Dưới Mái Hiên

Chương 53: 53: Làm Thêm




Thành phố Giang bước vào giữa tháng 12, bông tuyết trắng thuần bay tán loạn như cánh chim, lập lòe sáng ở trên bầu trời.

Thời gian nghỉ trưa, Hồ Mộng ôm một hộp đồ ăn vặt tới lớp học tìm cô.

Trời quá lạnh, hai người đều không muốn lăn lộn, vì thế đạt thành nhận thức chung, ở trong lớp chắp vá là được.

Hồ Mộng cầm cốc trà sữa vừa pha, thổi nhẹ, há to miệng cắn ống hút, mơ hồ hỏi: “Có phải chủ nhiệm lớp cậu lại tìm cậu không?”

“Ừ, là chuyện thi đua Vật lý toàn quốc, tìm tớ ba lần rồi.”

“Một cơ hội rất tốt.”

Hai tay Hồ Mộng chống má, hai mắt hâm mộ lóe sáng, “Học kém như tớ muốn đi còn không có tư cách đâu.”

Chu Thanh Dao chua xót cắn môi dưới, “Cậu muốn đi thì tớ nhường cho cậu.”

Hồ Mộng rũ mắt, không biết nhớ tới cái gì, tự dưng thẹn thùng, cô hạ thấp giọng, thần bí hỏi, “Chỉ mình cậu được chọn hả?”

“Còn lớp phó học tập lớp tớ nữa.”

“À.” Cô khẽ kêu, khóe môi nở nụ cười.

“Cậu có ý gì?”

Chu Thanh Dao nghi ngờ nhìn cô bạn, “Sao vừa nói đến cậu ta thì cậu lại trở nên kỳ quái, không phải là cậu…”

“Cậu đừng nói bừa.”

Hồ Mộng nũng nịu đẩy vai cô, “Tớ, tớ không thích cậu ta đâu!”

Chu Thanh Dao cười tít mắt, “Tớ chưa nói gì nha, là cậu chưa đánh đã khai…”

“Ai nha, tớ không để ý đến cậu nữa.”

Cô gái nhỏ cắn miếng bánh mì, nét mặt tươi cười như hoa nhìn chằm chằm bạn mình, “Thật không ngờ cậu sẽ thích con trai dáng vẻ thư sinh như thế…”

Hồ Mộng khụ khụ, nhỏ giọng giải thích, “Không phải, chỉ là người học kém có lòng ngưỡng mộ với các bạn học giỏi thôi, rất bình thường nha. Nếu cậu là con trai thì tớ đảm bảo mỗi ngày đều đuổi theo sau mông cậu.”

“Đừng.”

Cô trêu ghẹo, “Tớ còn chưa sống đủ, không muốn chết.”

“…Dao Dao!”

Hồ Mộng đứng dậy thọc lét cô, hai người đùa giỡn thân mật, chơi đến vô cùng vui vẻ.

Cơm trưa xong, hai người đứng sóng vai ở hành lang, đôi tay chống lên lan can lạnh lẽo, tư thế thống nhất, ngửa đầu nhìn trời.

Trầm mặc nửa ngày, Hồ Mộng vẫn không nhịn được, khuyên hai câu, “Nói nghiêm túc, cơ hội đi thi cả nước rất tốt, nếu cậu có thể giành giải Nhất thì biết đâu có thể được trường nổi tiếng cho trúng tuyển trước. Kém nhất thì cũng sẽ được cộng điểm khi thi vào trường cao đẳng, cậu sẽ không định cứ vậy mà bỏ qua chứ?”

“Tớ chỉ…đơn thuần cảm thấy thật hố.”

Cô buồn rầu thở dài, rầm rì nói: “Thầy giáo nói, nếu dự thi thì sau cuộc thi cuối kỳ tháng sau phải tập huấn nửa tháng, phí huấn luyện của thầy cô giỏi là 5000, đấy còn không bao gồm chi phí đi tỉnh khác để thi, kiểu gì tớ cũng phải chuẩn bị 8000. Cậu biết tình huống nhà tớ rồi đấy, cũng biết tớ đi đâu kiếm nhiều tiền như thế?”

Hồ Mộng nhíu mày: “Chỗ bố cậu, cậu có nói không?”

Chu Thanh Dao uể oải lắc đầu, nghĩ tới ngày đó trên bàn cơm Lý Tuệ lải nhải nhắc mãi, oán giận giá tiền học thêm ở Tiểu học cao quá, còn bắt bố Chu bớt hút thuốc để tiết kiệm thêm chút tiền.

“Tiền của ông ấy còn chưa đủ cho con trai bảo bối dùng, cậu trông cậy vào ông ấy có thể làm gì vì tớ?”

Hồ Mộng nhớ đến nét mặt chanh chua của mẹ kế bạn thân, không khỏi đau lòng.

“Nếu không tớ cho cậu mượn trước, sau này cậu có tiền thì trả dần, việc chính quan trọng hơn, đừng chậm trễ.”

Chu Thanh Dao từ chối không chút nghĩ ngợi, “Không được, tiền của cậu cũng là bố cậu cho.”

