Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Chương 352 : Chương 113




Hai người một đen một trắng bên kia vẫn đang cười như điên không biết sống chết, chỉ là dần dần, tiếng cười càng lúc càng yếu đi, càng lúc càng yếu, đến cuối cùng bặt tăm không một tiếng động, trong phòng một mảnh tĩnh mịch quỷ dị, không có cả tiếng thở.

Tim Kim Kiền đánh thịch một cái, cố gắng ngóc đầu lên.

Chỉ thấy vẻ mặt Bạch Ngọc Đường y hệt như gặp ma, nửa bên lông mày hướng thẳng lên đầu; vẻ mặt Nhất Chi Mai lại càng kỳ quái hơn, đôi mắt phượng trợn tròn, sắc mặt ửng hồng, có vài phần say mê.

Một dự cảm không lành đột nhiên xông lên.

Con ngươi Kim Kiền đảo một cái, vừa vặn nhìn thấy nửa bên mặt trông nghiêng của Triển Chiêu.

Vừa nhìn thấy một cái, nhất thời cũng cả kinh ngay tại trận, vẻ mặt không khác gì Bạch Ngọc Đường.

Dưới nắng sớm nhàn nhạt, trên khuôn mặt tuấn tú của Triển Chiêu lộ ra một nụ cười thân thiết…

Không sai, chính là thân thiết!

Dùng lời nói của đồng chí Lôi Phong[1] để giải thích, thì phải gọi là như ngày xuân ấm áp.

[1] Lôi Phong: Một chiến sĩ của Quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc, anh được miêu tả là người vị tha, khiêm tốn, hết lòng vì Đảng, vì chủ tịch Mao Trạch Đông, anh còn trở thành đề tài cho cuộc vận động toàn dân có tên “Noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong”.

Dùng lời của đồng chí Kim Kiền để hình dung, thì giống như con chồn đói ba ngày ba đêm gặp được một con vịt quay Toàn Tụ Đức[2] cả người bóng nhẫy.

[2] Toàn Tụ Đức: Một thương hiệu nổi tiếng về vịt quay của Trung Quốc.

“Bạch huynh…”, Triển Chiêu thân thiết xuống giường ôm quyền, khẽ cười một tiếng.

“Làm, làm cái gì?”, Bạch Ngọc Đường lùi lại ra sau một bước, vẻ mặt đề phòng hỏi.

Kim Kiền thầm khen ngợi trong lòng: Không ngờ chuột bạch này cũng coi như còn có vài phần biết mình biết người, nhận thức được mèo và chuột không cùng một đẳng cấp.

“Có thể cho Triển mỗ biết đêm qua đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì không?”, Triển Chiêu tiếp tục mang dáng vẻ cười thân thiện hỏi.

“Chẳng qua là Bạch gia ta hỏi Nhất Chi Mai có phải là kẻ đã trộm kiếm hay không, còn hắn thì đến chết cũng không nhận tội, Bạch gia ta nổi giận không kìm được đánh nhau với hắn, ai ngờ được lại không cẩn thận, sau đó…”

“Sau đó…”, Bạch Ngọc Đường mặt mũi đỏ bừng, ngoảnh đi, “Sau đó… có một… con mèo thối nào ấy đang cơn say bí tỉ đá cho chúng ta hai cước, lại túm lấy Tiểu Kim tha lên giường làm gối ôm một đêm…”.

Nét cười trên khuôn mặt Triển Chiêu hơi cứng lại.

“Xú miêu, nếu không phải Bạch gia gia thấy ngươi uống nhiều, khinh thường cái trò lợi dụng lúc người khác khó khăn, nếu không một cước kia của ngươi tuyệt đối chẳng chạm được đến Bạch ngũ gia đâu!”, Bạch Ngọc Đường đột nhiên quay đầu, đề tiếng nói.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, lại quay sang Nhất Chi Mai hỏi: “Xin hỏi Thượng Phương bảo kiếm có phải do các hạ lấy trộm không?”.

Nhất Chi Mai định thần lại, liền khôi phục dáng vẻ lười biếng như cũ, mí mắt khép hờ nói: “Đương nhiên không phải, tại hạ cũng đâu phải rảnh rỗi không có chuyện gì để làm, đi trộm cái thứ dẫn đến phiền phức đó làm gì?”.

