Dưới Mái Hiên

Chương 70: 70: Chia Tay




Bầu trời nổi trận mưa nhỏ, từng giọt từng giọt mưa rơi rơi băng qua ánh hoàng hôn mờ tối.

Gió thổi lớn, mái tóc dài thả loạn được gió thổi tung bay phía sau lưng cô, giống những sợi rong biển đung đưa, trong không trung họa ra một đường parabol xinh đẹp.

Rơi trên người cô hệt như đang ngủ, cánh môi non mềm dán sát vào lỗ tai anh, nhẹ nhàng thở dốc.

Anh đi đến dưới mái hiên rách nát ở đầu phố tránh mưa, nhìn cơn mưa đang dần dần tầm tã, bùm bụp đập lên cửa kính chắn gió.

Trong phút chốc, anh nhớ đến cái đêm mưa rơi tầm tã, ngoài ý muốn lại nhặt được một cô gái nhỏ.

“Có đói bụng không?” Anh hỏi.

Gương mặt còn đọng nước mắt của cô gật gật đầu, lòng anh như bị gì đó đâm vào.

Bây giờ nghĩ đến, không nên động lòng trắc ẩn vào lúc đó được, có lẽ ngay từ đầu anh đã sai rồi.

Anh trở lại nơi bắt đầu nên câu chuyện xưa, viết cho nó một kết thúc cuối cùng.

Chỉ hy vọng nhiều năm sau, khi cô gái nhỏ nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ này, sẽ không nhíu mày chán ghét, hối hận những mảnh ghép ngọt ngào kia.

Anh đứng ngây ngốc một hồi, thời gian im lặng trôi đi rất lâu.

Mưa càng ngày càng lớn, mưa như lớp sương mù tạo thành một lớp mờ che quanh đời anh.

Ánh mắt người đàn ông trống rỗng, lấy di động ra, bấm một dãy số.

“Dì à, con là Trình Tiêu.”

Điện thoại kết thúc, người đang ngủ say trên người anh khẽ động nhẹ.

Anh nghĩ cô đã tỉnh rượu, nghiêng đầu nhìn, cô gái nhỏ cúi đầu, hai tay quấn càng chặt người anh hơn, miệng phát ra những tiếng “nức nở” yếu ớt, như là đang nói mớ.

Mắt Trình Tiêu nhìn về phía trước, xem như không thấy cô, mím môi cười khẽ.

Mèo nhỏ của anh, cho dù có là lúc nào cũng có thể gợi lên xuân tình của anh.

Chỉ tiếc anh chỉ có được thời gian của cô, nhiều một giây, hay ít đi một giây.

Chỉ 15 phút sau, một chiếc xe có rèm che màu đen dừng ngay trước đường.

Anh ôm thế giới say rượu của anh vào lòng, cởi áo khoác ra che cho cô tránh để mưa làm ướt.

Lái xe nhìn thấy bung dù ra đón, thuận tay mở cửa vị trí phó lái đằng trước.

Ánh mắt anh nặng nề nhìn về phía người ngồi đằng sau, ngoài cửa sổ xe là ánh hoàng hôn chiếu rọi vào gương mặt tinh xảo của người phụ nữ, vẫn tươi cười không thể che giấu được như trước.

“Dì.” Giọng anh trầm thấp.

Người phụ nữ kia gật đầu coi như trả lời lại.

Trình Tiêu ôm cô gái nhỏ ngồi vào ghế ngồi, khi muốn rời đi, một đôi tay bé nhỏ túm lấy quần áo mỏng manh của anh.

Anh kinh ngạc một chút, cúi đầu nhìn thấy sườn mặt của cô dựa vào ghế, ngủ vô cùng bình thản.

Theo bản năng mà làm, dù sao chỉ có chút không chú ý sẽ bị bản năng của cô kích thích anh sản sinh ra một tầng sóng nhiệt.

Bất cứ lúc nào, chỗ nào, dù sao cô vẫn tìm kiếm hơi thở của anh trước tiên, cũng không muốn rời xa dù nửa bước.

