Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Chương 336 : Chương 97




Mọi người trong thành Đông Kinh Biện Lương đều biết, ngày mồng Sáu tháng Sáu này là một ngày trọng đại.

Hôm đó chính là thọ đản của Địch nương nương Nam Thanh cung, nguyên phối của Bát vương thiên tuế, mẹ ruột của đương triều Thiên tử.

Sớm ngày mùng Sáu tháng Sáu, cung Nam Thanh treo lụa đỏ, không khí vui mừng ngập tràn, nô bộc thuộc hạ ai nấy tinh thần sáng láng, thần thái như muốn bay lên, đến cả bước đi cũng mang theo vẻ uy phong.

Cũng khó trách bọn họ lại như vậy, hôm nay, đừng nói là văn võ bá quan, mà đến cả đương kim Thánh thượng cũng phải đích thân đến Nam Thanh cung chúc thọ Địch nương nương. Ngay đến đương triều Thái hậu cũng rất coi trọng chuyện này, mấy hôm trước còn triệu Bát vương nhập cung, thương thảo chuyện chúc thọ, mãi cho đến sáng sớm ngày mùng Sáu tháng Sáu mới hộ tống Bát vương thiên tuế hồi cung, còn đưa kèm thọ lễ rất quý giá, thực đúng là cho Nam Thanh cung thể diện quá lớn.

Tuy nói yến tiệc chúc thọ là vào buổi tối, nhưng bắt đầu từ buổi trưa đã có quan viên đến dâng tặng lễ vật, tới cửa chúc mừng, nườm nượp không dứt. Cho tới lúc hoàng hôn, bá quan đã tề tựu đông đủ, chỉ đợi thánh giá giá lâm.

Khoan đã, ai nói bá quan đã tề tựu đông đủ?!

Rõ ràng còn có hai vị trọng thần vẫn chưa tới.

Hai vị đó là ai mà lại có lá gan lớn đến thế, ngay cả chúc thọ mẹ ruột của đương kim Thánh thượng cũng dám đến muộn?

Một vị là Thái sư đương triều, thân phụ của Bàng nương nương, Bàng Cát.

Người này và Bát vương thiên tuế không hợp nhau, nghe nói gần đây lâm bệnh, đến trễ cũng không có gì kỳ quái.

Nhưng nếu nói đến người còn lại, thì thực khiến người khác thấy khó hiểu.

Người này và Bát vương thiên tuế trước nay vốn giao hảo tốt, những năm trước chúc thọ cũng chưa từng đến trễ dù nửa khắc, vì sao năm nay lại khác thường như vậy?

Ai thế?

Còn là ai nữa, trong triều đình, người có quan hệ tốt nhất với Bát vương, lại liêm khiết công chính, danh tiếng lừng lẫy, chính là Bao đại nhân của Khai Phong phủ.

Kỳ lạ thật, kỳ lạ thật…

***

Trong Nam Thanh cung, bá quan tề tựu, phu phụ Bát vương đang ngồi giữa chính điện Nam Thanh cung, khuôn mặt tràn ngập ý cười.

Địch nương nương, chân đi cung hài Kim thọ, thân vận váy hoa thêu đồ hình Bách thọ, khoác áo sa mỏng tím nhạt trong suốt nổi bật hoa văn mây lượn, đầu cài trâm ngọc đính hoa mẫu đơn nạm vàng, dung mạo phúc hậu, khí chất đoan trang, phong tư phóng khoáng.

Lại nhìn sang Bát vương thiên tuế, đầu đội Tử kim quan, thân vận cẩm bào tím thêu hoa văn mây cuộn, lưng đeo đai ngọc phỉ thúy viền vàng, chân đi hài Thụy tường thanh vân, mặt mày sáng sủa, ba chòm râu đen nhánh, phiêu phất mềm mại, quý khí bức người.

Hai người đối diện với bá quan đến chúc thọ, tâm trạng tất hoan hỷ, nhưng duy chỉ không thấy Bao đại nhân của Khai Phong phủ, trong lòng cũng không tránh khỏi có chút nghi hoặc. Có điều họ cũng biết Bao đại nhân công vụ bận rộn, nên cũng chẳng suy đoán gì nhiều, liền an tâm chờ đợi.

