Dưới Mái Hiên

Chương 36: 36: Cái Đuôi Nhỏ




Đêm hè ở khu phố cũ yên lặng mà ầm ĩ.

Yên lặng chính là hoàn cảnh, ầm ĩ chính là tâm tình.

Chu Thanh Dao dắt Chu Thanh Tiện đi khắp hang cùng ngõ hẻm, cậu nhóc dồi dào sức lực, nhảy nhót vài cái đã vã mồ hôi như mưa.

Cô thấy mấy giọt mồ hôi to như hạt đậu treo trên má cậu nhóc, bèn vươn tay lau khô, lại mua thêm một cây kem cho cậu giải nhiệt.

Khi đi ngang qua một cửa hàng quần áo ở mặt đường thì cậu bé đột nhiên phấn khích, mạnh mẽ kéo cô đi vào trong.

Chủ cửa hàng là một cô gái trẻ tuổi, thấy hai chị em thì tươi cười.

Chu Thanh Tiện nhỏ mà lanh, miệng ngọt như bôi mật, “Chào chị gái xinh đẹp, mời lấy chiếc váy xinh đẹp nhất trong cửa hàng của chị ra đây, cảm ơn.”

“Phụt.”

Cô chủ bật cười, quay đầu nhìn Chu Thanh Dao đang cười tủm tỉm.

“Em thích kiểu dáng nào?”

Mi mắt của cô cong cong, tâm trạng vui vẻ, “Chị đều có.”

“Chị chọn giúp em nhé.”

Cô chủ cửa hàng chọn cho cô mấy kiểu váy trắng thanh thuần, mặc lên người hiệu quả cũng khá tốt, nhưng cậu bé lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng.

“Còn kiểu khác không ạ?”

Cô chủ kinh ngạc vài giây, liếc mắt nhìn Chu Thanh Dao, “Cậu bé này nghiêm túc thật đấy.”

Cô nhấp miệng, cũng cười theo.

Sau bữa cơm tối, em trai cứ nài ép kéo cô ra ngoài, nói là có niềm vui bất ngờ cho cô. Ban đầu cô còn không hiểu cậu nhóc thần thần bí bí cái gì, mãi đến lúc đến cửa hàng này thì mới biết.

Cậu bé cố gắng tiết kiệm tiền, xem ra giờ có nhiều tiền phết.

Cô chủ cửa hàng lật hết mấy bộ váy tốt nhất ra, cuối cùng, một chiếc váy ren ngắn màu đen đã tóm được trái tim Chu Thanh Dao.

Nửa trên là kiểu ren kinh điển, cổ váy hơi thấp, ngực nhỏ của cô cũng có thể thấy rãnh ngực nông nông mơ hồ hiện ra, nửa dưới là tà váy bồng, kết hợp với đôi chân trắng nõn thẳng tắp, trông cực kỳ gợi cảm.

“Có giày cao gót không?”

Chu Thanh Dao lắc đầu, “Không có.”

Cô chủ cửa hàng cho cô đôi giày xăng đan cao 5cm hơi cũ, rất hợp với cô gái nào lần đầu thử đi giày cao gót.

Sau khi đi vào, khí chất của cô thăng hạng.

Chu Thanh Dao luôn đi theo con đường học sinh thanh thuần, dù sao cô vẫn là học sinh, dù có trang điểm thế nào thì cũng không che giấu được hơi thở ngây ngô của thiếu nữ.

“Rất đẹp.”

Cô chủ liên tục khen ngợi, nhìn mái tóc ngắn trông như mũ giáp của cô, khẽ nhíu mày, giọng nói khó nén niềm tiếc hận.

“Một khuôn mặt xinh đẹp như này hoàn toàn bị che kín.”

Sau đó, chị tự chủ trương ấn Chu Thanh Dao ngồi lên ghế, nhiệt tình dùng máy uốn tóc làm tóc cho cô, còn thuận tiện trang điểm nhẹ.

Khoảng nửa tiếng sau, Chu Thanh Dao như thay da đổi thịt, nhìn bản thân mình qua gương, trong thanh thuần lại có vài phần bí ẩn, gợi cảm.

Thật muốn… cho Trình Tiêu xem.

Cô chủ cửa hàng tươi cười, “Em xem, xinh đẹp hơn biết bao.”

Chu Thanh Tiện đứng phía sau hưng phấn vỗ tay, “Chị đẹp quá.”

Khi tính tiền, Chu Thanh Tiện cướp trả, không cho cậu bé mùa thì giãy nảy chơi xấu. Cô không lay chuyển được cậu bé, bèn đồng ý cho cậu làm người giàu có một lần.

Trên đường về nhà, cô luôn nhắn tin cho Trình Tiêu, nhưng đợi thật lâu vẫn không thấy anh trả lời.

Cô đưa Chu Thanh Tiện đến dưới nhà, “Ba hỏi thì em cứ bảo chỉ ra ngoài tìm bạn chơi nhé.”