Bên ngoài xe mưa rất lớn, trong chốc lát đã xối ướt nửa người anh, mưa thấm lạnh tận xương, cho dù thế nào thì giờ phút này của anh cũng giống như dao cắt.

Ánh mắt Trình Tiêu u ám, đảo nhanh qua chóp mũi vểnh lên của cô, đôi môi non mềm, cằm nhỏ…



Anh ích kỷ muốn khắc sâu những thứ này vào trong ký ức mình, quãng đời còn lại sau này, dựa vào nó mới có thể chống cự bước tiếp.

Một lát sau, anh nhắm mắt, buộc bản thân mình phải rời mắt đi, rơi đi khỏi khuôn mặt nhỏ làm anh nhớ thương kia.

Khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt bình tĩnh dứt khoát tránh đi đôi tay nhỏ bé của cô, anh lấy áo dưới người cô lên, tùy ý khoác lên người.

Động tác đóng cửa rất chậm, tầm mắt bị nước mưa bao phủ nhìn chằm chằm vào đôi má đỏ ửng của anh.

“Rầm.”

Cửa khép lại, lòng anh cũng có một khoảng trống.

-

Xe nhanh chóng khởi động, trong mưa to gió lớn đi càng lúc càng xa.

Trình Tiêu giống hệt cái cọc gỗ chết lặng tại chỗ, mưa to gió lớn tùy ý đánh vào người anh.

Đến khi ánh đèn ở đuôi xe dần biến mất ở đầu đường, hô hấp anh mới đình trệ vài giây, sau đó, anh điên cuồng đuổi theo…

Trời mưa nên xe lái rất chậm, nhưng xe bốn bánh vẫn hoàn toàn đè ép tốc độ hai chân.

Trước ánh mắt mơ hồ, Trình Tiêu hồn nhiên không để ý đến xe đi đến làm nguy hiểm, chạy như điên xuyên qua dòng xe cộ, trên đường còn buộc dừng lại con mô tô, thiếu chút nữa đã bị xe tải đụng, lái xe hùng hùng hổ hổ không nghe thấy anh, toàn bộ hành trình anh đều không muốn sống mà đuổi theo.

Mưa to gió lớn anh không biết mệt mỏi đuổi theo tận ba con phố, mãi đến khi đèn đỏ sáng lên, chiếc xe màu đen mới vững vàng dừng lại trên đường.

“Bang bang bang!”

Có người đàn dồn dập đập vào cửa kính xe.

Mưa càng ngày càng lớn. ngoài cửa sổ một mảnh đen như mực, lái xe từ kính chiếu hậu nhìn thấy một người đàn ông thân thể ướt đẫm, chờ khi đèn xanh sáng lên, qua kia đường, ông mới có lòng tốt dừng xe dưới tán cây ven đường.

Cửa kính phía sau từ từ hạ xuống.

Hai tay người đàn ông nắm chặt lấy cửa kính xe, cả người anh hệt như mới vớt từ trong nước ra, đèn đường mơ hồ khiến mọi người thấy ánh mắt đang đỏ lên của anh.

“Dì, dì à, con còn có mấy lời muốn nói, để con nói xong trước…”

Anh sợ người phụ nữ không cho anh khoảng thời gian cuối cùng này, giọng nói khàn khàn, lộ theo vài phần khẩn cầu.

Giọng người phụ nữ lạnh nhạt nhìn anh, “Được.”

Trình Tiêu nói rất gấp, nói liên miên cằn nhằn, hình như đầu óc bỗng nhiên nảy lên mạo hiểm, nhưng từng câu nói đều là thật lòng.

“Dì à, Dao Dao rất sợ lạnh, mùa đông dễ nứt da tay.”

“Cô ấy thích ăn ngọt, không vui sẽ ăn, mua bánh ngọt có thể dỗ dành cô ấy.”

“Cô ấy ăn cá luôn hóc xương, nếu được, chọn thứ nào không có xương cho cô ấy ăn.”

“Cô ấy đi đường dài sẽ say xe, không uống thuốc sẽ nôn ra rất khó chịu.”

