Từ sau sự kiện Kim Kiền xả thân cứu “lão Hắc”, lão Bao và Công Tôn tiên sinh đều đích thân đến cảm tạ, nha dịch trong Khai Phong phủ đối với Kim Kiền càng thêm phần tôn kính, trong đó đặc biệt nhất là Vương Triều, Mã Hán. Hai người này từ khi biết chuyện Kim Kiền mang một thân khinh công tuyệt đỉnh, những khi nhàn rỗi đều tới tìm Kim Kiền luận võ khiến cho Kim Kiền vô cùng đau đầu. Thoái thác không xong, chỉ đành gồng mình lên mà chịu trận, sau vài bận, khinh công của Kim Kiền lại tăng thêm một bậc, bản lĩnh bỏ chạy cùng lừa gạt cũng nâng lên một tầng cao mới.
Hôm nay, Kim Kiền đang trốn trên mái nhà tắm nắng thì nghe thấy phái dưới có tiếng bước chân.Kim Kiền thò đầu ra nhìn, chỉ thấy Vương Triều với khuôn mặt rất ư là hình sự, gấp rút đi tới dưới hiên nhà, giọng nói thô to cất lên: “Kim Kiền, người đang ở trên đó hả?”.Kim Kiền tưởng Vương Triều lại tìm mình để cọ xát học hỏi võ nghệ, đang định chuồn đi thì lại nghe Vương Triều nói: “Triển đại nhân đã áp giải tri phủ Sái Châu Từ Thiên Lân về tới Khai Phong phủ, Bao đại nhân đã thăng đường, đang truyền ngươi đấy”.Kim Kiền nghe thế lập tức phi thân đáp xuống, đứng trước mặt Vương Triều nói: “Vương đại ca sao không nói sớm, mau đi thôi!”.Vương Triều thấy Kim Kiền đột nhiên khi không lại xuất ra vẻ đạo mạo thì rất kỳ quái, nhưng cũng chắp tay, xoay người đi thẳng về phía công đường, Kim Kiền theo sát ngay sau.Lên tới công đường, Tam ban nha dịch đã hô “Uy vũ” xong xuôi, đang đứng rất ngay ngắn nghiêm trang. Kim Kiền hiện nay chính là “một lần trải qua, lần sau thành thục”, so với trước đã có hình tượng hơn rất nhiều rồi, sải mấy bước lớn vào tới công đường, quỳ sụp xuống khấu đầu, cao giọng nói: “Thảo dân Kim Kiền, khấu kiến Bao đại nhân”.“Kim Kiền, ngươi hãy nhìn cho kĩ nam tử bên cạnh, ngươi có biết người này không?”, Bao đại nhân hỏi.Kim Kiền nhìn sang phía bên cạnh, thấy ngoại trừ Tần Hương Liên ra còn có một nam tử. Người này mặc quần áo tù nhân tuyền một màu trắng, thân mang xiềng xích, chân đeo cùm, đầu tóc thì tán loạn, trông vô cùng thảm hại. Có điều dáng người phì nộn, khuôn mặt nanh ác, y hệt hình tượng tham quan ăn của đút này chính là lão đầu heo tri phủ Sái Châu.Kim Kiền nhìn xong, lập tức trả lời: “Bẩm đại nhân, thảo dân có biết, người này chính là tri phủ Sái Châu”.Bao đại nhân lại hỏi: “Ngươi vì sao lại biết người này?”.“Bởi vì thảo dân và Tần Hương Liên đã từng lên công đường ở phủ nha Sái Châu, thế nên mới biết tri phủ”, Kim Kiền đáp.“Vì sao các ngươi lại lên công đường phủ nha Sái Châu?”“Bẩm đại nhân, thảo dân cùng đi cáo trạng với Tần Hương Liên.”“Cáo trạng ai?”Kim Kiền ngẩng đầu, dõng dạc nói: “Cáo trạng phò mã đương triều Trần Thế Mỹ, tố cáo hắn sai Hàn Kỳ đi sát thê diệt tử, cũng chính vì thế mà Hàn Kỳ phải tự sát vong mạng!”.“Ngươi nói láo!” Tri phủ Sái Châu, Từ Thiên Lân chỉ vào Kim Kiền lớn tiếng hét: “Rõ ràng là Tần Hương Liên và Hàn Kỳ tư thông từ trước đó, sau lại sát hại y, ngươi là kẻ nào mà dám nói những lời sàm ngôn này?”.Rầm! Kinh đường mộc vang lên, chỉ nghe thấy Bao đại nhân quát lớn: “Câm mồm!”.Nha dịch hai bên lập tức hưởng ứng, hô vang “Uy vũ…”.