“Nhưng còn bông mai bằng phấn trắng trên xà nhà…”

“Là người khác giả mạo.”

“Các hạ có biết người nào lại có bản lĩnh giả mạo này không?”

“Không biết.”

“Thực sự không biết?”

“Không biết.”

Triển Chiêu không nói thêm lời nào nữa.

Kim Kiền trượt từ trên giường xuống, vừa hoạt động gân cốt vừa liếc nhìn về phía Nhất Chi Mai.

Ha, đối diện với khuôn mặt tươi cười tiếu lý tàng đào của Tiểu Miêu mà vẫn có thể trấn định được như thế, Nhất Chi Mai này quả nhiên là một tên trộm chuyên nghiệp, bản lĩnh ứng đối tra khảo thuộc hạng nhất.

Triển Chiêu yên lặng nhìn Nhất Chi Mai, đôi môi mỏng lại nhướng lên vài phần, cả căn phòng tắm trong ý xuân ấm áp.

“Ngoại trừ đóa hoa mai phấn trắng trên xà nhà kia, trong khố phòng của Hãm Không đảo không có lấy nửa dấu vết, tựa như Thượng Phương bảo kiếm tan biến vào hư không, tên trộm đó ắt hẳn khinh công tuyệt đỉnh, kỹ thuật trộm đồ cao siêu, dõi mắt khắp giang hồ, Triển mỗ chỉ biết một người có bản lĩnh như vậy”, nói đến đây, đột nhiên Triển Chiêu thu lại ý cười, đôi mắt đen sâu thẳm không nhìn thấy đáy tán phát ra tinh quang, sắc bén nói, “Biện pháp tối ưu nhất hiện nay là đành phiền các hạ theo Triển mỗ đến Khai Phong phủ một chuyến để làm rõ sự trong sạch cho các hạ”.

Đuôi mày của Nhất Chi Mai nhướng lên: “Ngươi có bản lĩnh này?”.

Triển Chiêu lại cười: “Triển mỗ không dám khoa trương, nhưng Triển mỗ rất kính phục bản lĩnh của Cẩm mao thử Hãm Không đảo”.

Bạch Ngọc Đường nghe thế sướng rơn, mỉm cười tiến lên nhập bọn: “Con tôm chân mềm, Miêu đại nhân mời ngươi đến Khai Phong phủ chơi một chuyến, ngươi có hứng thú không?”.

Kim Kiền thầm lắc đầu: Uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn! Tiểu Miêu à, ngài bị Công Tôn Trúc Tử làm hư rồi.

Đuôi mày Nhất Chi Mai lại rung lên: “Đi thì đi, sợ gì chứ. Người trong thiên hạ đều nói Bao đại nhân của Khai Phong phủ phá án như thần, tại hạ tin tưởng Bao đại nhân ắt sẽ không thể chỉ dựa vào một bông mai phấn trắng mà định tội tại hạ!”.

Những lời này thốt ra, khiến Triển, Bạch hai người đồng thời sửng sốt.

Kim Kiền cũng không khỏi nhíu mày.

Chậc, điển hình của loại lợn chết không sợ nước sôi, người này thoạt nhìn không giống nhân vật có cốt khí như thế, lẽ nào thật sự không phải hắn trộm?

Triển Chiêu nhíu mày, quay đầu nhìn Kim Kiền một cái, nhưng mục quang vừa chạm vào hai mắt Kim Kiền liền thu lại, xoay người đi không nói.

Kim Kiền bị một cái nhìn này làm cho hết hồn.

Nhìn, rồi không nhìn, lại quay người đi.

Có ý gì?

Chẳng lẽ là ám hiệu gì? Ám ngữ giang hồ? Mật mã của Holmes?

Kim Kiền vò đầu bứt tai, vừa gãi vừa nhìn bóng lưng Triển Chiêu, trông cậy có thể nhìn ra vài phần manh mối, nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy bóng màu lam thẳng tắp kia ngày một lộ rõ vẻ cứng ngắc.