“Cô ấy ngủ thích đá chăn, mỗi đêm tốt nhất phải đi xem cô ấy mấy lần.”

“Cô ấy thích ăn chân gà, ghét ăn cà rốt.”

“Cô ấy sợ bóng tối, đợi một người sẽ không có cảm giác an toàn…”

“Cô ấy…”



Anh nghẹn ngào, cổ họng không thể thoát ra tiếng nào nữa.

Đêm mưa cuồng loạn xối lên người anh, nhưng cũng không thể nào che đậy được ánh mắt đỏ lên vì ưu thương của anh.

‘Dì à, dì có thể… có thể đối xử tốt với Dao Dao một chút…”

“Coi như là con cầu xin dì… cầu xin dì.”

Khi nói mấy lời này, giọng anh dường như bị nghẹn lại run rẩy, trái tim như muốn nứt ra rồi.

Không đến một giây cuối cùng, anh cũng không biết, vốn dĩ trong lòng không buông bỏ được, dĩ nhiên đến mức không thể nào cứu chữa được.

Nghe xong lời nói đầy chân tình này, nhìn thấy chàng trai rơi lệ, ngay cả người lái xe cũng không nhịn được mà đôi mắt cũng dần đỏ lên.

Nhưng người phụ nữ ý chí sắt đá kia, toàn bộ quá trình đều rất bình tĩnh, nghe xong chỉ cong môi nở nụ cười giả dối, “Cậu là một đứa nhỏ lương thiện.”

“Cảm ơn cậu trong khoảng thời gian này đã chăm sóc Dao Dao, cảm ơn.”

Nhẹ nhàng bâng quơ nói ra hai câu nói, miễn cưỡng mà nói vô cùng lạnh nhạt.

Ánh mắt của bà từ từ dời từ mặt anh về phía trước, cửa kính xe cũng từ từ dâng lên.

Chiếc xe màu đen xa hoa nhanh chóng chạy qua người anh, hoàn toàn biến mất trong đêm mưa to.

Anh giống như bị người khác lấy mất linh hồn, hai mắt dại ra vô hồn, người hoàn toàn mất hết sức lực, từ từ ngã xuống bậc thang ven đường.

Bàn tay to che đôi mắt lại, nước mắt nóng bỏng tích tụ lại rơi trên lòng bàn tay anh, dưới màn mưa lạnh lẽo bụng dưới càng thêm quặn đau.

Trời mưa to, đèn đường chiếu xuống, một người thanh niên xương cốt cứng rắn bụm mặt khóc tê tâm phế liệt, giống như đứa nhỏ đáng thương bị vứt bỏ.

Chỉ là mặt trời nhỏ của anh, không thấy nữa.

-

Cùng lúc đấy, người ngồi ở vị trí phó lái đang giả vờ ngủ hai bả vai cũng run rẩy, kiềm nén tiếng khóc nức nở, nước mắt chảy xuống không ngừng.

Cô nghiêng người nắm chặt lấy đệm, bấm tay cắn chặt răng, liều mạng kìm nén âm thanh khóc lóc tê tâm phế liệt.

Tay rũ xuống, lòng bàn tay nắm lấy chiếc cúc áo trên áo khoác của anh.

Chỉ một thứ nho nhỏ, đã kẹp chặt lại trái tim cô.

Da thịt đau nhức, như bị một thứ gì bén nhọn đâm hẳn vào trái tim cô.

Tạm biệt không phải vĩnh biệt, mà là gặp lại khi hoàn cảnh tốt nhất.

Gả cho anh, vì anh sinh một cô bé dịu dàng.

Đây là chuyện mà Chu Thanh Dao đã nhận định ngay từ ánh mắt đầu tiên thấy anh.

Cô yêu Trình Tiêu.

Đời này sẽ không thay đổi.

-

Tác giả nói:

Ngược xong rồi, tôi làm xong, nhưng mà hôm nay có chút ngắn.

Gặp lại ở lúc tốt hơn, ha ha…