Dưới Nắng Trời Châu Âu

Chương 4: Ba Lan: WROCLAW – Nơi tình mãi ru người




BA LAN LÀ NƯỚC láng giềng cuối cùng của Đức mà tôi quyết định dừng chân trong chuyến hành trình khám phá châu Âu năm nay. Khác với mọi chuyến đi khác, tôi đặt vé tàu và khách sản chỉ hơn một tuần trước khi đi nên không hy vọng là sẽ tìm được vé rẻ. Nhưng ơn trời, có lẽ là do ăn ở tốt nên cuối cùng tôi vẫn “săn” được hai tấm vé mà tôi biết giá của nó sẽ không thể rẻ hơn được nữa, đến nỗi khi ra nhà ga hỏi mua vé, nhân viên bán vé còn trịnh trọng xin lỗi và bảo tôi rằng không có giá nào rẻ như thế cả sau khi đã đưa đầy đủ thông tin nơi đi và nơi đến vào máy tính. Nhưng tôi kiên quyết không bỏ cuộc và bảo ông và trang web của DB Bahn (tập đoàn đường sắt lớn nhất của Đức), sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng tôi cũng mua được hai tấm vé đúng như số tiền mình muốn trả. Nhân viên bán vé nhìn tôi mỉm cười và cảm ơn vì nhờ có tôi mà ông biết thêm một điều thú vị. Sau này, khi kể cho cậu bạn học cùng lớp nghe, anh chàng phá lên cười và bảo: “Câu bây giờ trở thành chuyên gia săn lùng vé rẻ rồi còn gì. Sau này có đi đâu tớ nhất định phải hỏi cậu trước khi liên hệ với nhân viên bán vé vì kiểu gì cậu cũng tìm được cho tớ vé rẻ hơn họ”.

Tôi tới Ba Lan với rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, hệt như là đi tìm lại dấu chân của ông bà nội nuôi người Đức của mình năm nào. Còn nhớ khi ông nội nuôi của tôi còn sống, mỗi lần tôi tới chơi, ông đều kể cho tôi nghe rất nhiều kỉ niệm về đất nước và con người Ba Lan, về ngôi nhà tuổi thơ và thành phố lẽ ra là của Đức nhưng sau Chiến tranh Thế giới thứ hai, mảnh đất đó đã thuộc về Ba Lan. Đã rất nhiều lần muốn tới thăm miền đất ấy nhưng rồi lúc nào tôi cũng nghĩ: “Ba Lan ngay bên cạnh, đi lúc nào chẳng được, giờ phải ưu tiên đến những đất nước xa xôi khác đã”, thế nên tôi cứ lần lữa mai. Cuối cùng nhân chuyến đi thăm một người bạn thân ở Chermnitz, tôi đã quyết định sẽ ghé Wroclaw một lần cho thỏa lòng. 

Chỉ ở Wroclaw có ba ngày nhưng trong ba ngày ngắn ngủi đó, tôi đã thực sự bị người Ba Lan chinh phục. Tôi sẽ không quên hình ảnh cô gái người Ba Lan đã tặng cho tôi hai chiếc vé đi xe buýt khi tôi còn đang loay hoay tìm được từ ga về nhà trọ. Tôi cũng không quên hình ảnh anh chàng người Ba Lan áy náy vì không nói được tiếng Anh nên chẳng biết giải thích cho tôi cách rút tiền như thế nào bèn kiên nhẫn đứng hướng dẫn cho tôi từng bước bằng tiếng Ba Lan hiện trên máy ATM. Tôi cũng không quên hình ảnh hai nhân viên làm ở nhà ga trong một buổi chiều mưa lạnh tôi run lập cập đứng đợi tàu về lại Đức. Khi biết mình không thể giúp được tôi, họ đã nhờ một doanh nhân người Ba Lan lại gần và giúp đỡ tôi khi tôi còn loay hoay không biết đợi ở đường ray nào vì nhà ga đang trong giai đoạn tu sửa nên mọi thứ không theo một trật tự nào cả. Tôi mang theo về nước Đức những tình cảm ấy cùng tất cả vẻ đẹp của đất nước, con người Wroclaw. Đi và trở về để biết rằng thế giới thật đẹp và đâu đó xung quanh ta, vẫn còn rất nhiều những tấm lòng đầy bao dung, trìu mến.