Nhưng trái chờ vẫn không thấy Bao đại nhân tới, phải đợi vẫn chưa thấy Bao đại nhân lộ diện, sao không khiến người ta thấy khó hiểu cho được.

Cho đến tận lúc lên đèn, Bao đại nhân vẫn không thấy đâu, mà thánh giá đã đến rồi.

Bá quan vội vàng chỉnh lại y phục cùng đai lưng, cung nghênh thánh giá.

Loan giá nhập điện, thái giám cung nữ theo hầu, vua Nhân Tông thân vận long bào, đầu đội kim quan, khuôn mặt tràn ngập vẻ vui mừng, rảo bước vào điện.

Bá quan quỳ bái, Bát vương và Địch nương nương cung nghênh, đi đầu hành lễ quân thần.

Xong lễ, Thánh thượng mời Bát vương và Địch nương nương ngồi ở chính vị, còn mình thì cúi người hạ bái, cung chúc đại thọ, đây chính là làm tròn hiếu đạo.

“Phụ vương, mẫu phi, hài nhi đến trễ, xin phụ vương, mẫu phi lượng thứ.”

“Không hề gì, không hề gì.”

“Canh giờ đã đến, chi bằng mau mau khai tiệc.”

“Cái này… Bàng thái sư còn chưa tới.”

“Haizzz… Mấy ngày trước Thái sư khóc lóc tố cáo với trẫm rằng Bao khanh hại chết An Lạc hầu Bàng Dục. Sau trẫm điều tra được, ở Trần Châu An Lạc hầu hành ác vô số, tội không thể tha, Bao khanh hoàn toàn không làm sai điều gì, liền quở mắng Thái sư vài câu. Có lẽ Thái sư trong lòng không vui, cho nên mới cố chấp không tới, không cần đợi nữa…”

“Nhưng…”

“Thái sư không tới cũng tốt, tránh cho hắn nhìn thấy Bao khanh lại trợn mắt thổi râu phì phì, làm cho phụ vương, mẫu phi mất hứng.”

“Hoàng thượng, Bao đại nhân cũng chưa tới…”

“A? Đây là vì sao?”

“Việc này…”

“Vậy… nếu Bao khanh chưa tới thì đợi một lát đi.”

Bá quan nghe vậy liền ồ một cái, Bao đại nhân này mặt mũi lớn thật, lại bắt Hoàng thượng đợi, thực là độc nhất vô nhị, trước không có ai, sau cũng chẳng kẻ nào được như vậy.

Nhưng Hoàng thượng đã lên tiếng, ai dám không đợi?

Có điều cứ chờ đợi suông thế này cũng không phải cách hay, cho nên Bát vương hạ lệnh: Dâng trà!

Bá quan chỉ đành cúi đầu im lặng uống trà.

Nam Thanh cung là nơi nào chứ, lá trà tuyển chọn tất nhiên phải là ngàn dặm mới chọn được một, là loại đặc biệt của đặc biệt, hương thơm nức mũi, để lại dư vị nồng nàn, có tác dụng giảm mỡ béo thanh lọc cơ thể, hiệu quả thuộc vào hàng nhất đẳng.

Có điều mấy chén trà uống xong, bụng dạ mọi người bắt đầu xướng khúc “vườn không nhà trống”, ục ục ọt ọt kêu vang.

Sau mấy tuần trà, Hoàng thượng chờ đợi cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, nhìn chúng thần, thở dài nói: “Phụ vương, mẫu phi, không cần đợi nữa, trước hãy…”.

Vừa nói đến đây thì thấy một viên thái giám vội vàng chạy vào điện, quỳ tâu: Khởi bẩm Hoàng thượng, Bát vương gia, Địch nương nương, Bao đại nhân đang cầu kiến ở cửa”.

Chúng nhân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Mau mời vào!”, Bát vương vội cao giọng nói.

“Mời Bao đại nhân…”

Âm thanh vừa phát ra thì thấy Bao đại nhân dẫn đầu đoàn người, bước vào chính điện, quỳ lại thi lễ.