Kim Kiền càng nhìn cõi lòng càng lạnh, tế bào não bắt đầu quay tròn với tốc độ cao hệt như tàu lượn siêu tốc:

Lẽ nào mình không có khả năng lĩnh hội ý tứ sâu xa của Tiểu Miêu, nên Tiểu Miêu xù lông tức giận?

Nhưng rốt cuộc là thâm ý gì chứ?

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Nhớ tới lơi nói trước đó của Tiểu Miêu, hình như cho rằng Thượng Phương bảo kiếm không phải do Nhất Chi Mai trộm, nhưng người này cũng không tránh khỏi có liên quan đến tên đạo tặc kia. Còn Nhất Chi Mai vịt chết vẫn cứng mồm, một chút xíu manh mối gì cũng không lộ ra, chẳng lẽ ý của Tiểu Miêu là… là muốn mình trợ giúp?

Kim Kiền càng nghĩ càng cảm thấy có lý, ánh mắt lập tức xoay chuyển, bắt đầu đánh giá Nhất Chi Mai.Ánh mắt của Kim Kiền vừa rời khỏi Triển Chiêu, thân hình cứng ngắc của Triển Chiêu liền thả lỏng, lại càng khiến cho Kim Kiền thêm chắc chắn về suy đoán của mình.

Chậc, Nhất Chi Mai này, ngoại trừ bị Tiểu Miêu đạp cho tím bầm nửa bên mặt, còn thì dáng dấp vẫn được, bộ dạng lười nhác toàn thân kia rõ thật là biếng nhạc tận trong cốt tủy, cả một phòng đồ vật bị đập tan nát, thoạt nhìn thì những mảnh vụn này cũng coi như có giá trị liên thành…

Tổng hợp lại, Nhất Chi Mai này là một kẻ lười biếng có phẩm vị.

Đối phó với kẻ lười, đặc biệt là kẻ lười có phẩm vị, thì phải dùng chiêu đánh vào tâm lý của người lười biếng đồng loại như mình đây!

Nghĩ tới đó, đôi mắt nhỏ của Kim Kiền híp lại, đưa ra chủ ý.

“Triển đại nhân”, Kim Kiền mở miệng, “thuộc hạ cảm thấy mời Nhất Chi Mai đến Khai Phong phủ là không thỏa đáng”.

Ba người cùng ngạc nhiên quay đầu nhìn Kim Kiền.

Kim Kiền tiếp tục nghiêm mặt nói: “Theo suy đoán của thuộc hạ, Nhất Chi Mai không phải là kẻ trộm kiếm, nếu đưa một người vô tội như vậy về Khai Phong phủ, thuộc hạ thực không đành lòng”.

“Không đành lòng?”, Bạch Ngọc Đường xoa xoa cằm, có chút hứng trí hỏi.

Kim Kiền thở dài: “Đây là từ danh tiếng thanh quan của đại nhân mà nói”.

“Ồ?”

“Thiên hạ chỉ biết Bao đại nhân thanh liêm, nhưng nào có ai biết những chua xót đắng cay đằng sau sự thanh liêm ấy đâu. Nha dịch trên dưới Khai Phong phủ một ngày hai bữa cơm chỉ có thể ăn cải xanh đậu phụ, hơn nửa năm mới có thể nhìn thấy một miếng thịt tươi, Công Tôn tiên sinh thì ngày càng gầy gò chẳng khác gì cây gậy trúc cả…”

“Tiểu Kim, vóc người của Bao đại nhân tựa hồ cũng phúc hậu mà”, Bạch Ngọc Đường nhắc nhở.

“Haizzz!”, Kim Kiền thở dài một tiếng, đeo lên bộ mặt như khóc tang nói, “Ngũ gia có chỗ không biết đấy thôi, chỉ vì kinh phí trong phủ eo hẹp, đại nhân bị bức không còn cách nào, chỉ đành đợi đến khi các quan viên khác mở yến tiệc chiêu đãi tận lực mà ăn uống, tranh thủ “làm việc”: Uống ít rượu, ăn nhiều cơm, ních chật bụng mới đứng lên, có thể ăn nhiều một bữa là ăn, ăn nhiều một miếng là ăn, hòng giảm bớt áp lực cho phủ nha. Ăn uống không điều độ trong một thời gian dài như thế dẫn đến thân thể phát tướng”.