Hồ Mộng trợn mắt, “Cậu cứ như vậy đi, tim cứng như đá ý.”

Cô gái nhỏ đáp lại bằng nụ cười mỉm rạng ngời.

Hồ Mộng do dự, lắm miệng hỏi câu: “Vậy người bạn trai nhìn lạnh lùng của cậu…anh ấy…”

“Suỵt!”

Chu Thanh Dao nhanh nhẹn che miệng cô bạn, sắc mặt thay đổi, nhỏ giọng nói: “Chuyện này tuyệt đối không thể để anh ấy biết!”

Cô rất hiểu Trình Tiêu, lấy tính cách của anh thì dù có đập nồi bán sắt cũng sẽ chuẩn bị đủ tiền cho cô dự thi.

Ở trong phạm vi năng lực của anh, anh chưa bao giờ bạc đãi cô về mặt tiền nong.

Nhưng Chu Thanh Dao không muốn làm quỷ hút máu, yên tâm thoải mái đòi hỏi, ép khô chút năng lượng ít ỏi còn thừa của anh.

Anh đã sống rất vất vả rồi.



Cô chỉ muốn dệt hoa trên gấm, không muốn trở thành gánh nặng.

--------

11 giờ tối, Trình Tiêu kết thúc biểu diễn ở quán bar, đội gió tuyết chạy về nhà, trên đường về không quên mua chân gà nướng cô thích ăn nhất.

Phòng khách bật cái đèn cốc nho nhỏ.

Phòng rất tối, chăn trên giường phồng lên, cô gái nhỏ cầm điện thoại bật đèn trong bóng tối, viết viết vẽ vẽ trên quyển sổ.

“Dao Dao?”

Trình Tiêu khẽ gọi hai tiếng, ngoài trời gió to gào thét, nửa ngài không thấy người trả lời.

Người nào đó bỗng xốc một góc chăn bông lên, thiên hạ trong chăn co rút thành rùa đen giật mình, phản xạ có điều kiện giấu quyển sổ ra sau lưng, tựa lưng vào thành giường, cười gượng.

Giấu đầu lòi đuôi.

“Anh…anh đã về rồi.”

Quá hồi hộp, giọng run run.

Trình Tiêu cởi áo khoác ném lên tủ đầu giường, ánh mắt thâm thúy đảo qua gương mặt hoảng hốt của cô.

“Hoảng cái gì, làm kẻ trộm?”

Chu Thanh Dao cắn cắn môi dưới, nhẹ nhàng lắc đầu, chậm rãi di chuyển quyển sổ trong tay, nhét xuống dưới gối.

Cô tự cho là mình giấu rất kỹ, thở phào một hơi, nở nụ cười ngọt ngào, làm nũng vươn tay với anh: “…Ôm một cái.”

Trình Tiêu cụp mắt, đăm chiêu nhìn cô một lát rồi thuận theo xoay người ôm lấy cô, treo cô lên người mình.

“Mua cho em chân gà nướng.”

“Đúng lúc em đang đói.”

Cô thân mật ôm anh, nũng nịu hôn lên mặt anh.

“Hì hì…anh tốt quá.”

Chờ cô vui vẻ gặm hết chân gà, Trình Tiêu quay về phòng cầm áo ngủ sạch sẽ, giục cô đi tắm, cũng từ chối đề nghị tắm chung của cô, nói dối là WC quá nhỏ, mùa đông không nên vận động, tránh bị cảm lạnh.

Cô gái nhỏ bực bội bĩu môi, buồn bực không vui đi tắm vòi sen một mình.

Đợi tiếng nước trong WC vang lên, Trình Tiêu đứng dậy quay về phòng.

Như anh dự đoán, quả nhiên là giấu dưới gối.

Quyển sổ bìa màu đen rất bình thường, tiện tay mở ra, mấy trang đầu đều là bản nháp.

Anh lật đến trang cuối cùng, chữ viết tinh tế viết thông tin về các loại việc làm thêm, khoanh mấy vòng ở ‘phát tờ rơi’, giống như quyết định chọn nó.

Ánh mắt Trình Tiêu trầm xuống, cơn sốt ruột quay cuồng ở lồng ngực vọt thẳng lên cổ họng, đè nén nói không nên lời.

Anh cất quyển sổ vào vị trí cũ, trong đầu đều là dáng vẻ đầy tâm sự của cô hai ngày này.

Ở trước mặt anh, từ trước tới giờ cô đều vui đùa ầm ĩ, nhưng thỉnh thoảng anh cũng sẽ thấy cô ngồi một mình trên giường, ngẩn người nhìn chằm chằm nơi nào đó ngoài cửa sổ.

Nét mặt ủ dột và bất lực kia cực kỳ giống bản thân cô đơn một mình trước kia.

Khi một người đang đối mặt với hoàn cảnh khốn khó và sự tuyệt vọng thì cũng không phải thật sự muốn liều mạng đi chịu tội, cứng đối cứng.

Mà càng nhiều thời điểm, là bất đắc dĩ, cũng là không còn lựa chọn nào khác.

--------

Ngoài cửa sổ bông tuyết nhỏ bay lả tả, những đóa hoa trắng uyển chuyện chiếu vào đêm đen như mực, tung tăng bay múa.