“Bao Chửng dẫn đầu đoàn Khai Phong phủ, khấu kiến Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Bát vương gia, Địch nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

“Bao ái khanh hãy đứng dậy!”, Hoàng thượng cất tiếng.

“Bao đại nhân không cần đa lễ, mau mau đứng dậy!”, Bát vương nói.

Tới khi Bao đại nhân thẳng người đứng dậy, mọi người định thần nhìn kỹ, nhất thời kinh ngạc.

Bao đại nhân thân vận quan bào, sắc mặt nặng nề, nào có giống dáng vẻ đến để chúc thọ, phải nói là hệt như đang vội về chịu tang mới đúng.

Lại nhìn mấy người phía sau lưng Bao đại nhân: Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu, vốn là người rất quen thuộc, nhưng hôm nay khuôn mặt tuấn tú ấy sao lại sa sầm như vậy?

Người bên cạnh Triển Chiêu, thân hình gầy yếu, mắt nhỏ dài, thân vận trang phục bổ khoái…

Ô hay, Bao đại nhân này rốt cuộc có hiểu quy củ không vậy, tới Nam Thanh cung để chúc thọ hay để bắt đạo tặc đây, sao cả đến bổ khoái trong phủ cũng dẫn theo?

Chắc không phải Bao đại nhân công vụ bận rộn, vừa mới kết thúc vụ đại án nào đó, không cả kịp cho thuộc hạ lui đi liền vội vội vàng vàng đến chúc thọ, nhân tiện cho thuộc hạ mở rộng tầm mắt, đánh chén một bữa đấy chứ…

Chỉ là vì sao lại còn đem cả kiệu đến?

Bên cạnh kiệu còn có một thiếu niên mỹ miều?

Đây là đạo lý gì?

Chúng quan đều ngơ ngác nhìn nhau, ba người trên điện cũng thấy khó hiểu vạn phần.

“Bao đại nhân, ngài đây là…”, Bát vương do dự một lát mới mở miệng hỏi.

Bao đại nhân ôm quyền, nghiêm giọng đáp: “Khởi bẩm Thánh thượng, Bát vương thiên tuế, Bao Chửng tới là để dâng lễ vật chúc thọ Địch nương nương”.

“Ồ, nếu đã như thế, vậy mời Bao đại nhân dâng lễ”, Bát vương nghe xong, nét mặt mới giãn ra, khẽ cười nói.

Bao đại nhân gật gật đầu, nói với Triển Chiêu phía sau: “Triển hộ vệ”.

“Vâng!”, Triển Chiêu ôm quyền, rút từ trong người ra một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ, đặt vào tay viên thái giám thu lễ.

Bát vương nhận chiếc hộp gỗ, tỉ mỉ đánh giá, lại cùng Địch nương nương nhìn một cái, không khỏi cười khẽ: “Thực khiến Bao đại nhân tốn kém rồi, chẳng hay bên trong là vật gì?”.

“Vương gia hãy mở ra xem liền rõ.”

“Ngài đó…”, Bát vương cười cười lắc đầu, đưa tay mở chiếc hộp gỗ…

“Trời ơi!”, Địch nương nương biến sắc, đứng phắt dậy, lảo đảo thiếu chút nữa thì ngã xuống đất.

Bát vương thiên tuế sắc mặt trắng bệch, hai tay run rẩy không ngừng, vật trong chiếc hộp không giữ được liền trượt ra ngoài, cạch cạch lăn đến bên chân Hoàng thượng.

“Phụ vương? Mẫu phi?”, Hoàng thượng hoảng hốt, vội vàng đứng dậy.

“Á!”, một tiếng hét kinh hãi vang lên trong đại điện, chính là thái giám thân cận bên Hoàng thượng, Trần Lâm. Trần công công đang ngã ngồi trên đất, thân hình run rẩy không ngừng, khuôn mặt ngập tràn vẻ kinh sợ nhìn chằm chằm vật bên chân Hoàng thượng.

“Trần Lâm?!”, Hoàng thượng nhíu mày, nhìn theo ánh mắt Trần Lâm, lúc này mới thấy, thì ra vật nằm cạnh chân mình là một viên kim hoàn.

