Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Chương 247 : Chương 8




Khai Phong phủ nha kiến trúc khoáng đạt, trang nghiêm túc mục, phía trước là sảnh sau là phòng ốc, bên trái là tổ miếu, bên phải là xã tắc[1], cửa nặng đường nhiều, đường và cửa to nhỏ khác nhau khiến Kim Kiền nhìn mà hoa cả mắt, tựa như bước vào mê cung. Trái quanh phải co, ngoằn ngoằn nghèo nghèo, hệt như quanh quẩn trong trận đồ bát quái, mãi một lúc sau Kim Kiền mới đến được nơi có thể dừng chân.

[1] Xã tắc: Tên một loại tổ miếu.

Đứng trước giường của Tần Hương Liên, Kim Kiền vừa quan sát Công Tôn tiên sinh đang chẩn bệnh cho Tần Hương Liên, vừa đánh giá gian sương phòng mà mình đang đứng này.

Cửa sổ dán giấy trắng – thủng lỗ gió lùa vào, cửa gỗ sơn đen – bong tróc, bàn gỗ tròn – hãy còn tốt, chân bàn còn đầy đủ, bốn cái ghế gỗ nhỏ – chân ngắn ngủn, một bình trà sứ men xanh – mất nắp, bốn chén trà sứ men trắng – tróc men, một cái giường chế từ phản gỗ – cứng quèo, màn hoa trắng trên giường – đầy những mảnh vụn vá…

Nhất thời trong lòng Kim Kiền lạnh đi nửa phần. Khai Khai Khai Phong phủ này tiết kiệm đến vậy, sợ rằng cơm ngon canh ngọt cũng chẳng có!

“Đại nhân, Tần Hương Liên chỉ bị thương ngoài da, lại đi đường mệt nhọc, cộng thêm khi ngăn kiệu kêu oan có khả năng đập đầu xuống đất, nhất thời hôn mê, nghỉ ngơi một lát sẽ tỉnh lại thôi.”

Công Tôn Sách bắt mạch xông, đứng dậy nói với Bao đại nhân phía sau.

Kim Kiền bên cạnh thầm tặc lưỡi: Công Tôn tiên sinh quả nhiên là có bản lĩnh, rốt cuộc cũng chẩn đoán được hầu hết bệnh tình của Tần Hương Liên, có điều vẫn còn may chưa chẩn đoán ra được trên bàn tọa của Tần Hương Liên có một dấu chân rất to.

Bao đại nhân nghe thấy lời của Công Tôn tiên sinh, đưa tay vuốt râu, gật gật đầu, nói: “Vất vả cho tiên sinh rồi”. Nói xong, liền quay lại hỏi Kim Kiền: “Vị huynh đệ này không biết có quan hệ như thế nào với Tần Hương Liên, vì sao lại thay Hương Liên kêu oan trước kiệu của bản phủ?”.

Kim Kiền nghe xong, vội vàng sửa lại y phục định trả lời, không ngờ hai tiểu quỷ bên cạnh đã cướp lời.

“Huynh ấy là Thần tiên ca ca, là người trời phái xuống giúp đỡ bọn cháu”, hai đứa bé đồng thanh nói.

“Thần tiên ca ca?”, Bao đại nhân không khỏi sửng sốt.

Kim Kiền nhất thời ngượng ngùng, cười khổ, vội nói rõ: “Bẩm đại nhân, thảo dân là Kim Kiền, chuyện là…”, thế là Kim Kiền đem ngọn ngành sự việc nhất nhất bẩm báo, ngoài ra còn thêm mắm thêm muối, cũng không quên quở trách cả tên tri phủ đầu heo kia nữa, chỉ là đặc biệt tỉnh lược đi thân phận mình là người tương lai đến, đồng thời là đệ tử đích truyền của hai lão quái sư phụ.

Bao đại nhân nghe xong, sắc mặt bỗng trầm xuống, nhíu mày không nói.

Không khí trong phòng nhất thời ngưng đọng, nặng nề đè xuống quanh người.

Công Tôn Sách ở bên vừa nhìn liền biết đại nhân không vui, lập tức tiến lên một bước, chuyển đề tài: “Vị Kim tiểu huynh đệ này, chuyện ngươi nói có bằng chứng gì không?”.