Phía Nam của Giang Châu, nhà nào mùa đông không có hệ thống máy sưởi thì từng cơn gió lanh tựa như lưỡi dao cắm mạnh vào thân thể, sâu đến tận xương, mỗi một tấc da thịt bại lộ trong không khí đều phải chịu khổ hình cắt da cắt thịt.

Cô nằm nghiêng người, Trình Tiêu ôm cô từ phía sau, bao bọc thiên hạ nhỏ gầy vào trong lòng.

Nhiệt độ cơ thể của anh vẫn nóng trước sau như một, Chu Thanh Dao tham lam nhung nhớ hơi ấm đó, xoay người trong lòng anh, càng dán sát vào anh hơn.

“Trình Tiêu…”

Âm cuối của cô run run, ngẩng đầu nhìn đường cong mơ hồ của chiếc cằm của anh, “Em muốn đi làm thêm, được không?”

“Làm thêm cái gì?”

“Làm việc đơn giản như phát, phát tờ rơi.”

Trình Tiêu trầm mặc một lát, khàn giọng hỏi lại: “Em đang hỏi ý kiến anh sao?”



“Dạ.”

“Không đồng ý.”

“Vì sao?”

Cô gấp rút thoát khỏi cái ôm ấm áp của anh, trực tiếp nằm thẳng lên người anh.”

Ngọn đèn ở nhà đối diện xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào căn phòng, vừa khéo chiếu lên đôi mắt của anh.

“Em làm thêm, dựa vào hai tay của mình để kiếm tiền, một không phạm pháp, hai không đả thương người, dựa vào đâu mà không thể?”

Trình Tiêu kiên nhẫn nghe câu chất vấn hùng hổ của cô, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt hỏi, “Hôm nay mấy độ?”

Cô sửng sốt, “-5℃.”

“Nhiệt độ thấp, nhiều tuyết, loại thời tiết này em đi ra ngoài phát tờ rơi?”

Anh hạ giọng, chợt nghe còn ẩn chứa một ngọn lửa vô danh, “Em không cần đôi bàn tay này nữa đúng không?”

“Em có thể mặc nhiều hơn, đeo bao tay nữa.”

Lòng Trinh Tiêu phiền muộn, chậm rãi nhắm mắt lại, thật là sắp tức điên rồi.

“Việc này không có thương lượng.”

Cuối cùng, anh còn cảnh cáo: “Em dám đi, anh dám ôm em về.”

Chu Thanh Dao nhìn thái độ này của anh là biết anh không đùa, dũng khí vất vả lắm mới tích cóp bị 2, 3 câu của anh nấu nhừ.

Cô tủi thân lại đau lòng, cái mũi đau xót, “Lúc nào anh cũng bá đạo như này, không hề quan tâm đến suy nghĩ của em.”

Chàng trai thở dài, “Dao Dao…”

Cô xoay người xuống, giận dỗi nhích đến mép giường, nghĩ cách anh càng xa càng tốt.

Trình Tiêu dịch tới, ôm chặt lấy cô.

Cô kháng cự, “---buông!”

Anh dùng hai ba động tác đã giữ chặt thân thể cô, môi dán lên tai cô, khàn giọng nói, “Vừa rồi anh hơi nặng lời, tha thứ cho anh nhé?’

“…Không.”

Bàn tay to của anh chui vào trong chăn, phủ lên mu bàn tay hơi lạnh của cô, nắm lấy, nhẹ nhàng xoa bóp lòng bàn tay mềm mại.

“Tay nhỏ mềm như này, sao có thể bị tuyết lạnh đạp hư?”

Lời nói của anh mang theo ý cười, cố ý dùng giọng mũi nói, “Em không đau lòng nhưng anh đau, lòng anh đau muốn chết.”

Cô gái nhỏ đỏ mặt, nửa ngày mới phản ứng lại đây là câu mình từng nói, nhưng phát ra từ miệng anh thì lại xấu hổ khiến người ta chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.

“Hừ, buồn nôn.” Cô nhỏ giọng chê bai.

Trình Tiêu: “…”

Song tiêu chuẩn kiểu này thật tuyệt.

“Vì sao muốn đi làm thêm?”

“Chỉ…không muốn anh mệt như vậy nữa.”

Cô chưa nói thật, nhưng có một nửa là thật lòng.

“Còn gì nữa?”

Cô kiên định lắc đầu.

Trình Tiêu im lặng vài giây, đặt nụ hôn lên trán cô.

“Khuya rồi, ngủ thôi.”

Khoảng nửa giờ sau.

Thiên hạ trong lòng đã ngủ say, anh nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, sờ soạng trong bóng tôi, nhét vào cặp sách của cô 500, trong lòng mới ổn định hơn chút.

Anh xoay người ra cửa, ở trong phòng khách rút hai điếu thuốc, càng nghĩ càng thấy không thích hợp.

Trực giác nói cho anh, cô chưa nói thật.

Dụi thuốc, anh lấy điện thoại ra, nhắn cho Tóc Trắng một tin ngắn.

---Hỏi giúp tôi chuyện này.