Khom người nhặt lên, quan sát một lượt, đôi mày kiếm của Hoàng thượng bất giác chau lại, khó hiểu nói: “Đây không phải là kim hoàn của mẫu hậu ư? Vì sao lại ở đây?”.

“Hoàng thượng, xin hãy nhìn kỹ, đây không phải là kim hoàn của Thái hậu, ba chữ khắc trên kim hoàn này chính là… Ngọc Thần cung!”

Những lời này vừa thốt ra, trong đại điện nhất thời vang lên những tiếng xôn xao.

“Ngọc Thần cung?”, Hoàng thượng cầm kim hoàn trong tay nhìn kỹ, “Như thế thì sao?”.

“Bao đại nhân!”, Bát vương đứng phắt dậy, lớn tiếng quát, “Vật này ngài tìm được ở đâu?!”.

Bao đại nhân ngước nhìn Bát vương một cái, lại rũ mắt ôm quyền đáp: “Không phải là tìm được, mà chính là có người đem vật này giao cho Bao Chửng!”.

“Là… là người nào giao cho ngài?!”, Địch nương nương run giọng hỏi.

Bao đại nhân không đáp, chỉ khom người đi tới trước chiếc kiệu mộc mạc, giơ tay vén rèm kiệu lên, đỡ một lão phu nhân bước ra.

Lão phụ này, một thân áo vải, dáng vẻ đoan trang, dung mạo hiền từ, chỉ là đôi mắt không có thần, chính là bị mù.

Phu phụ Bát vương giương mắt nhìn, đột nhiên biến sắc, đồng thời run rẩy bước xuống bục, đi tới bên cạnh lão phụ, mỗi người một bên, chăm chú quan sát, tỉ mỉ đánh giá, một chút xíu cũng không bỏ qua.

“Người, người người người là…”, Địch nương nương túm lấy tay lão phụ, mắt rưng rưng lệ.

Lão phụ chớp chớp đôi mắt mù lòa lấp lánh ánh nước, khẽ than một tiếng: “Hoàng tỷ, chẳng lẽ đã sớm quên muội tử rồi?”.

“Ông trời quả có mắt! Ông trời quả có mắt!”, Bát vương cũng nắm lấy cánh tay lão phụ, kêu lên một tiếng không đầu không cuối.

“Vương huynh…”, hai hàng lệ trong suốt lăn trên khuôn mặt già nua của lão phụ.

“Phụ vương?! Mẫu phi?! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”, Hoàng thượng vội bước đến bên cạnh mấy người họ, nhìn ba người họ khóc rất thương tâm, khuôn mặt tràn ngập vẻ khó hiểu, trong lòng lo lắng, bất giác cao giọng hơn.

Nhưng ba người kia chỉ lo rơi lệ khóc lớn, không rảnh để bận tâm đến chuyện khác.

“Bao khanh?!”, Hoàng thượng lại quay sang quát hỏi Bao đại nhân.

Bao đại nhân nhìn ba người trước mắt, trên khuôn mặt đen lộ vẻ bi thương, thầm thở dài một tiếng, xoay người ôm quyền, khom lưng tâu với Hoàng thượng: “Khởi bẩm Thánh thượng, nếu hỏi nguyên cớ bên trong thì cần phải kể đến một vụ kỳ án!”.

“Là vụ kỳ án nào?!”

Bao đại nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt nghiêm lại, mắt sắc như điện.

“Li miêu hoán thái tử!”

Hồi chín

Nam Thanh cung thiên tử biết sự tình,

phủ Khai Phong lần đầu xử Quách Hòe.

“Hoang đường! Thực quá hoang đường! Cái gì mà li miêu tráo Thái tử, thực là nói bậy, hồ ngôn loạn ngữ!”

Trong khách sảnh hậu viện Nam Thanh cung, đương triều Thiên tử, Nhân Tông, giận tím mặt, vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào Bao đại nhân đang quỳ phía dưới quát lớn:

“Bao Chửng, không ngờ ngươi đường đường là đại quan tam phẩm đương triều mà hôm nay lại ăn nói xằng bậy, miệng nói ra toàn những lời yêu tà mê hoặc kẻ khác, ngươi đáng chịu tội gì?!”

