên sinh không?”, Bạch Ngọc Đường một bên run rẩy nói.

Triệt địa thử Hàn Chương ngơ ngẩn gật đầu.

Mọi người xung quanh cũng đều run lên.

Sống lưng Kim Kiền lạnh toát, trong đầu đột nhiên nhảy ra một câu đối:

Vế trên: Giang thử quạt lông, thoáng cười nói, Bàng phủ tan thành khói bụi;

Vế dưới: Trúc xanh đón gió, nhạt nét nho, nhất thời bao nhiêu hào kiệt.

Hoành phi: Phúc hắc phủ.

Chậc chậc, ngày tháng yên bình trong thành Biện Lương còn xa lắm…