Dưới Nắng Trời Châu Âu

Chương 20: Châu Âu




Mùa thu vàng

TỪNG SỐNG Ở CHÂU ÂU nhiều năm và trải qua đủ bốn mùa nào nhất thì có lẽ tôi sẽ không ngần ngại mà nói rằng đó là mùa thu. Tôi sẽ không bao giờ có thể lý giải nổi vì sao tôi lại yêu mùa thu đến thế, cũng như khi yêu người ta không cần biết đến lý do. Nhiều người vẫn hỏi tại sao tôi không yêu mùa xuân vì mùa xuân ở Châu Âu bao giờ cũng lung linh và rực rỡ màu hoa. Người khác lại hỏi sao tôi không yêu mùa đông vì mùa đông châu Âu luôn ngập màu tuyết trắng tinh khiết. Tôi chỉ cười. Mỗi màu ở châu Âu đều mang vẻ đẹp riêng, nhưng tôi lại “thiên vị”  mùa thu hơn cả. Không hẳn bởi mùa thu để lại trong tôi quá nhiều kỉ niệm, mà bởi tôo luon thấy lòng mình ngập tràn cảm xúc mỗi độ thu sang. Không tươi rói như mùa xuân, không ảm đạm như mùa đông, mùa thu là bức tranh của các mùa ghép lại. Tôi thích những buổi chiều đi dạo, nhặt những chiếc lá vàng, nâng niu chúng trên tay, ngắm nhìn thật lâu rồi lại thả chúng bay đi… Tôi thích những ngày nằm dài trên thảm cỏ xanh, ngước lên bầu trời nhìn những chiếc lá vàng bay theo chiều gió thổi, đôi môi khẽ mỉm cười – một cảm giác bâng khuâng, sâu lắng.

Người dân châu Âu vốn dĩ rất yêu thiên nhiên, bởi thế nên trong công viên, khi tiết trời vào thu luôn có rất nhiều người. Những cụ già tay trong tay, những bạn trẻ nuôi dưỡng tình yêu bằng những cuộc picnic nhỏ trên thảm cỏ hay thậm chí bạn cũng có thể gặp các cô tiến sĩ tương lai ôm sách ra công viên học. Tôi tự hỏi mùa thu châu Âu đẹp đến thế này, làm sao những cô nàng ấy có thể học nổi, nhưng họ vẫn rất chú tâm vào những trang sách của mình.

Nhớ hồi ở Séc thăm một người bà con, buổi chiều tôi thường lang thang trên một con đường nhỏ nhặt lá vàng. Khi người lớn hỏi tôi nhặt lá vàng làm gì, tôi trả lời rất thật: “Cháu gửi về Việt Nam cho bạn cháu!” Đó là suy nghĩ rất hồn nhiên của đứa bé 15 tuổi nhưng thói quen đi nhặt lá vàng ấy tôi vẫn còn giữ cho đến tận bao giờ.

Đến Paris cũng vào những ngày chớm thu, nhìn nắng rơi trên chiếc lá đang đổi màu, tôi thấy mình thật giàu trí tưởng tượng khi nghĩ rằng mùa thu Paris sẽ giúp tôi cho ra đời những tác phẩm văn chương bất hủ như các nhà văn Pháp ngày xưa. Bên dòng song Seine, những chiếc lá bay rồi thả mình trên dòng nước luôn khiến tôi chăm chú ngắm nhìn mà chẳng bao giờ có thể hiểu được vì sao một chiếc lá vàng đậu trên vai cũng làm tôi rùng mình run khẽ. Mùa thu cho tôi những cung bậc yêu thương, nhung nhớ, dỗi hờn. Mùa thu cho tôi được cười, được khóc trên những xác lá vàng bay. Tôi thích được thả hồn mình trên đại lộ Champ – Élyseés với những hàng cây đang thay lá, được ngồi trong những quán cà phê nhâm nhi và ngắm nhìn dòng người qua lại hay đi vào các khu vườn nổi tiếng Luxembourg và Tuileries với những chiếc lá đã nhuốm màu vàng và những vòi phun nước đẹp tạo nên một mùa thu Paris vô cùng nên thơ.