“Thánh thượng!”, Bao đại nhân mắt sáng quắc, khuôn mặt đen nghiêm nghị, quỳ thẳng người, ôm quyền nói, “Lời của vi thần, câu nào cũng là sự thật, tuyệt không có nửa điểm dối trá! Xin Thánh thượng minh giám!”.

“Hoang đường! Hoang đường! Hoang đường!”, Nhân Tông nộ khí xung thiên, tay áo long bào vung lên, gạt chén trà trên bàn xuống đất, quát lớn, “Người đâu, đem tên Bao Chửng miệng toàn những lời điên rồ này lôi ra ngoài cho trẫm!”

“Hoàng thượng, khoan đã!”, phu phụ Bát vương vẫn cúi đầu đứng bên cạnh đột nhiên bật khóc quỳ xuống, phủ phục dưới đất.

“Phụ vương?! Mẫu phi?! Lẽ nào hai người cũng giống Bao Chửng, đều bị điên rồi sao!?”, Nhân Tông quát lên.

Địch nương nương nước mắt giàn giụa, khóc không thành tiếng: “Lời của Bao đại nhân… không phải là giả…”

Bát vương quỳ trên đất, ngước lên nhìn Thánh thượng, hàng lệ già chảy mãi: “Hoàng thượng xác thực không phải do Địch nương nương thân sinh, thân mẫu của Hoàng thượng là người khác…”.

“Người, hai người nói, nói cái gì?!”, Thiên tử nhất thời kinh hoàng thất sắc, hai mắt trợn trừng, đôi môi trắng xanh, không ngừng run rẩy, hồi lâu sau mới thốt lên một câu, “Phụ vương, mẫu phi, hai người vừa nói cái gì?!”.

Bát vương hai mắt đỏ ửng, buồn bã nói: “Những lời Bao đại nhân nói, chính là sự thực, thân mẫu của Hoàng thượng chính là Lý nương nương cung Ngọc Thần!”.

Thiên tử đương triều thân hình bỗng nhiên run lên, bịch một tiếng ngã ngồi xuống ghế, đôi mắt sáng ngập tràn ánh nước nhìn mấy người đang quỳ dưới sảnh, chầm chậm lắc đầu, lắc rồi lại lắc, miệng thốt lên với vẻ không thể tin được: “Các người nói bậy… nói bậy… “.

“Vạn tuế, khi ấy đích thực Trần Lâm đã lén đem Vạn tuế vừa mới sinh ra xuất cung, sau đó lại trao cho Bát vương gia, sự việc vô cùng chân thực, không chút dối trá…”, Trần Lâm công công dập đầu trên đất, nước mắt chảy dài trước ngực, nghẹn ngào nói.

“Trẫm… trẫm…”, nước mắt trong suốt dâng lên trong mắt, Thiên tử vẫn lắc đầu như cũ, lẩm bẩm nói.

Mấy người quỳ trên đất thấy dáng vẻ Hoàng thượng như vậy, lòng đau như dao cắt.

Trên khuôn mặt đen của Bao đại nhân lộ vẻ đau xót, miệng mở ra mấy lần, lại không đành lòng cất tiếng, hồi lâu sau mới nhíu mày, ngẩng đầu cao giọng nói: “Khởi bẩm Thánh thượng, án này có kim hoàn của Lý nương nương làm vật chứng, Bát vương thiên tuế, Địch nương nương, Trầm Lâm Trần công công làm nhân chứng, như vậy nhân chứng vật chứng đã đầy đủ… án này mong Thánh thượng phán xét!”.

“Phán xét… phán xét?!”, Thiên tử chầm chậm nhắm mắt, đôi mày lưỡi mác run run, mở miệng nói, “Ngươi muốn trẫm phán xét như thế nào…”.