“Từ Thiên Lân, bản phủ đang thẩm án, không cho phép bất cứ kẻ nào chen vào. Nếu còn tái phạm, đừng trách bản phủ định ngươi tội làm loạn công đường!”Từ Thiên Lân lập tức xìu xuống y hệt trái cà héo do phơi sương, ủ rủ thả người xuống đánh “phịch”.Kim Kiền trong lòng như trút được mối hận, thầm nghĩ: Tri phủ đầu heo, ngươi cũng có ngày hôm nay, đây chính là lúc để ngươi được nếm mùi cái gọi là đường uy!Bao đại nhân dừng một lát, lại hướng Từ Thiên Lân hỏi: “Từ Thiên Lân, ngươi luôn miệng nói Tần Hương Liên tư thông với Hàn Kỳ, sau sát hại y, vậy bằng chứng đâu?”.Từ Thiên Lân mới rồi bị doạ cho một trận thất kinh, vội vàng nói: “Bẩm đại nhân, việc này đã chứng thực đầy đủ. Tần Hương Liên khi đó cũng nhận tội, đó chính là bằng chứng!”.Bao đại nhân đem bản cung trạng trải ra trên án thư xem xét kĩ lưỡng một phen, lại hướng Tần Hương Liên hỏi: “Tần Hương Liên, bản cung trạng này có phải là do ngươi tự mình điểm chỉ không?”.Tần Hương Liên vừa nghe lập tức không ngừng dập đầu kêu oan: “Dân phụ oan uổng quá! Đại nhân, bản cung trạng đó là do dân phụ bị tra tấn bức cung nên mới điểm chỉ nhận tội ở dưới”.Bao đại nhân sa sầm mặt, nói: “Từ Thiên Lân, lời của Tần Hương Liên ngươi giải thích như thế nào?”.Từ Thiên Lân mồ hôi ròng ròng, run rẩy nói: “Bẩm…bẩm đại nhân, đây chẳng qua chỉ là lời nói bậy của Tần Hương Liên hòng thoát tội, không thể tin được. Huống hồ án khi đó cấu thành còn có một nhân chứng, kẻ đó cũng đã kí tên nhận tội”.“Nhân chứng là kẻ nào?”“Là một đứa ăn mày tên gọi Vương Nhị Mặt Rỗ, y tự xưng là đã tận mắt trông thấy hiện trường khi Tần Hương Liên giết người.”Bao đại nhân sửng sốt: “Vương Nhị Mặt Rỗ?”, rồi quay sang nhìn Công Tôn tiên sinh.Công Tôn tiên sinh tiến lên, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, trong đây đúng thực có lời khai của Vương Nhị Mặt Rỗ”.Bao đại nhân cầm lấy cung trạng nhìn thật tỉ mỉ, lại nói: “Vương Nhị Mặt Rỗ là kẻ nào, hiện tại đang ở đâu?”.Kim Kiền thấy thế, vội giơ một tay lên, cao giọng nói: “Đại nhân, Vương Nhị Mặt Rỗ chính là thảo dân”.Lời này nói ra, mọi người không khỏi bàng hoàng sửng sốtHai mắt của Từ Thiên Lân mở trừng trừng, trợn tròn lên còn lớn hơn cả bóng đèn, một lúc lâu sau cũng không thốt ra nỗi một từ.Cũng khó trách Từ Thiên Lân lại phản ứng như vậy, thời điểm trước đó lúc Kim Kiền ở Sái Châu, áo quần rách nát, hình tượng nhếch nhác thảm hại. Còn hiện giờ, nhờ lễ đãi khách quý của Khai Phong phủ, Kim Kiền đã được tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo chỉnh tề, cho dù có nhìn thật kĩ cũng thấy chẳng giống gì cả, tất nhiên sẽ phán đây chính là hai người.Bao đại nhân nhìn Kim Kiền một hồi lâu mới hỏi: “Kim Kiền, ngươi nói ngươi chính là Vương Nhị Mặt Rỗ?”.Kim Kiền thành thực đáp: “Thưa vâng”.“Bản phủ hỏi ngươi, rốt cuộc họ tên ngươi là gì?”“Thảo dân tên gọi Kim Kiền.”“Vậy vì sao lại lấy tên Vương Nhị Mặt Rỗ?”Kim Kiền nghe thế, thầm nghĩ: Cuối cùng cũng hỏi đến vấn đề chính. Vội phủ phục xuống, làm ra dáng vẻ vô cùng sợ hãi nói: “Đại nhân, vì tri phủ Sái Châu trên công đường luôn bức bách Tần Hương Liên thừa nhận tội sát nhân, mà Tần Hương Liên lại có chết cũng không chịu nhận, thế nên tri phủ đã thực thi đại hình. Thảo dân nhát gan, sợ không chịu nổi khổ hình, lại không muốn người tốt bị hàm oan, vì thế mới nghĩ đến biện pháp dùng tên giả để ký nhận. Đại nhân, tên giả trên bản cung trạng kia chính là chứng cứ chứng minh Tần Hương Liên bị bức cung!”