Một lần đặt chân tới Bonn – một thành phố cổ xinh đẹp của nước Đức, tôi dạo bước trên con đường ngập tràn lá và hoa. Anh bạn người Bỉ theo sau vừa tranh thủ chụp hình, vừa than thở: “Lạc vào thế giới của em rồi, biết đến ngày nào mới ra khỏi đây?” Tôi mặc kệ và cứ thế tung tăng. Kia là nắng, là hoa, là cỏ mềm êm ả. Tôi tản bộ trên những con đường được lát bằng những viên gạch cổ, ngắm nhìn những ngôi nhà nhỏ bé núp mình trên những con phố lớn. Tôi tự hỏi có phải những ngôi nhà ấy cũng đang trốn tránh những ồn ào của phố thị như tôi lúc này hay không?

Thời tiết vào thu thật dễ chịu. Se se lạnh một chút vào ban mai, ấm áp vào ban trưa và mát mẻ vào ráng chiều. Mặc cho lá đổi màu, khoác lên mình những chiếc áo mới, hoa vẫn thi nhau nở. Vẫn còn những bông tulip rực rỡ sắc màu, vẫn là cúc vàng, là hồng đỏ xen lẫn vào nhau. Mù thu Châu Âu đẹp đến lạ kì. Và bao giờ cũng vậy, cứ mỗi độ thu về, tôi thường thấy mình sống chậm hơn, nhẹ nhàng hơn và cũng trầm tư hơn một chút. Thời gian có thể trôi đi và vạn vật có thể đổi thay, nhưng chắc chắn tình yêu mùa thu trong tôi sẽ không bao giờ thay đổi. Bởi vì mùa thu, dưới  những ánh nắng vàng ấm áp, đi trên con đường ngập tràn xác lá, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình đang sống ở thế kỉ XXI với những lo toan đời thường, mà dường như tôi đang được sống trong câu chuyện cổ tích ngày xưa.

Thật dễ chịu khi một sớm mai thức dậy giữa mùa thu, được thấy bầu trời trong vắt, thấy nắng  cười nắng tỏa khắp muôn nơi và được ngắm nhìn thỏa thuê một không gian với đủ những gam màu kì ảo.

Tôi đã đi và đã thấy…

TÔI ĐI MỘT MÌNH QUEN RỒI, nhưng tới đâu cũng gặp được những người thương yêu. Điều tuyệt vời này tôi biết không phải ai cũng may mắn có được, thế nên tôi càng trân trọng nó nhiều hơn”, tôi đã chia sẻ với những người bạn của mình như thế khi luôn nhận được những câu hỏi rằng tôi đi một mình hoài như vậy mà không thấy chán sao?

Thật ra tôi thấy mình đang đi trên một chuyến hành trình đầy thú vị, mỗi ngày được học hỏi thêm vài điều, được khám phá những miền đất mới lạ bằng những trải nghiệm riêng của mình, được thưởng thức những món ăn ngon và được sống với những cảm xúc không bao giờ cũ. Vậy nên, chẳng có điều gì có thể khiến tôi cảm thấy chán nản cả, mà nếu thế thì có lẽ tôi đã khép lại chặng hành trình của mình từ lâu trước khi để người khác phát hiện ra điều đó.

Nhiều người cứ nghĩ đi du lịch phải có ít nhất một người bạn đồng hành đi cùng mới vui, nhưng tôi thì nghĩ cái khái niệm “vui” hay “không vui” còn tùy thuộc rất nhiều vào suy nghĩ và cách nhìn nhận vấn đề của mỗi người. Tất nhiên nếu được lựa chọn thì tôi biết, chẳng ai muốn đi một mình cả. Nhưng nếu nhìn vào mặt tích cực của nó, ta sẽ thấy. Đôi khi đi một mình cũng mang lại cho chúng ta một điều gì đó mà có thể khi đi cùng một nhóm bạn, ta sẽ không bao giờ dành thời gian cho nó. Như tôi vẫn thường thích ngồi trong quán cà phê ở một thành phố xa lạ nào đó, ngắm nhìn dòng người lướt ngang qua với những gương mặt khác nhau, với những buồn vui lẫn lộn. Tôi ngắm nhìn trời đất với muôn vàn ý nghĩ, tôi sẵn sàng mỉm cười với những người mà tôi không hề quen biết khi họ lướt ngang qua. Tất cả những điều ấy, tôi nghĩ mình sẽ không có thời gian để làm khi đi cùng cả nhóm bạn.