Bao đại nhân rũ mắt, nhíu chặt chân mày, thâm sâu nói: “Từ khi Thánh thượng đích thân chấp chính đến nay, vốn dùng nhân đức hiếu nghĩa để trị quốc, bởi thế bách tính Đại Tống đều coi nhân đức làm chuẩn mực, hiếu nghĩa làm thước đo, tuân thủ luật pháp ước thúc bản thân, hành động việc làm đều theo quy củ. Thần cả gan hỏi Thánh thượng, ngay cả bách tính bình dân còn như thế, Thánh thượng thân là đương triều Thiên tử, là vua một nước, lẽ nào lại muốn vứt bỏ nhân đức vào chỗ coi thường, ném đi hiếu nghĩa vào nơi hoang dã, cự tuyệt thân mẫu để người ở bên ngoài, chịu bao gió sương?! Ngược lại còn đem kẻ ác sát hại người thiện lương che chở dưới đôi cánh của mình, hưởng đủ áo đẹp cơm ngon?!”.

Tĩnh lặng hồi lâu, mới thấy long nhan thiên tử khẽ động, yết hầu trượt lên xuống, đôi mắt từ từ mở ra, đỏ rực như máu, im lặng quét qua những người quỳ phía dưới một vòng, chầm chậm mở miệng, âm thanh pha lẫn tiếng khàn khàn:

“Chuẩn bị giấy mực…”

Trần Lâm Trần công công đang quỳ trên đất nghe vậy, liền vội gạt nước mắt, tay chân luống cuống bò dậy, bưng bút nghiên giấy mực lên.

Nhân Tông cầm bút, bàn tay tái nhợt run rẩy không ngừng, cuối cùng phải dùng tay trái nắm chặt lấy cổ tay phải, mới có thể chầm chậm viết xuống chỉ dụ, đóng ngọc tỷ lên, rồi ngước mắt nói:

“Bao Chửng nghe chỉ… Nay trẫm hạ mật chỉ cho ngươi, án này giao cho Khai Phong phủ thẩm tra xử lý, phàm là kẻ có tội, trên có đương triều Thái hậu, dưới có vương tôn đại thần, bất luận thân phận, đều phải nghiêm trị theo luật pháp!”

“Bao Chửng lĩnh chỉ, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”, Bao đại nhân tiếp nhận thánh chỉ, dập đầu khấu tạ.

Nhân Tông nhàn nhạt nhìn Bao đại nhân, trong mắt chẳng có chút gợn sóng, chỉ hờ hững gật đầu, đứng dậy bước ra ngoài.

Cánh cửa vừa mở ra, ánh trăng vằng vặc trong vắt rọi vào sảnh hệt như sương trắng dày đặc, tuyết lạnh trắng xóa, gió đêm thổi qua làm lay động long bào vàng rực, nổi bật dáng vẻ cô độc của bậc đế vương.

Tua vàng óng ánh phiêu phất bên tóc mai, hai hàng sợi vàng rực rỡ khảm vào trời đêm, bay bay khi mờ khi tỏ.

“Trần Lâm, ngươi hãy ở lại Nam Thanh cung, hiệp trợ Bao Chửng phá án.”

“Dạ…”

“Báo cho bá quan đang hầu ở chính điện không cần đợi nữa, tất cả đều trở về đi.”

“Dạ…”

“Khởi giá, hồi cung.”

“Hoàng thượng khởi giá, hồi cung…”

Bóng người trùng điệp, nhấp nhô, loan giá dần xa.

Trong sảnh mọi người đều im lặng nhìn ra ngoài cửa hồi lâu sau rồi mới tự mình đứng dậy.

Địch nương nương khóc nhiều đến mức hệt như lệ nhân, cả người lảo đảo, dưới chân mềm nhũn.

Bát vương vội đỡ lấy Địch nương nương, gọi người hộ tống nương nương về phòng.

Trần Lâm hai mắt đỏ hoe, vừa gạt lệ vừa nói: “Nô tài đã theo Vạn tuế nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Vạn tuế như thế, thực khiến người ta thương tâm”.

“Thực làm khó cho Thánh thượng rồi…”, Bát vương lau đi dấu lệ nói, “Mẫu thân thân sinh bị người ta hại, mang kỳ oan sâu như biển, mà kẻ đầu sỏ gây ra lại là mẫu hậu dưỡng dục mình hai mươi mấy năm… Haizzz, tình cảm sao có thể chịu đựng được đả kích như vậy, sao có thể chịu đựng được đả kích như vậy…”.