.Những lời này vừa dứt, cả công đường tĩnh lặng.Hồi lâu sau, Bao đại nhân mới hỏi: “Từ Thiên Lân, những điều Kim Kiền nói có đúng sự thật không?”.Từ Thiên Lân phủ phục xuống dưới đất, thần sắc vô cùng lo lắng, hồi lâu sau mới trả lời: “Đại nhân, kẻ này danh tính không xác định, thân phận bất minh, những lời làm chứng ấy không thể tin được”.Kim Kiền thiếu chút nữa thì xông lên đạp cho tên Từ Thiên Lân này một phát.Bao đại nhân lại đập mạnh kinh đường mộc, cao giọng nói: “Hay cho tên Từ Thiên Lân miệng lưỡi giảo hoạt nhà ngươi. Đã như thế thì, truyền nhân chứng!”.Tiếng hô được truyền đi tầng tầng lớp lớp, lát sau, có sáu người bị áp giải lên công đường.Kim Kiền vừa nhìn, lập tức kêu lên một tiếng, hoá ra là người quen. Mấy người này chính là những sai dịch lúc trước truy sát mình và Tần Hương Liên đây mà.“Tần Hương Liên, Kim Kiền, các ngươi hãy nhìn cho thật kỹ, mấy người phía sau kia các ngươi có biết không?”, Bao đại nhân hỏi.Tần Hương Liên đáp: “Bẩm đại nhân, dân phụ có biết!”.Bao đại nhân lại hỏi: “Chúng là ai?”.Kim Kiền lập tức trả lời: “Là những sai dịch lúc trước định sát hại chúng thảo dân trên đường áp giải đi lưu đày”.Sáu người kia nghe vậy, liền run như cầy sấy, dập đầu kêu to: “Đại nhân, oan cho bọn tiểu nhân. Bọn tiểu nhân chỉ làm theo sự sai khiến của tri phủ Từ Thiên Lân thôi!”.Từ Thiên Lân nghe thế, nhất thời xụi lơ trên mặt đất, thần sắc trống rỗng.Bao đại nhân ngưng thần trong giây lát, trầm giọng nói: “Từ Thiên Lân, ngươi hãm hại lương dân, sai khiến kẻ khác giết người, bản phủ phán ngươi tội chết. Ngươi còn gì để nói?”.Kim Kiền ở bên cạnh thầm nghĩ: Đây là phương pháp hỏi gì thế? Đã phán trảm hình rồi, sao còn lại hỏi ngươi còn gì để nói, lẽ nào thời Bắc Tống đã phát triển đến trình độ văn minh, tử tù có thể lập di chúc, phân chia tài sản?Từ Thiên Lân nghe những lời này của Bao đại nhân lại như bị trúng phong, đột nhiên thẳng người lên, kêu to: “Đại nhân, tội quan cũng là bị người khác sai khiến, mong đại nhân minh xét!”.Kim Kiền nghe vậy, nhất thời hiểu rõ, khẽ nhướng mắt lên công đường quan sát, liền thấy khuôn mặt Bao đại nhân trước giờ luôn đen sì thoáng hiện lên vẻ vui mừng.Bao đại nhân thần sắc điềm tĩnh, tiếp tục hỏi: “Ngươi chịu sự sai khiến của kẻ nào?”.Từ Thiên Lân nuốt nuốt nước bọt, ra sức dùng ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, do dự hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói: “Bẩm đại nhân, chính… chính là phò… phò mã đương triều Trần… Trần Thế Mỹ”.Bao đại nhân đập mạnh kim đường mộc, quát: “Hỗn xược, phò mã là người nào, há lại để ngươi vu tội như vậy”.Từ Thiên Lân liền phủ phục xuống, run giọng nói: “Bẩm… bẩm đại nhân, câu nào của tội quan cũng là thực, không dám gian dối. Bởi vì Tần Hương Liên là thê tử nguyên phối của phò mã, phò mã lại muốn giết thị để diệt khẩu, thế nên mới ra lệnh cho tội quan làm những viện trên. Tất cả đều là lệnh của phò mã, mong đại nhân minh xét!”