“…”, Bạch Ngọc Đường ngu người.

“…”, Nhất Chi Mai tròn mắt.

Vẻ mặt vô cùng sửng sốt của Triển Chiêu dần chuyển thành hơi hơi tủm tỉm mang ý cười nhàn nhạt, hắng giọng hai tiếng, nghiêm mặt nói: “Kim hiệu úy, chuyện của phủ nha sao có thể dễ dàng nói cho người ngoài biết”.

Bạch Ngọc Đường, Nhất Chi Mai đồng thời quay phắt đầu nhìn Triển Chiêu, nét kinh ngạc càng sâu.

Kim Kiền lén nhìn Triển Chiêu một cái, vụng trộm lau đi mồ hôi lạnh, âm thầm kinh hãi:

Tiểu Miêu thực quá dũng mãnh, tùy tiện nói một câu như điểm mắt cho rồng, còn hữu dụng hơn cả mười câu của mình. Chậc chậc, có điều ai mà ngờ được đường đường là Nam hiệp Triển Chiêu lại có thể trợn mắt nói dối mà mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh chứ… cho nên một người không nói dối thỉnh thoảng nói láo một câu chắc chắn sẽ có hiệu quả lớn.

“Triển đại nhân!”, Kim Kiền ôm quyền, vẻ mặt xấu hổ tiếp tục nói: “Thuộc hạ cũng biết đạo lý chuyện xấu hổ trong nhà không thể đồn ra ngoài, nhưng thuộc hạ vừa gặp Nhất Chi Mai các hạ liền có cảm giác luyến tiếc, nếu người này không phải kẻ trộm kiếm, thì hà tất gì phải bắt về phủ, chịu nỗi khổ cực hình trong đại lao kia?!”.

“Cực hình?”, Nhất Chi Mai biến sắc, xen vào một câu.

“Mai huynh!”, Kim Kiền thốt nhiên bước lên, thân thiết nói với Nhất Chi Mai, “Huynh có biết vì sao phạm nhân vừa bước vào Khai Phong phủ đều vội vàng tranh cướp nhau nhận tội chịu phạt không?”.

Da mặt Nhất Chi Mai giật giật, lắc đầu.

“Đều là bởi vì cực hình trong đại lao của Khai Phong phủ. Nhắc đến cực hình này, chẳng phải cố ý thi hành gì đâu, mà do Khai Phong phủ quá mức túng bẫn mà ra. Huynh nghĩ đi, Bao đại nhân tiết kiệm như vậy, đồ ăn trong đại lao đương nhiên cũng không được đến nơi đến chốn, nói chính xác thì là quá kém.”

Ngưng một chút, Kim Kiền lại nói, “Phàm là kẻ bước vào đại lao phủ nha đều bị đãi ngộ như vậy, mỗi ngày một bữa, hơn nữa lại chỉ có một chén cháo rau. Nói đến cháo rau, thì cứ gọi là loãng loãng, à, trong một chén cháo tuyệt không quá hai miếng rau, mười lăm hột gạo, phạm nhân trong lao húp vào rồi thì đầu váng, mắt hoa, chưa đến bảy ngày thì có dấu hiệu hấp hối. Kẻ nào kiên trì được đến mười ngày thì có khả năng sống tiếp, mà kẻ ấy khẳng định là nhân sĩ võ lâm có nội công thâm hậu. Mà lao đầu của Khai Phong phủ quản lý nghiêm ngặt lắm, nếu muốn có người đến thăm tù mang thức ăn cải thiện tới thì đã khó lại càng thêm khó. Cho nên những kẻ phạm tội trên công đường đều khóc lóc kêu gào đồng ý nhận tội, chỉ xin sớm thoát khỏi nơi địa ngục trần gian này”.

Thở dài một tiếng, Kim Kiền lại lui về bên cạnh Triển Chiêu, ôm quyền nói: “Triển đại nhân, chi bằng…”.

Triển Chiêu vẻ mặt bình tĩnh, nhìn Kim Kiền một cái, lại nhìn Bạch Ngọc Đường đang đờ người, rồi sau cùng đưa mắt sang phía Nhất Chi Mai, trầm giọng nói: “Đó là chức trách của Triển mỗ, đắc tội”.