“Đương nhiên có…”

“Có bằng chứng!”, một giọng nói phát ra từ trên giường, mọi người đều quay lại nhìn, Tần Hương Liên đã tỉnh, đang cố gắng để ngồi thẳng dậy.

Công Tôn tiên sinh vội đến bên giường, đỡ lấy Tần Hương Liên nói: “Thương thế trên người ngươi rất nghiêm trọng, không thể vọng động”.

Hai đứa trẻ cũng nhào tới trước, ôm chặt lấy mẫu thân.

Tần Hương Liên thấy thế, cố cử động người, quỳ trên giường, sầu não nói: “Đại nhân, Trần Thế Mỹ táng tận lương tâm, Tần Hương Liên đã chẳng có chỗ nào để đi, chỉ đành cáo trạng lên đại nhân! Mong Bao đại nhân làm chủ cho dân phụ!”.

Dứt lời, Tần Hương Liên đem thanh đao vẫn ôm chặt trong tay ngay cả khi hôn mê dâng lên Bao đại nhân.

Bao đại nhân nhận lấy thanh đao tỉ mỉ quan sát, bất giác đôi lông mày nhíu chặt, thở dài một tiếng nói: “Tần Hương Liên, những khổ sở vất vả ngươi phải chịu, bản phủ đã hiểu rõ. Ngươi cứ an tâm, bản phủ sẽ làm chủ cho ngươi, ngươi đứng dậy đi”.

Tần Hương Liên nghe xong liền khấu đầu bái lạy, sau đó mới thay đổi tư thế, ngồi trên giường.

Bao đại nhân đưa thanh đao cho Công Tôn tiên sinh, lại nói: “May là ngươi đại nạn không chết, thoát khỏi miệng hùm, cũng là trời xanh có mắt”.

Tần Hương Liên khe khẽ gật đầu nói: “Lời Bao đại nhân nói rất đúng, nếu như không có hai vị ân công ra tay tương trợ, e rằng mẹ con Hương Liên đã sớm không còn trên nhân thế này nữa”.

“Hai vị ân công?”, Bao đại nhân hỏi, “Hai vị ân công mà ngươi nói, một trong hai vị đó có phải chính là vị tiểu huynh đệ này không?”.

Tần Hương Liên gật đầu: “Đúng vậy, khi đó Hàn Kỳ định giết mẹ con Hương Liên, may thay vị ân công này đã ra tay tương cứu, đem những lời trực ngôn khẳng khái mà lay động Hàn Kỳ, mẹ con Hương Liên mới có thể thoát nạn”.

Kim Kiền nghe xong, bỗng cảm thấy đau đầu, lòng thầm nói: Lúc đó chẳng qua là kế hoãn binh, vì bảo toàn cái mạng nhỏ của mình nên mới uốn mấy tấc lưỡi mà tương trợ, he he, như vậy mà cũng có thể đổi lại được mỹ danh sao? Cái giá của anh hùng thời cổ đại cũng rẻ quá đi chứ… Nhưng lại thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, Kim Kiền chỉ có thể đâm lao thì phóng luôn theo lao, đã mang tiếng là anh hùng lại càng phải quyết tâm đến cùng…

Vì thế Kim Kiền bước lên trước chắp tay lại nặn ra một nụ cười, nói: “Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến”.

Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh nghe xong, thấy thiếu niên này tuổi đời còn nhỏ lại có cử chỉ đại nghĩa như vậy, nhất thời thầm tán thưởng. Công Tôn tiên sinh khẽ gật đầu, Bao đại nhân thì vuốt râu cười.

Kim Kiền ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng kêu khổ thấu trời.

Lát sau, Bao đại nhân lại hướng Tần Hương Liên hỏi: “Vậy không biết vị ân công còn lại mà ngươi nhắc đến là nhân vật nào?”.

Khuôn mặt Tần Hương Liên hiện lên vẻ khó xửa, nói: “Bẩm Bao đại nhân, không phải là Hương Liên không trả lời, chỉ là Hương Liên từ đầu chí cuối vẫn không biết danh tính của ân công”.

Hương Liên miệng nói không biết, nhưng hai tiểu quỷ kia lại không nghĩ thế, chỉ cảm thấy rất có hảo cảm với vị bá bá mặt đen này, thế là cướp lời nói: “Huynh ấy là Đại hà thần tiên ca ca”.