.Bao đại nhân nheo mắt, lại hỏi: “Từ Thiên Lân, những lời ngươi nói, có bằng chứng gì không?”.Từ Thiên Lân lập tức trả lời: “Đại nhân, phò mã từng đích thân cũng tội thần bàn mưu việc này, tội thần chính là nhân chứng”.Bao đại nhân nghe vậy liền khẽ gật đầu, quay sang Công Tôn tiên sinh nói: “Cho y ký nhận”.Đợi sau khi Bao đại nhân kiểm tra bản cung trạng của Từ Thiên Lân xong liền vỗ mạnh kinh đường mộc, đem Từ Thiên Lân giải vào đại lao rồi bãi đường.***Thẩm án hoàn tất, đến xẩm tối, mẹ con Tần Hương Liên và Kim Kiền theo chỉ thị của Bao đại nhân cùng đi tới khách sảnh.Bao đại nhân một thân thường phục, ngồi chính giữa phòng, Công Tôn tiên sinh đứng một bên, bên kia là Triển Chiêu với dáng vẻ phong trần mệt mỏi.Thấy mấy người Kim Kiền đi tới, Bao đại nhân vẻ mặt vui mừng nói: “Hôm nay thăng đường thẩm án, cuối cùng đã nắm được chứng cứ chứng minh Trần Thế Mỹ sát thê diệt tử, nay chỉ còn chờ tróc nã Trần Thế Mỹ về quy án, Tần Hương Liên, ngươi hãy an tâm”.Tần Hương Liên nghe vậy, lập tức dắt hai con quỳ xuống tạ ơn: “Tần Hương Liên cảm tạ đại nhân!”.Bao đại nhân khẽ vuốt râu, lại hướng Kim Kiền nói: “Kim tiểu huynh đệ, tên giả ký trong bản cung trạng là chủ ý của ngươi?”.Kim Kiền cười khổ, gật gật đầu, nghĩ bụng: Đừng đùa chứ, mình nói sao cũng đường đường là một người tương lai, thứ kỹ xảo lừa gạt này từ nhỏ đã tai nghe mắt thấy tay làm rồi, căn bản chính là ngựa quen đường cũ mà thôi.Công Tôn tiên sinh ở bên nói: “Vị tiểu huynh đệ này thật sự là suy nghĩ thấu đáo”.Bao đại nhân vuốt râu gật đầu, Triển Chiêu cũng mang vẻ mặt tán thưởng.“Đã như thế thì, Triển hộ vệ…” Bao đại nhân đột nhiên ra lệnh: “Bản phủ lệnh cho ngươi lập tức đến phò mã phủ, đem Trần Thế Mỹ về Khai Phong phủ tra hỏi”.Triển Chiêu liền đứng lên trước chắp tay nói: “Thuộc hạ tuân lệnh”.Nói rồi Triển Chiêu xoay người đi ra ngoài, nhưng chưa đến cửa đã thấy Vương Triều vội vã chạy vào, chắp tay nói: “Bẩm đại nhân, Vương thừa tướng phái người đem đến một phong thư”.Bao đại nhân tiếp nhận phong thư, mở ra xem, càng xem mi tâm càng chau lại, thần sắc càng lúc càng đen hơn.Xem xong thư, Bao đại nhân nhíu mày, nhướng mắt nhìn về phía Tần Hương Liên, hồi lâu sau mới nói: “Tần Hương Liên, Vương thừa tướng làm người trung gian, muốn thay Trần Thế Mỹ hẹn ngươi đến thái ấp ở ngoại ô cùng nói chuyện, ngươi có đi hay không?”.Kim Kiền vừa nghe: Hả! Trần Thế Mỹ, chiêu này quá tàn độc, đây gọi là “bắn người trước tiên phải bắn ngựa, bắt giặc phải bắt tướng trước”, muốn thắng kiện trước toà, thì phải thu phục nguyên cáo trước. Tần Hương Liên mà đi phen này, tất là một màn “Hồng Môn yến”, không chừng Trần Thế Mỹ lại giở trò “một khóc, hai làm loạn, ba thắt cổ”, đến lúc đó Tần Hương Liên mềm lòng, huỷ bỏ cáo trạng, những vất vả khổ sở hơn một tháng nay của mình thế là công cốc à.Kim Kiền liếc mắt nhìn Tần Hương Liên, hai mắt đỏ hoe, dáng vẻ bi thương muốn khóc, ánh mắt đột nhiên lại loé lên tia bất định, vừa nhìn đã biết là biểu hiện của hình tượng ý chí không kiên định kinh điển rồi.Quả nhiên, không lâu sau, liền nghe thấy Tần Hương Liên mở miệng nói: “Tần Hương Liên muốn đi”.Trong nháy mắt Kim Kiền đã dự đoán được tương lai u ám đang ập đến trước mặt Tần Hương Liên.