Bao đại nhân thở dài một tiếng: “Chỉ là luật pháp, công lý sừng sững, án này không thể không thẩm tra…”.

Ba người nhìn nhau một cái, cũng trầm mặc không nói.

Lát sau, Bao đại nhân mới lấy lại tinh thần, vội lên tiếng: “Bát vương gia, sự việc cấp bách, còn phải đem tiến triển vụ án nói cho Lý nương một tiếng mới đúng!”.

“Bao đại nhân nói phải, chúng ta mau đi cung nghênh Lý nương nương”, Bát vương nghiêm sắc mặt nói.

“Không cần, ai gia đã nghe được toàn bộ rồi…”

Lý hậu được Phạm Dung Hoa dìu, từ sảnh trong chầm chậm bước ra, đôi mắt mù đầy tơ máu, khuôn mặt ngập tràn dấu lệ.

Phía sau Phạm Dung Hoa là hai người Triển Chiêu, Kim Kiền, sắc mặt đều ảm đạm.

Bao đại nhân bước lên một bước: “Thái hậu đang nghỉ ở sảnh trong, sao lại…”.

“Chỉ là một bức tường mỏng, sao có thể ngăn được tiếng của các ngươi. Huống hồ ai gia mắt tuy mù nhưng tai lại thính, nghe được rất rõ ràng…”, Lý hậu được Phạm Dung Hoa đỡ ngồi xuống, buồn bã nói.

Ngưng một chút, Lý hậu ngẩng đầu, đôi mắt mù không có thần nhìn đăm đăm về hướng Bao đại nhân, “Bao khanh, phải chăng ai gia không nên giải oan? Nếu như ai gia không giải oan, không đến gặp khanh, thì sẽ không để Hoàng nhi phải khó xử như vậy, không nên…”.

“Thái hậu!”, Bao đại nhân bước lên, ôm quyền nói, “Lời ấy của Thái hậu sai rồi! Mẹ nhận con chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa, là đạo lý hiển nhiên ở đời, có gì mà không nên? Huống hồ trong vụ án này, lại có cung nữ Khấu Châu, thái giám Dư Trung xả thân vì nghĩa, nếu án này không thẩm tra thì sao xứng với vong linh trung nghĩa trên trời của bọn họ? Còn hành vi việc làm của Quách Hòe, Lưu hậu, thực khiến người ta căm phẫn, nếu không khiến họ đền tội, vậy thì sao xứng với luật pháp Đại Tống, sao xứng với thiên lý chói ngời đây?! Án này đã không còn là việc cá nhân Thái hậu nữa rồi, mà chính là việc của thiên hạ! Thánh thượng tất cũng hiểu rõ đạo lý như vậy, cho nên mới lệnh cho bản phủ nghiêm cẩn điều tra án này!”.

“Bao khanh…”, Lý hậu từ từ nhắm mắt, khẽ gật đầu nói, “Bao khanh nói rất phải, ai gia không nghĩ tới…”.

Bát vương nhìn hai người, đột nhiên thở dài một tiếng: “Bao đại nhân, hôm nay trong thọ yến ngài xuất ra hiểm chiêu, thực sự là quá mức mạo hiểm. Lẽ nào ngài không sợ bản vương không thừa nhận Thái hậu sao?”.

Bao đại nhân nghe vậy lại khẽ mỉm cười một tiếng, là ý cười đầu tiên lộ ra trong tối nay:

“Bao Chửng và Thiên tuế kết giao đã nhiều năm, đương nhiên biết Thiên tuế là người thế nào. Bát vương gia là người ôm trong tim lòng trung nghĩa, tâm hoài thiện lương, sao có thể không thừa nhận Thái hậu chứ?! Có điều nói tới kế hoạch tối nay, nếu không phải Bao Chửng cùng đường cũng sẽ không dùng chiêu này.”

“Ồ? Lời này giải thích thế nào?”, Bát vương nghe mà ngạc nhiên.

“Phải chăng mấy ngày nay Vương gia nhận được lời mời của Thái hậu, lưu lại trong cấm cung?”