Sau gần một tiếng lang thang trên đường phố để tìm nhà trọ (về đến nơi rồi tôi mới phát hiện ra là mình đã đi một vòng tròn), cuối cùng chúng tôi cũng tìm ra được khu nhà của mình. Khi đặt vé trên Hostelworld, địa chỉ của nhà trọ ghi rõ là Kazimierzs Wielkiego 27, nhưng khi tới nơi và nhìn đúng số nhà thì tôi lại thấy đề là Europeum Hotel khiến tôi không biết phải làm thế nào. Vào hỏi nhân viên quán bar thì họ chỉ tôi tới con đường bên cạnh, nhưng đi mãi vẫn chẳng thấy, đến khi quay lại tôi mới phát hiện ra một ngõ nhỏ đi vào bên trong và thốt lên: “Thì ra nó nằm ở trong cái góc này”. Việc tìm nhà trọ đã được xử lý êm xuôi dù có phải đi hơi vòng vèo một chút, tôi cũng bắt đầu thấy đói nhưng trong ví tiền chỉ toàn tiền euro, mà theo lời dặn của một người phụ nữ người Ba Lan ngồi trên chuyến tàu thì “Ở Wroclaw, người ta không nhận tiền euro, thế nên cháu phải đổi sang tiền Ba Lan. Ngay ở nhà ga có cái Kantor1, cháu vào đó đổi sẽ không mất thêm lệ phí gì cả”, nhưng do nhà ga đang bị sửa nên tôi chẳng tìm thấy cái Kantor nào cả, thế là tôi cứ ung dung về nhà trọ, đến lúc đói mới cuống cuồng lên đi tìm máy ATM để rút tiền và dĩ nhiên mất oan tiền lệ phí, nhưng ơn trời, tiền euro đổi sang tiền Ba Lan cũng lời kha khá, sau khi xem xét giá cả các quán ăn và thấy rẻ hơn nhiều so với ở Đức, chúng tôi quyết định vào một nhà hàng sang trọng nằm ngay bên Tòa thị chính và thưởng thức món cá mang đậm phong cách Ba Lan vô cùng ngon với giá cả rất phải chăng cho cả hai người kèm đồ uống – chưa đầy 20 euro.

1 Kantor: Quầy đổi tiền ở Ba Lan

Bên dòng sông Odra thơ mộng

Wroclaw trong đêm rực rỡ dưới ánh đèn, thành phố lung linh và huyền ảo. Thật khó tưởng tượng được trong chiến tranh, thành phố này đã gần như bị phá hủy hoàn toàn, thế mà giờ đây Wroclaw đã nhanh chóng khôi khục và trở thành một trong những điểm du lịch hàng đầu của Ba Lan. Chúng tôi dạo bước bên quảng trường Rynek – một trong những trung tâm kiến trúc nổi bật của Wroclaw và chỉ dành cho người đi bộ được bao bọc  bởi rất nhiều nhà hàng và cửa hiệu mua sắm. Ban ngày, số lượng người tập trung ở đây không nhiều, hầu hết chỉ là khách du lịch tới ngắm nhìn những ngôi nhà nhiều sắc màu. Trong một cuộc bình chọn 10 thành phố màu mè nhất thế giới thì Wroclaw vinh dự đứng ở vị trí thứ bảy, mặc cho những công trình kiến trúc đã lâu đời nhưng vẻ ngoài thì trông vẫn còn rất mới vì chúng liên tục được đổi màu. Khi màn đêm buông xuống thì trên quảng trường bắt đầu trở nên tấp nập. Bên những vòi phun nước, mọi người ngồi trên những chiếc ghế đá trò chuyện, uống cà phê và tận hưởng sự bình yên của cuộc sống. Tôi nhớ trong một  bài phỏng vấn, khi phóng viên hỏi: “Những điều gì các du khách nên biết về Wroclaw?”, thủ thành của MU, Tomasz Kuszczak đã nói về quê hương của mình rằng: “Đó không phải là một trong những thành phố nổi tiếng nhất tại Ba Lan nhưng nó rất đẹp. Wroclaw có rất nhiều tòa nhà với tuổi thọ hàng trăm năm và tất cả đều vô cùng đẹp. Quảng trường chính – trong tiếng Ba Lan được gọi là “Rynek” có rất cả mọi thứ - nhà hàng, quán cà phê, quán bar hay các cửa hiệu lớn. Tôi luôn dành thời gian đến những nơi đó khi tôi về nhà. Chúng tôi cũng có một vài công viên khá đẹp và tôi cũng không thể không nhắc đến vườn thú tại Wroclaw”.