“Khoan đã!”, Nhất Chi Mai nhảy dựng từ trên ghế tựa lên, quay một vòng ngay tại chỗ, lát sau, mới không tình không nguyện u uất nói, “Hiện tại hạ đã nhớ ra rồi, tại hạ còn có một vị sư huynh, thường hay mạo danh tại hạ đi ăn trộm…”.

Triển Chiêu mặt không đổi sắc dùng khóe mắt liếc Kim Kiền một cái, lại nói: “Chẳng hay vị sư huynh này của các hạ hiện giờ ở nơi nào?”.

“Cái này…”, Nhất Chi Mai vặn vẹo da mặt.

Triển Chiêu híp mắt.

“Hình như đang ở huyện Lâm…”

“Các hạ có thể dẫn đường không?”

“Tại hạ có thể vẽ bản đồ…”

Triển Chiêu thở dài một tiếng: “Vậy xin làm phiền…”.

Lời còn chưa dứt thì bỗng nghe tiếng cửa bị người đạp ra, chưởng quỹ của Lâm Phong lâu dẫn đầu một đám tiểu nhị hùng dũng hiên ngang đứng ở cửa, cao giọng quát:

“Nhất Chi Mai, hôm nay ngươi phải tuân thủ ước định, cuốn xéo khỏi Lâm Phong lâu!”

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Kim Kiền đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng thời quay nhìn giang hồ đệ nhất thần trộm đang biến sắc.

Sau cùng, Bạch Ngọc Đường dứt khoát nói luôn:

“Tôm chân mềm, cùng chúng ta đi một chuyến thôi!”

***

Non xanh xanh, nước biêng biếc, một mảnh phù vân điểm vòm trời.

Trên con đường rừng núi hoang sơ, một nhóm bốn người vội vã di chuyển.

Người bên trái, áo lam thân thẳng như cán bút, bước đi trầm ổn; theo sát phía sau là một thiếu niên áo xám, bộ pháp tinh diệu khó tả, chỉ là khí tức hơi loạn; người áo trắng bên cạnh người áo lam, phe phẩy chiếc quạt giấy, cả người tự tại, hệt như đang dạo chơi nơi đình vắng, nhưng công phu dưới chân lại chẳng mảy may trễ nải; lệch một chút về bên cạnh người áo trắng là một nam tử áo đen, tóc tai tán loạn, gục đầu ủ rũ, lúc nào cũng quay đầu đi ngáp trộm.

Bốn người đồng hành, nhìn như đi tản bộ, nhưng thân ảnh rất nhanh, khinh công trác tuyệt, trên giang hồ hiếm có ai có thể nhìn thấy bóng lưng của họ, mà bốn người này lại còn có thể trong lúc đi nhanh như vậy, vừa đi vừa nói chuyện, lại càng hiếm thấy.

“Mai huynh, vị sư huynh kia của ngươi tên thậm xưng là gì, sao lại đi giả mạo danh hiệu của ngươi?”, Bạch Ngọc Đường hỏi.

Nhất Chi Mai lười biếng nhìn Bạch Ngọc Đường một cái: “Bạch huynh, huynh có thể đổi cách gọi khác không, đừng có cứ “Mai huynh, Mai huynh” mà gọi, nghe cứ như là “Môi huynh[3]”, đây chẳng phải là rủa tại hạ xúi quẩy à!”.

[3] Hiện tượng đồng âm trong tiếng Trung. “Môi” còn có nghĩa là xúi quẩy, xui xẻo.

“Rủa xúi quẩy cái gì?”, Bạch Ngọc Đường khẽ quạt cười nói, “Có trách thì hãy trách ngươi chọn tên không hay, ‘Nhất Chi Mai’, không phải là ‘Nhất Trực Môi[4]’, vẫn luôn xúi quẩy… Chẳng trách ngươi chỉ có thể làm một tên trộm thôi!”.

[4] Hiện tượng đồng âm trong tiếng Trung. “Nhất Trực Môi” có nghĩa là vẫn luôn xui xẻo.