Cậu bé ngoan ngoãn nói vâng, cầm bộ quần áo lúc nãy cô thay đi lên nhà.

Chu Thanh Dao nhớ giữa trưa gọi điện cho anh thì anh có nhắc tới buổi tối đến quán bar.

Cô biết nơi đó.

Trình Tiêu luôn coi đó là vùng cấm, không cho phép cô bước vào nửa bước.

Cô đã sớm sinh lòng bất mãn rồi.

Dựa vào đâu mà không cho cô vào?



Cô cũng rất muốn… nghe anh ca hát.

-----------

8 giờ tối, quán bar lấy biểu diễn là chính đã kín người hết chỗ.

Nếu là ngày bình thường thì cô chắc chắn sẽ bị người ngăn ngoài cửa.

Nhưng hôm nay cô không ăn mặc như mọi khi, tuy không quen đi giày cao gót, đi một bước lảo đảo ba cái nhưng tốt xấu gì vẫn căng da đầu trót lọt qua cửa kiểm tra.

Đây là lần đầu tiên cô tới quán bar, tò mò nhìn mọi thứ lạ lẫm xung quanh, chữ “ngốc” viết hoa bôi đậm.

Cô nhìn thấy các cô gái quyến rũ muôn hình muôn vẻ, có người mặc áo hai dây mát mẻ, trên người xăm đủ loại màu.

Giờ cô mới biết, ngoài bấm khuyên tai thì còn có khuyên mũi, môi dưới, thậm chí cả trên xương quai xanh.

So với họ, cô không phải quê mùa bình thường, ngoài đọc sách thì chẳng biết gì cả.

Ở giữa sàn có một khoảng trống rất rộng, chen đầy người xem biểu diễn, ánh đèn trên sân khấu lập lòe, đủ mọi màu sắc chiết xạ, chiếu lên đám người, xa hoa trụy lạc, nhiệt huyết sôi trào.

Cô đứng y như đầu gỗ, bị dòng người vội vã phía sau đẩy vào trong, người lảo đảo nhích từng bước về phía trước, may mắn được người đỡ lấy.

Ngẩng đầu, là một người con trai trang điểm.

“Cảm ơn anh.” Cô khẽ nói.

Người nọ thấy vẻ mặt cẩn thận của cô, ngây ngô lại ngây thơ, bèn lắm miệng hỏi một câu, “Em tới tìm người hay tới đây chơi?”

“Tìm người.” Cô cũng không quanh co lòng vòng.

“Ai?”

Chu Thanh Dao do dự hai giây, vẫn hỏi, “Anh có biết… Trình Tiêu không?”

Người nọ sửng sốt nửa ngày, ánh mắt lạnh nhạt đánh giá cô một lát, rồi sau đó hiểu ra, cười, “Em là, Cái Đuôi Nhỏ?”

“Hả?”

Bên trong quá ồn, cô không nghe rõ, “Cái gì?”

Anh ta cúi đầu nhìn cô, lời nói cũng trực tiếp, “Em là Cái Đuôi Nhỏ của Trình Tiêu sao?”

Chu Thanh Dao bị hỏi ngốc, nhưng sau khi suy tư, cô gật đầu thật mạnh, “Đúng vậy.”

“Vậy em đi cùng anh tới…”

Anh ta nói, “Cậu ấy ở phòng nghỉ.”

Dọc theo đường đi, có nhiều người qua đường nhiệt tình chào hỏi với anh ta.

Có người gọi “Chương tổng”, có người gọi “Anh Tuyền”.

Cô cứ cảm thấy cái tên này quen tai nhưng lại quên đã nghe ở đâu rồi, trong lúc đang cố nhớ lại thì đã được đưa đến phòng nghỉ ngơi ở hậu trường.

Anh ta chậm rãi mở cửa.

Thang Viên đang ngồi trên sô pha xem tạp chí sắc tình, sợ tới mức giật mình, hoảng loạn nhảy dựng lên.

Trong phòng chỉ có một mình Thang Viên, Bánh Quẩy và chị gái chơi bass đều không ở đây, Trình Tiêu cũng không thấy đâu.

“Trình Tiêu đâu?” Anh ta hỏi.

Thang Viên thấy là anh ta thì lảo đảo ngồi xuống, “Lên sân khấu rồi.”

“Vậy được rồi, cô gái nhỏ này giao cho cậu.”

Anh ta nói xong thì kéo Chu Thanh Dao vào tầm nhìn của Thang Viên, Thang Viên liếc nhìn, thanh tú đáng yêu, đáng tiếc không phải gu của anh.

Anh nói thẳng không cố kỵ, “Anh biết em thích to, loại này quá trong sáng.”

Người đàn ông nghe vậy thì cười cười, “Cậu dám nói câu này trước mặt Tiêu gia không?”

“Có gì mà không dám?”

Anh nghe mà thấy lạ, “Cậu ấy biết rõ gu của em, em….”