Lúc này không những Bao đại nhân sửng sốt mà ngay cả Công Tôn tiên sinh vốn túc trí đa mưu cũng mù mờ chẳng hiểu đầu đuôi thế nào.

Hai đưa trẻ kia lại vô cùng vui vẻ, đứng lên khoa tay múa chân.

Đứa bé trai nói: “Đại hà thần tiên ca ca rất lợi hại, huynh ấy biết bay, thoắt một cái đã chẳng nhìn thấy đâu”.

Đứa bé gái cũng nói: “Là thật đó, giống y như Thần tiên ca ca vậy. Mới quay đi thôi mà đã không thấy bóng dáng đâu!”.

“Còn nữa, còn nữa, Đại hà thần tiên ca ca có thể đánh người xấu!”

“Người xấu vừa nhìn thấy Đại hà thần tiên ca ca liền sợ hãi bỏ chạy, rất lợi hại!”

“Còn nữa cơ, Đại hà thần tiên ca ca…”

Bô lô ba la, xì xà xì xồ…

Bên kia hai tiểu quỷ hứng chí nói, bên này Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh khó mà chịu thêm.

Hai đứa trẻ này, trái một câu “Thần tiên ca ca”, phải một câu “Đại hà thần tiên ca ca”, thần tiên lớn nhỏ bay đầy trời, nói tới mức hai người đầu như nở ra, hai mắt mờ đi. Lại thấy Tần Hương Liên vẻ mặt ngượng ngùng, còn Kim Kiền phía sau thì cứ cười gượng mãi, mắt lảng đi chỗ khác.

Đúng lúc này, bỗng nghe thấy bên ngoài cửa có người bẩm báo: “Bẩm Đại nhân, Triển đại nhân đã hồi phủ, đang ở phía ngoài cầu kiến”.

Bao đại nhân vừa nghe liền tỏ vẻ vui mừng, vội nói: “Mau mời vào”.

Lời vừa dứt cửa phòng đã mở ra, một người tiến vào.

Người này thân mặc quan bào đỏ, đầu đội mũ quan đen, trên mũ có hai sợi dây đỏ dài rủ xuống trước ngực, lưng đeo đai ngọc đen, chân mang giày đen hơi bạc màu, thân hình thẳng đứng, vai rộng eo thon, mày mắt sáng như sao, khuôn mặt tuấn tú, nho nhã, giữa trán như tỏa ra ba phần hiệp nghĩa, ba phần nho nhã, ba phần uy nghiêm.

Người mới đến chắp hai tay lại, sang sảng nói: “Triển Chiêu bái kiến Bao đại nhân”.

“Ân công!”

“Đại hà thần tiên ca ca!”

Ba tiếng kêu vang lên đồng thời.

Hai đứa trẻ bổ nhào đến bên người Triển Chiêu, mỗi đứa một bên, nằm lấy quan bào màu đỏ của Triển Chiêu chẳng chịu buông ra. Tần Hương Liên lại càng kích động, thiếu chút nữa là nhào từ trên giường xuống dưới đất.

Chỉ có Kim Kiền là vẫn trấn tĩnh, khoanh tay lại, hất cằm lên, thầm nghĩ: Ai da, quả nhiên là người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, nhìn Triển Chiêu trước mặt, quan bào trên người này, dáng vẻ này, khí thế này, cái eo nhỏ này… khụ khụ… Thật đúng là hoa gặp hoa nở, xe thấy xe nhường, người gặp người yêu!

Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh thấy vậy thì nhất thời hiểu rõ.

Bao đại nhân khẽ lắc đầu, cười nói: “Thì ra ân công mà mấy vị luôn miệng nói lại chính là hắn”.

Tần Hương Liên không hiểu, hỏi: “Lẽ nào đại nhân biết ân công?”

Công Tôn tiên sinh bước lên nói: “Tần Hương Liên, ngươi có biết người này là ai không?”.

Tần Hương Liên lắc đầu. Công Tôn tiên sinh lại nói: “Người này chính là Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, được đích thân thánh thượng ngự phong “Ngự Miêu” Triển Chiêu, Triển hộ vệ”.

Lúc này Tần Hương Liên bừng tỉnh, vội quỳ trên giường phủ phục xuống, nói: “Hương Liên đa tạ ơn cứu mạng của Triển đại nhân!”.

Hai đứa bé thấy thế cũng quỳ xuống, học theo: “Đa tạ ơn cứu mạng của Triển đại nhân”.