Nhất Chi Mai nhất thời bị nghẹn họng, trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường hồi lâu không nói, đảo mắt thì thấy Kim Kiền mặt phụ họa, Triển Chiêu mặt cùng chung ý kiến, nhất thời ỉu xìu, không tự nhiên lẩm bẩm một câu: “Cái tên này lại cũng không phải tại hạ nguyện ý lấy, mà sư huynh trở mặt với tại hạ, sau đó cũng không biết vì sao, sư huynh lại hay dùng danh hiệu ‘Nhất Chi Mai’ để đi trộm đạo, còn lưu lại một đóa mai bằng phấn trắng để ghi nhớ giống y hệt tại hạ nữa”.

Nói đến đây, Nhất Chi Mai không khỏi có chút bất đắc dĩ.

Bạch Ngọc Đường sửng sốt: “Lẽ nào cái danh hiệu này còn có lai lịch gì?”.

“Tại hạ chỉ biết, người mang danh hiệu này chính là chưởng môn của bản môn, các môn hạ đệ tử còn lại đều phải cúi đầu nghe lệnh”, Nhất Chi Mai nói.

“Chưởng môn?!”, nhất thời hai mắt Kim Kiền sáng lên, nhìn chằm chằm vào nam tử áo đen trước mắt, “Xin hỏi các hạ là chưởng môn của môn phái nào, môn hạ đệ tử có bao nhiêu người? Một năm thu vào bao nhiêu? Xe ngựa có mấy chiếc? Nhà cửa có mấy gian? Đã từng thành gia lập thất…”.

“Kim hiệu úy!”, Triển Chiêu lừ mắt lườm Kim Kiền một cái, “Không được vô lễ”.

Kim Kiền lại rụt cổ lại.

Nhất Chi Mai lười nhác ngáp một cái: “Môn phái có tên là ‘Mai môn’, môn hạ đệ tử có hai người, một là tại hạ, một là sư huynh của tại hạ. Không nhà, không đất, không xe, không vợ.”

“‘Mai môn’?!”, Bạch Ngọc Đường cơ hồ phì cười.

“Môn phái không may? Thanh niên ‘bốn không’? Chỉ có duy nhất một đệ tử lại còn là chưởng môn ‘hàng giả cao cấp’ kia?”, Kim Kiền lắc lắc đầu, thấp giọng lẩm bẩm, “Thì ra là vận rủi rơi trúng đầu thằng khố rách áo ôm, hại mình kích động hụt một phen”.

Nhất Chi Mai đang ngáp dở liền cứng đờ cả lại.

“Kim hiệu úy!”, Triển Chiêu quát Kim Kiền, lại quay sang nói với Nhất Chi Mai, “Sư huynh của các hạ mạo danh các hạ, vì sao không một ai trên giang hồ biết chuyện này?”.

Nhất Chi Mai chớp chớp mắt, khép miệng lại nói: “Sư huynh và tại hạ là đồng môn, bản lĩnh cũng chẳng kém tại hạ. Hơn nữa huynh ấy còn cố ý lưu lại ký hiệu bông mai bằng phấn trắng, chính là muốn những vụ án huynh ấy làm trên giang hồ tất sẽ quy kết hết lên đầu tại hạ”.

“Lẽ nào ngươi chịu nhận như vậy?”, Bạch Ngọc Đường cười như không cười nói.

“Tại hạ tất nhiên không nguyện ý nhận, nhưng ai lại bằng lòng đi lắng nghe lời giải thích của một tên trộm chứ?”, Nhất Chi Mai híp mắt, “Thời gian lâu dần, tại hạ cũng lười giải thích, liền tùy ý bọn hắn đi, vả lại những người bị sư huynh trộm đều là những kẻ giá áo túi cơm, cũng chẳng có cách gì bắt được tại hạ.

Ba người nhất thời không nói, trong lòng thầm nghĩ: Lười đến trình độ như vậy là cùng, người này cũng coi như trước không có người sánh, sau lại chẳng ai bằng.

Chợt nghe Nhất Chi Mai tiếp tục: “Vốn bọn hắn không bắt được tại hạ, tại hạ cũng chẳng để ý đến bọn hắn, coi như bình an vô sự. Nhưng sau đó có một bọn thực sự bám riết, đâu như phú hộ giàu nhất Giang Nam gì đó, cũng không biết nghe được từ đâu chuyện tại hạ yêu thích uống rượu, liền tặng một trăm vò Trúc Diệp Thanh cực phẩm, nhắc đến rượu đó, thực thơm ơi là thơm, tại hạ không cẩn thận đã uống sạch trơn… Haizzz, há miệng mắc quai, tại hạ chỉ đành đến chỗ sư huynh trộm về cái gì mà bảo vật gia truyền của phú hộ Giang Nam trả cho người ta…”.