Tôi có một co bạn học ngồi cạnh tôi suốt mấy năm trung học ở Đức, sau khi tốt nghiệp phổ thông, thay vì đăng kí vào trường Đại học hay xin vào một công ty nào đó để vừa học vừa làm như bạn bè cùng lớp thì co quyết định sang tận Israel một năm để làm công tác tình nguyện.

Quyết định đó khiến nhiều người trong lớp ngỡ ngàng và không hiểu tại sao cô bạn ấy lại “sang tận xứ ấy” bởi với họ, Israel là một đất nước rất xa vời. Khi trở lại Đức, cô nhận ra mình vẫn chưa muốn dừng chân ở lại và sau khi gom góp được một số tiền đủ để trả vé máy bay, cô lên đường sang New Zealand. Ở đó cô làm những công việc khác nhau để trang trải cho cuộc sống và dành thời gian đi du lịch bụi. Từ New Zealand cô sang Úc rồi từ Úc sang Singapore và cứ thế cô đi dọc theo những nước Đông Nam Á, từ Indonesia, Malaysia, đến Việt Nam, Lào và cuối cùng dừng chân ở Thái Lan trước khi bay trở lại Đức. Chín tháng cho một chặng hành trình đầy thú vị với biết bao trải nghiệm quý báu mà tôi tin, kể cả trong những năm tháng ngồi trên ghế giảng đường cô cũng không bao giờ học được điều đó.

Giáng sinh vừa rồi chúng tôi gặp lại nhau ở trường cũ, tôi có hỏi cô ấy rằng cho đến bây giờ tôi vẫn không ngừng thắc mắc quyết định táo bạo đến mạo hiểm của cô ấy ngày đó, cô ấy cười và nói với tôi rằng: “Bản than tớ thật ra lúc đó cũng không biết là mình nên hay không nên đâu, có thể nói đó là một sự mạo hiểm có phần táo bạo. Tớ cũng trải qua nhiều khoảng khắc hoang mang và sợ hãi những ngày không còn một đồng xu dính túi, nhưng cậu thấy đó, tớ vẫn trở về bình an và tớ nhận được một điều rằng tớ đã có những ngày thật hạnh phúc”. Tôi nhận ra sự mãn nguyện trong từng lời nói của bạn tôi và tôi hiểu, những kỉ niệm đẹp đẽ và thân thương về những ngày tháng ấy sẽ là món quà vô giá trong kho tàng trải nghiệm sống của bạn hôm nay. Thế nên, tôi luôn ngưỡng mộ những con người đang dấn thân mình vào những chuyến đi cuộc đời.

Có thể trong chuyến hành trình ấy, họ cũng như tôi, sẽ mất một chút thời gian, một chút sức khỏe, một chút tiền và vài thứ khác nữa, nhưng đổi lại họ sẽ có những điều mà dù ai đó có sở hữu cả trăm triệu đô cũng khó có thể mua được.

Tôi nhớ mình đã đọc được ở đâu đó có một câu nói đại ý rằng: “Cứ đi đi rồi sẽ đến, khi đến rồi sẽ biết, nếu không đi, nơi đó mãi mãi là điều bí mật.” Tôi cũng đang đi trên con đường chinh phục cái đẹp và khám phá những điều bí mật ấy bằng những chuyến đi của mình. Đi và trở về, để thấy thế giới thật tươi đẹp, để thấy rằng mình là một người may mắn vì được rong ruổi  những nẻo đường ngược xuôi, được khám phá những điều bí mật ấy bằng những chuyến đi của mình. Đi và trở về, để thấy thế giới thật  tươi đẹp, để  thấy rằng mình là một người thật may mắn vì được rong ruổi những nẻo đường ngược xuôi, được khám phá những miền đất lạ hay chỉ đơn giản là được cầm máy ảnh ghi lại những khoảnh khắc đẹp và sau đó ghé vào một quán cà phê nào đó, vừa nhâm nhi ly cappuccino nóng hổi, vừa viết Nhật kí du lịch. Thế nên trong túi xách tay của tôi bao giờ cũng có một cuốn sổ nhỏ để tôi lưu giữ những cảm xúc nhất thời ngay lúc đó, ai biết được ngày mai khi tôi trở về, tôi có còn giữ được hay không? Tôi thấy mình trở nên tinh tế và dịu dàng hơn mỗi ngày và sau mỗi chuyến đi, tôi lại thấy một tôi hoàn toàn khác. Tôi nhìn đời sống bằng đôi mắt thiết tha hơn, tôi cảm nhận được hạnh phúc từ những điều nhỏ nhoi và vụn vặt nhất giữa đời thường và tôi thấy, mình vẫn mãi là cô gái lãng mạn của ngày hôm qua, cho dù tuổi thanh xuân của tôi nhẹ nhàng khép lại.