“Cái Đuôi Nhỏ của Trình Tiêu.” Anh ta bật ra mấy chữ.

Thang Viên lập tức kinh hãi, trừng to cặp mặt híp, làm lố kêu “Ngao”.

“Fuc*, thiệt hay giả?”



Thân thể mập mạp của anh chạy tới, chạy vòng quanh Chu Thanh Dao như một con cún nhận chủ, vuốt cái cằm đầy thịt, cảm khái.

“Thì ra Tiêu gia thích kiểu này, khó trách chướng mắt mấy người son phấn lòe loẹt đó.”

Anh lải nhải khen ánh mắt của Trình Tiêu độc đáo, có phong cách, Chu Thanh Dao nghe mà xấu hổ cực kỳ.

“Đừng căng thẳng, tên này là fan não tàn của Trình Tiêu.”

“Anh con mẹ nó mới là fan não tàn.”

Thang Viên cười khanh khác, “Bạn học Cái Đuôi Nhỏ, nên xưng hô thế nào?”

“Chu Thanh Dao.”

“Tên hay, vừa nghe là biết đại tướng chi tài.”

“…”

Cái gì gọi là nịnh nọt điêu luyện, hôm nay cô đã khắc sâu trải nghiệm rồi.

“Tiêu gia sắp lên sân khấu rồi, em muốn nghe cậu ấy hát không?”

Đôi mắt cô bừng sáng, đầu gật liên tục như sắp gãy.

“Anh đưa em đi.” Anh nhếch mày.

Cô gái nhỏ vui vẻ ra mặt, “Cảm ơn anh.”

Trên đường đến thính phòng, cô nhỏ giọng hỏi Thang Viên mập mạp, “Vì sao các anh đều gọi em là Cái Đuôi Nhỏ?”

Thang Viên cười thần bí, “Đợi lát nữa em sẽ biết.”

Khoảng trống dưới sân khấu chen đầy người, nhìn còn đông hơn vừa nãy một vòng.

Thang Viên đưa cô tới ghế dài bên phải sân khấu, anh hỏi cô uống rượu không, Chu Thanh Dao vốn định lắc đầu, nhưng nhìn thoáng qua mọi người chung quanh đều nâng chén rượu uống thì cô cũng nhập gia tùy tục, khẽ gật đầu.

Thang Viên dựng ngón cái với cô, nhưng vẫn không dám gọi ly rượu mạnh cho cô, chỉ chọn một ly Mojito tươi mát.

Lúc này, ánh đèn trên sân khấu dần tối lại.

“Trình Tiêu! Trình Tiêu! Trình Tiêu!”

Các cô gái dưới sân khấu như phát điên, tiếng gào sắc nhọn như tiếng động vật kêu.

Trình Tiêu thản nhiên lên sân khấu trong tiếng la hét ầm ĩ, chiếc quần dài đơn giản, ánh sáng tập trung vào giữa sân khấu, tạo ra một vòng sáng nho nhỏ, là thế giới chỉ thuộc về riêng anh.

Anh ôm đàn guitar ngồi trên ghế, một chân đạp trên mặt đất, đường cong chân dài cực kỳ gợi cảm.

Dưới ánh đèn chói mắt, mái tóc ngắn sạch sẽ phóng khoáng, gương mặt đẹp trai cool ngầu, lỗ tai đeo khuyên, trông vừa có nét lưu manh vừa có nét lãng tử.

Chu Thanh Dao ngây người ngắm nhìn, khó trách các cô gái dưới sân khấu điên cuồng như thế.

“[Dưới mái hiên],tặng cho cái đuôi nhỏ của anh.”

Toàn trường vang lên tiếng hét chói tai nhức óc.

Chu Thanh Dao ngốc toàn tập, cô không nghe thấy tiếng gì cả, cô chỉ nghe thấy tiếng đàn guitar phát ra từ đầu ngón tay anh, dùng giọng nói dễ nghe cất lên bản tình ca lãng mạn.”

“Anh đi qua dưới mái hiên, cứu nai con bị vứt bỏ.

Em luôn muốn làm cây to của anh, dù cáu gắt cũng nói lời quan tâm.

Em biến ngọt ngào trở thành liều thuốc của anh, anh cam tâm tình nguyện, tin tưởng không kháng cự.

Trước đêm luân hãm, là lòng bàn tay em chứa đầy hơi nóng.

Cánh môi mềm mại của em, làm người điên vì nghiện.

Chào em, cái đuôi nhỏ của anh.

Anh muốn giấu em vào lòng, ấn em nhập vào tim anh.”

……”

Giọng anh khàn khàn, mỗi một chữ, bao gồm cả hô hấp thì đều cất chứa tình cảm thắm thiết.

Chu Thanh Dao bất giác đỏ mặt.

Cô rũ mắt, cười càng thêm ngọt.

Chào anh.

Em là Cái Đuôi Nhỏ của anh đây.