“Xác thực có chuyện như vậy, nhưng Lưu hậu cũng chỉ muốn cùng bản vương thương nghị chuyện thọ yến…”, Bát vương tái mặt, “Ý Bao đại nhân là, Quách Hòe, Lưu hậu đã dự liệu được Bao đại nhân sẽ tới tìm bản vương làm chứng, cho nên mới cố ý giữ bản vương lại trong hậu cung, vây khốn bản vương?!”.

Bao đại nhân gật đầu: “E rằng chính là như vậy! Bao Chửng là ngoại thần, không được triệu kiến thì không thể tự ý nhập cung, Quách Hòe và Lưu hậu đã lợi dụng điểm này, sắp đặt tầng tầng lớp lớp trở ngại, ngăn cản Bao Chửng cùng Trần công công và Bát vương gặp mặt”, ngưng một chút, Bao đại nhân lại nói, “Cho nên Bao Chửng mới không thể không hành động mạo hiểm như vậy, nhân đại thọ của Địch nương nương liền đem án này bẩm rõ với Thánh thượng, tốc chiến tốc thắng, càng để lâu lại càng nguy hiểm”.

Bát vương thiên tuế nhìn Bao đại nhân một cái, khẽ thở dài: “Chắc hẳn Lưu hậu, Quách Hòe tuyệt không thể ngờ được rằng Bao đại nhân lại dùng kế sách được ăn cả ngã về không này. Bao đại nhân có dũng có mưu, bản vương bội phục”.

“Vương gia quá khen”, Bao đại nhân ôm quyền đáp, “Chỉ là, Lưu hậu, Quách Hòe đã có hành động, án này nhất định phải mau mau thẩm tra xử lý, tránh để đêm dài lắm mộng!”.

Bát vương gật gật đầu, ngẫm nghĩ một lát, lại hỏi: “Bao đại nhân chuẩn bị thẩm tra án này như thế nào?”.

Bao đại nhân nghiêm sắc mặt nói: “Đương nhiên là lập tức bắt Quách Hòe về quy án! Sáng sớm ngày mai sẽ thăng đường thẩm vấn!”.

Bát vương thần sắc chấn động: “Bao đại nhân định khi nào thì tróc nã Quách Hòe?!”.

“Bây giờ!”

“Bây giờ?!”

Bao đại nhân chắp tay nói: “Bản phủ đã có mật chỉ trong tay, cho nên nhất định phải ra tay kiềm chế đối phương trước!”.

Bát vương nhíu mày: “Lời của Bao đại nhân nói rất phải!”.

“Chỉ là… Bao Chửng có một yêu cầu quá đáng.”

Bát vương nhất thời ngạc nhiên: “Bao đại nhân mời nói”.

“Đã mấy ngày nay, Quách Hòe phái rất nhiều sát thủ tới mục đích muốn giết Thái hậu diệt khẩu, trên dưới Khai Phong phủ đã sức cùng lực kiệt, e rằng sẽ có sơ hở. Vì sự an nguy của Thái hậu, đêm nay xin thỉnh Thái hậu hãy nghỉ tạm tại Nam Thanh cung. Thứ nhất Nam Thanh cung canh giữ nghiêm ngặt, có thể đề phòng thích khách; thứ hai Thái hậu và Vương gia cùng Địch nương nương cũng có thể nhàn tản nói chuyện gia đình.”

Những lời này vừa thốt ra, bất kể người khác phản ứng thế nào, tâm tình ủ rũ của Kim Kiền liền lập tức như được tái sinh, thiếu điều nhảy cẫng lên hô to hai tiếng “muôn năm” để biểu thị sung sướng:

Như thế là Phạm Dung Hoa cũng phải ở lại Nam Thanh cung, Khai Phong phủ đương nhiên có thể thoát khỏi tiếng ngáy đoạt mệnh của “bà má Phạm già”, cũng thoát khỏi đám thích khách quấy rầy rồi, hơn nữa còn có thể vuốt mông ngựa Thái hậu và Bát vương thiên tuế, hai nhân vật quan trọng bậc nhất, rõ thực là một hành động mà đạt được nhiều thứ, lợi ích vô cùng!