Kim Kiền thấy vậy nghĩ: Ai da, mọi người đều quỳ rồi, mình không nên lập dị khác với mọi người, mau quỳ thôi! Thế là cũng vội quỳ xuống, hô to: “Đa tạ Triển đại nhân cứu mạng!”.

Triển Chiêu thấy vậy vội đỡ hai đứa trẻ bên người đứng lên, lại nói với Kim Kiền và Tần Hương Liên: “Mau mau đứng dậy, Triển mỗ sao dám nhận lễ này”.

Lúc này mọi người mới đứng lên, ai về vị trí nấy.

Bao đại nhân nhìn Triển Chiêu, khuôn mặt mang theo vẻ tán thưởng, lại hướng Tần Hương Liên hỏi: “Ngươi không tới phủ nha đánh trống kêu oan mà ngăn kiệu kêu oan, có phải là do Triển hộ vệ chỉ cho không?”.

Tần Hương Liên hơi khựng lại một chút rồi trả lời: “Thưa, đúng vậy, vì sao đại nhân lại biết?”.

Bao đại nhân vuốt râu mỉm cười, trầm mặc không nói.

Công Tôn tiên sinh thấy thế liền giải thích: “Đại nhân đã sớm ra lệnh rõ rằng, phàm là một án hai lần cáo trạng, bất luận vì nguyên do gì, trước tiên đều phải chịu hai mươi trượng để răn đe khiển trách. Triển hộ vệ tất nhiên biết quy tắc này, thế nên mới bày cho ngươi ngăn kiệu kêu oan, giúp ngươi tránh được hai mươi trượng trách phạt này”.

Tần Hương Liên nghe xong rất cảm động, lại muốn bái tạ nhưng Triển Chiêu đã bước tới ngăn lại.

Triển Chiêu đỡ lấy Tần Hương Liên, xoay người nói với Bao đại nhân: “Đại nhân, Tần Hương Liên có kỳ oan…”.

Bao đại nhân lại khoát tay, cắt ngang lời của Triển Chiêu, nghiêm nghị nói: “Triển hộ vệ không cần lo lắng, bản phủ đã biết. Trần Thế Mỹ làm nhiều điều ác, bản phủ sẽ cho người đến phò mã phủ bắt người!”.

Kim Kiền vừa nghe, suýt chút nữa thì ngã nhào.

My God! Không phải giỡn chơi chứ, Trần Thế Mỹ là phò mã chứ có phải Trương Tam Lý Tứ bán bánh nướng ngoài phố đâu. Lão Bao ngài kích động một chút, dõng dạc kêu lên vài câu thì có thể đến bắt người sao? Dù thế nào cũng phải tìm lão hoàng đế ký cái lệnh gì đó rồi hãy đi chứ!

Quả nhiên, Công Tôn tiên sinh nghe xong, vội bước lên trước ngăn Bao đại nhân lại, nói: “Đại nhân, theo như học trò thấy, chuyện này rất nghiêm trọng, sao đại nhân không đi tìm Vương thừa tướng bàn bạc một chút, sau đó hãy quyết định?”.

Bao đại nhân nghe xong, trần ngâm một lát, cảm thấy có lý liền mở miệng, cao giọng nói: “Người đâu, chuẩn bị kiệu, đến phủ thừa tướng”.

Nói xong liền đi nhanh ra ngoài, nhưng mới đi tới cửa Bao đại nhân liền quay người lại căn dặn Công Tôn tiên sinh: “Tiên sinh hãy tiếp đón mẹ con Tần Hương Liên và vị huynh đệ họ Kim cho tốt”.

Công Tôn tiên sinh cúi người chắp tay hành lễ, đương nhiên là đáp ứng rồi.

Kim Kiền nghe vậy, trong lòng vô cùng cao hứng, vội tiến lên, cười tít mắt hỏi: “Công Tôn tiên sinh, xin hỏi một chút, Khai Phong phủ các ngài mấy giờ mới dọn cơm?”.

“Kim ân công, Hương Liên có chuyện không hiểu.”

Ngồi trong thiện đường Khai Phong phủ nha, Tần Hương Liên vừa chăm sóc cho hai đứa bé ngồi cạnh mình ăn, vừa hỏi Kim Kiền phía đối diện.