Công bằng mà nói thì Wroclaw không lớn, chỉ trong vòng một ngày chúng tôi đã có thể tham quan hết được “danh lam thắng cảnh” ở nơi này. Từ Rynek chúng tôi tới Hala Targowa, đây là một khu chợ nổi tiếng ở Wroclaw với rất nhiều rau quả tươi, giá cả cũng rất phải chăng. Tôi nhìn gương mặt của những người bán hàng, họ buôn bán ở khu chợ này quanh năm nhưng dường như họ vẫn rất lạc quan. Suy cho cùng có lẽ ai cũng cần tiền nhưng không phải ai cũng phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền bằng mọi giá. Chúng tôi dạo một vòng quanh khu chợ, chụp một vài bức hình lưu niệm rồi đi về phía cây cầu Most Tumski mà người dân Wroclaw vẫn gọi đó là cây cầu của những người yêu nhau do khung cảnh xung quanh cây cầu khá đẹp và thơ mộng, màu xanh của cây cầu nối khu phố cổ với Thánh đường Isle – một trong những thánh đường rất đẹp. Chúng tôi vào cầu nguyện rồi sau đó đi dạo dọc quanh dòng sông Odra trong cái nắng tháng Mười tươi đẹp. Tôi nhớ mãi câu nói của Steve Jobs khi ông biết mình mắc bệnh ung thư: “Thời gian của các bạn có hạn, vì thế đừng lãng phí nó vào việc sống cuộc đời của một ai khác. Đừng để quan điểm của người khác làm át đi tiếng nói bên trong bạn. Và quan trọng nhất, hãy can đảm đi theo trái tim và trực giác của chính mình. Vì chỉ có bạn mới biết được mình thật sự muốn gì. Tất cả những gì còn lại chỉ là phụ mà thôi… Hãy luôn khát khao. Hãy cứ dại khờ”.

Miên man theo dòng suy nghĩ, chúng tôi tới Hala Ludowa tự khi nào chẳng hay. Đây là một tòa nhà được thiết kế vào đầu thế kì XX với một mái vòm tròn độc đáo tượng trưng cho kiến trúc thời đại mới. Nằm ngay cạnh tòa nhà này là một vòi phun nước lớn và một không gian xanh vô cùng thoáng đãng. Những đôi bạn trẻ người Ba Lan thường vào đây chụp ảnh cưới, còn những cụ già thì thong thả đi dạo trong công viên với những cây cầu bé nhỏ xinh xinh và khu vườn Nhật Bản ngập xác lá vàng bay. Thời tiết tháng Mười thật dễ chịu, nhưng dường như trong khắp cả công viên, chỉ có hai đứa chúng tôi lang thang ở đó, bác bảo vệ thỉnh thoảng lại đi qua, nhìn chúng tôi khẽ mỉm cười. Tôi tự hỏi tại sao có một khu vườn đẹp và thơ mộng thế này mà người dân Ba Lan không tới tận hưởng, phải chăng họ đã quá quen thuộc với điều này hay bởi vì Wroclaw nơi nào cũng bình yên và dễ chịu như thế? Tôi buông mái tóc dài đã nuôi suốt nhiều năm qua bên dòng suối nhỏ và đắm mình trong vẻ đẹp của mùa thu…

Ánh nắng cuối ngày đang tắt dần, chúng tôi rời công viên và quay trở về khu phố cổ, tôi chợt nhận ra là ở Wroclaw có khá nhiều cây cầu lộng lẫy với đủ những sắc màu xanh, vàng, đỏ. Khi hoàng hôn buông xuống trên cây cầu Most Grinwadzki, Wroclaw càng trở nên dịu dàng và đằm thắm. Đang loay hoay với cái bản đồ để tìm lại đường nhanh nhất về khu phố cổ thì một người đàn ông trung niên bỗng dừng lại và không ngần ngại dắt chiếc xe đạp của mình đi bộ cùng chúng tôi một đoạn đường dài. Ông nói ông là người Hà Lan và đã sống ở Wroclaw hơn hai năm nên đã thuộc mọi ngõ ngách ở nơi này. Ông yêu cuộc sống và con người ở đây nhưng ông vẫn nhớ Amsterdam vô cùng và sẽ quay trở lại vào một ngày không xa. Tình cảm của những con người xa lạ trên mảnh đất không người quen ấy đã khiến tôi vô cùng xúc động. Sau này khi đã trở về Đức, mỗi khi nhớ lại những ngày ở Wroclaw, tôi vẫn thấy tiếc vì mình đã không tới nơi này sớm hơn. Nhưng có hề gì, rồi tôi sẽ còn quay trở lại, có thể ở nơi nào đó chẳng ai chờ đợi tôi, nhưng tôi thì luôn khát khao được gặp lại những con người nơi đó. 

Wroclaw, tình mãi ru người…