Tôi đã và đang dành những lời yêu thương nhất để viết vào cuốn Nhật kí hành trình của mình và vẫn sẽ tiếp tục sải dài đôi chân của mình trên những miền đất lạ cho dù nhiều người vẫn cứ mãi nhìn tôi như một kể lang thang đơn độc. Nhưng đó là vì họ đang đứng phía sau tôi, bởi thế nên họ không thấy được những cái đẹp mà tôi vô tình che mất. Mà suy cho cùng thì, độc hành đâu có nghĩa đã cô đơn. Đôi khi chỉ cần có sự bình an và tự tại ở trong tâm là đã có thể khiến cuộc sống hạnh phúc hơn lắm rồi. Tôi vẫn đi theo cách riêng của mình, chẳng phải là để “khoe” thành tích những nơi mình đã đi qua, mà chỉ đơn giản là biết hơn, hiểu hơn và yêu thương hơn cuộc sống này và những con người đang sống quanh tôi. 

Lời cảm ơn

Trước hết, tôi muốn dành tặng cuốn sách này cho bố mẹ và em trai – những người đã luôn dõi theo từng bước đi của tôi từ quê hương Việt Nam thân yêu và chắp cánh cho mọi ước mơ của tôi bay xa. Cảm ơn bố mẹ đã dành cho con một tình yêu thương vô bờ bến, dẫu không ít đôi lần con đã làm bố mẹ phải lo lắng và xót xa. Cảm ơn em trai Ngọc Anh đã luôn và động viên chị trong mỗi lúc khó khăn.

Tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn tới gia đình bố mẹ nuôi người Đức của mình, cảm ơn bố mẹ nuôi đã dạy dỗ và nuôi nấng con, cho con  một ngôi nhà thứ hai thân thương và ấm áp trên quê hương nơi xứ lạ.

Cảm ơn những người bạn đồng hành đã rong ruổi cùng tôi suốt những nẻo đường châu Âu. Cảm ơn những tấm lòng yêu thương, trìu mến của những người bạn vừa xa lạ, vừa quen mà tôi đã gặp và quen trong mỗi chuyến đi xa của mình. Các bạn đã làm đầy cuộc sống của tôi bằng rất nhiều những điều thiết thực. Tôi vẫn và sẽ luôn nhớ tới các bạn với những tình cảm thân thương nhất!

Cảm ơn các anh chị đang làm việc tại Công ty Cổ phần Sách Thái Hà đã giúp tôi thực hiện cuốn sách đầy ý nghĩa này để kỉ niệm 12 năm ngày tôi xuất ngoại.

Cuối cùng, tôi muốn gửi đến những độc giả của Dưới nắng trời Châu Âu  lời nhắn nhủ rằng: Tất cả những gì tôi viết trong cuốn sách này đều là những ký ức thân thương đã được ghi lại bằng cảm xúc chân thật nhất. Tôi không dám nhận mình là “ma xó” ở châu Âu nhưng tôi hi vọng rằng những trải nghiệm của mình sẽ “đánh thức” được phần nào những khao khát được dấn than và ước muốn được đi xa của các bạn. Hãy đi khi còn có thể, bạn sẽ thấy thế giới thật là đẹp và người tốt trong cuộc đời này còn nhiều lắm.

Hẹn gặp lại các bạn một ngày nào đó dưới nắng trời Châu Âu!

Hoàng Yến Anh

Hết