“Chuyện gì vậy?” Kim Kiền nuốt một nửa quả dưa chuột xuống, miệng lúng búng nói, ngay cả mí mắt cũng dán vào mấy đĩa thức ăn và bát đũa trên bàn.

May thế, may thế, chuyện cơm nước của Khai Phong phủ cũng không trễ nải lắm, chỉ trong một thời gian rất ngắn mà đã có thể chuẩn bị được bốn món rau, một món canh, đã thế hương vị màu sắc cũng đủ cả, xem ra tạm thời không cần phải lo lắng vấn đề cái bụng nữa rồi.

“Chuyện Hương Liên không hiểu là, ân công họ Kim tên Kiền, nhưng vì sao trên công đường tri phủ Sái Châu, ân công lại tự xưng là Vương Nhị Mặt Rỗ?”, Tần Hương Liên thấy Kim Kiền ăn uống vô cùng hào sảng, khó tránh khỏi có chút kinh ngạc, ngưng lại một chút mới dám hỏi.

Kim Kiền đầy một miệng rau, tay trái bưng bát cơm, tay phải dùng đũa gắp rau với tốc độ như chim bay vào bát mình, một lát sau mới nuốt hết mà trả lời được: “Tri phủ Sái Châu kia là người thế nào, chỉ dùng đầu ngón chân cũng có thể biết rõ. Từ đầu đến chân đều là hình tượng điển hình của loại tham quan, mặt thì đầy thịt béo núc ních, mắt liên mày láo, thiển cận, đệ tự xưng là Vương Nhị Mặt Rỗ, cũng là dành cho mình một đường lui, chẳng phải nên thế sao?”.

Tần Hương Liên lại càng không hiểu, tiếp tục hỏi: “Ân công nói như thế nghĩa là thế nào?”.

Kim Kiền lại húp canh thịt soàn soạt đến hơn nửa bát mới đặt xuống, nói: “Tri phủ kia rõ là cùng một giuộc với Trần Thế Mỹ, rõ ràng muốn ám hại tỷ, cho dù tỷ có thà chết không chịu nhận tội, hắn cũng có thể đánh ngất tỷ rồi ép tỷ điểm chỉ nhận tội. Hiện cung trạng của tỷ đã được điểm chỉ nhận tội trên công đường Sái Châu phủ, về phần có phải là dùng hình bức cung hay không, vốn chẳng có ai có thể làm chứng; mà chữ kí trên bản cung trạng của đệ là ‘Vương Nhị Mặt Rỗ’, đó là cái tên giả, đợi đến khi Bao đại nhân tra vẫn, đệ có thể nói là vì không chịu nổi đại hình bức cung cho nên mới dùng tên giả để ký nhận. Đến lúc đó giấy trắng mực đen, tên tri phủ đầu heo kia có không chịu thừa nhận cũng không được… hô hô hô…”.

Nói đến đây, Kim Kiền càng cảm thấy mình thật biết nhìn xa trông rộng, bất giác thầm đắc ý, bưng bát cười lớn, cơm trong miệng bắn ra đầy bàn.

Nhưng chưa cười được mấy tiếng, đột nhiên ngoài cửa một nha dịch xông vào, cao giọng nói: “Mẹ con Tần Hương Liên, Kim Kiền! Bao đại nhân sắp thăng đường xử án, mau theo ta lên công đường”.

“Khụ khụ khụ…”, Kim Kiền bị sặc cơm, ho một lúc lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên hỏi: “Vị quan gia này, ngài vừa nói gì vậy?”.

“Bao đại nhân thăng đường xử án, các ngươi mau theo ta.”

Tần Hương Liên nghe vậy, sắc mặt mang vẻ vui mừng, vội vàng dắt con đứng dậy, gấp rút bước ra cửa.

Kim Kiền thấy thế, đành phải phẫn uất rời bàn ăn, trong lòng rất không tình nguyện: Khai Phong phủ này quả thật là danh bất hư truyền, hiệu suất làm việc quá cao, nhanh như thế mà đã thăng đường thẩm án… Chỉ là, ít nhiều gì cũng để mình ăn no đã, như thế mới có sức lực để chiến đấu chứ!

“Kim Kiền, còn không đi mau?”, nha dịch trước mặt thấy Kim Kiền đi rất chậm chạp, không khỏi quay đầu lại nhắc nhở.

“Vâng, đến đây”, Kim Kiền nặn ra một nụ cười khan rồi lê bước đi theo.