Nói đến đây, Nhất Chi Mai thở dài một tiếng.

“Ai biết, từ sau khi ấy, sư huynh bỗng nhiên bắt đầu thay đổi hẳn, trộm đủ thứ khắp giang hồ, đắc tội với nhiều người, mà lần nào cũng dùng danh hiệu của tại hạ, hại tại hạ chỉ cần lộ mặt ra một cái là bị nhân sĩ giang hồ truy đuổi, khiến cho tại hạ sứt đầu mẻ trán, khổ không kể xiết, cuối cùng chỉ đành tùy tiện chọn một tửu lâu náu thân. Tại hạ ước định cùng với ông chủ của tửu lâu đó, mỗi tháng sẽ phụ cấp cho tửu lâu ba trăm lượng bạc, chỉ cầu ông chủ tửu lâu chiếu theo lời dặn dò của tại hạ sắp đặt ba cửa ải rượu mà cơ hồ không có ai phá nổi, nếu có người vượt qua được thì sẽ lập tức rời đi, lúc bấy giờ mới miễn cưỡng yên ổn được một thời gian, ngờ đâu…”

Nói đến đây, Nhất Chi Mai ngẩng đầu u ám nhìn ba người một cái, vẻ mặt tràn ngập ấm ức.

Ba người nhìn nhau một cái, nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Kim Kiền ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng không nhịn được một bụng nghi vấn, hỏi: “Mỗi tháng ba trăm lượng bạc cũng không phải là một con số nhỏ, vì sao trên dưới Lâm Phong lâu kia lại hệt như mong sao đuổi cho được các hạ đi vậy?”.

Nhất Chi Mai mặt mũi sầu thảm như nhà có đám: “Những nhân sĩ giang hồ bị sư huynh trộm đồ kia nào chịu ngồi không, ải rượu không vượt được thì xông lên, nào đánh nào phá, nào chém nào giết, ba ngày một trận náo loạn nhỏ, năm ngày một trận náo loạn lớn, hôm nay chém bị thương đầu bếp, ngày mai chém bị thương tiểu nhị. Một tháng ba trăm lượng bạc, đến cả tiền bồi thường đồ đạc bị phá hỏng, tiền phí thuốc thang cho những người bị thương trong tửu lâu cũng còn không đủ… Haizzz, nếu không phải tại hạ vừa thấy tình hình không ổn sớm chuồn đi, đâu còn có thể sống đến ngày hôm nay… Bây giờ bị Lâm Phong lâu đuổi ra ngoài, còn không biết sẽ rước lấy những phiền phức gì…”.

Một lam một trắng phía trước đột nhiên dừng lại.

Bạch Ngọc Đường gập quạt lại, nét cười trở nên lạnh lẽo: “Xem ra phiền phức đã tới rồi.”

Triển Chiêu tay cầm Cự Khuyết, sắc mặt sa sầm, khẽ quay đầu nhìn Kim Kiền một cái, đôi mày lưỡi mác nhíu chặt.

Kim Kiền vội vàng bước lên hai bước tiến sát người Triển Chiêu, vừa ló đầu ra nhìn, nhất thời cả kinh.

Chẳng biết từ bao giờ bốn phía thình lình xuất hiện một toán người mặc đồ đen, tên nào tên nấy bịt mặt lăm lăm đao, mặt mũi đằng đằng sát khí, chỉ có mười mấy người nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy thứ khí thế quyết tâm đến nghẹt thở.

Bỗng nghe Nhất Chi Mai một bên lẩm bẩm: “Haizzz… phiền phức, quá phiền phức rồi!”.

Một luồng lửa giận bốc thẳng lên đầu Kim Kiền.

Phiền phức! Phiền phức nhất là tên chưởng môn “Đen Đủ Đường” của cái phái “Đen Đừng Hỏi” nhà ngươi ấy!