Dưới Mái Hiên

Chương 14: 14: Nhận Thua




Cơn mưa rền gió dữ bên ngoài phòng lại mở ra một đợt tấn công mới.

Đêm hè oi bức, cái quạt đang quay ở mép giường không thể thổi ra một luồng gió mát mẻ nào.

Chu Thanh Dao ngủ trên chiếu trúc, nghiêng người, sau lưng thấm ướt mồ hôi.

Trên gối đầu có mùi của anh, là mùi thơm thoang thoảng sau khi tắm gội, là mùi thuốc lá nhàn nhạt, nhắm mắt lại thì cảm giác như thể anh đang ngủ bên cạnh, dường như chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vào mặt anh.

“Trình Tiêu ơi.”

Cô khẽ thì thầm, gọi người con trai đang ngủ dưới đất.

“Ơi.”

Trình Tiêu không thấy buồn ngủ, gác tay ra sau gáy, mắt mở thao láo nhìn trần nhà đen kịt tới ngẩn người.

“... Anh ngủ rồi à?”

Bầu không khí đông cứng lại trong hai giây.

“Vừa nãy là ma trả lời chắc?”

“...”

Chu Thanh Dao mím môi dưới, cười: “Em tưởng là em đánh thức anh.”

Anh nói: “Em quậy cả đêm.”

Người trên giường từ từ trở mình, dịch lại gần chỗ anh hơn một chút, trong phòng không bật đèn, nhưng chỉ cần thò đầu ra khỏi méo giường là có thể nhìn lén được mặt anh nhờ tia sáng của sấm sét ầm ầm ngoài cửa sổ.

Cô duỗi tay ra quơ quơ ở trước mắt anh, ban đầu Trình Tiêu không phản ứng lại, mãi cho đến khi cái tay nhỏ kia sờ lên mặt anh.

Trình Tiêu nắm chặt cổ tay của cô, khi cô hô lên vì đau thì mới bất đắc dĩ thả lỏng tay ra.

“Em còn chưa quậy đủ à?”

Anh đã rất cố gắng để hít thở bình thường.

Chu Thanh Dao được lợi lại còn khoe mẽ, dùng ngón tay chọc chọc vào vai anh.

“Sao anh lại bằng lòng thu nhận em?”

“Nếu không thì sao…”

Trình Tiêu nói bằng giọng thờ ơ: “Để em ngủ vật vạ ở ngoài đường cái à?”

Chu Thanh Dao bật cười khe khẽ: “Vậy người tốt sẽ được bình an cả đời.”

Trình Tiêu: “....”



Bây giờ, người tốt này đang hối hận đến xanh cả ruột đây.

Trong phòng lại chìm vào yên lặng tĩnh mịch, chỉ có tiếng giông bão đinh tai nhức óc làm bạn cùng đi vào giấc ngủ.

Một lúc lâu sau, Chu Thanh Dao phấn khích lại dịch ra mép giường một lần nữa, vốn định duỗi tay với lên đầu anh, kết quả là mất trọng tâm nên lăn lông lốc xuống giường.

“Á! Á!”

Cô gái nhỏ bật thốt ra tiếng rên rỉ đau đớn. Đầu óc Trình Tiêu rỗng tuếch nên anh chưa kịp nghĩ gì, lồng ngực đã thấy ấm áp, trong ngực có thêm một người nho nhỏ mềm mại.

“Ầm” một tiếng, sấm sét sáng chói lóa phá tan bầu trời.

Anh cúi đầu, người trong lồng ngực đang ngước mắt lên với vẻ đáng thương, nhìn anh bằng đôi mắt ngân ngấn nước khiến bụng dưới của anh nóng lên.

Chu Thanh Dao nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu của anh, lẩm bẩm nói: “Em không cố ý.”

Trình Tiêu buông tiếng thở dài, cắn răng kéo cô ra khỏi cơ thể mình.

Đây đã là hành động ga-lăng tới cực điểm của anh rồi, nếu còn lấn thêm một chút nữa thôi thì anh sẽ phát điên.

“Ngủ trên giường đi.” Anh nói bằng giọng ra lệnh.

Vất vả lắm cô mới được ăn chút đậu hủ, đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn nghe lời như vậy: “Trên đó nóng lắm, dưới đất mát hơn.”

Chiếu trải trên mặt đất không to, một mình anh có thể miễn cưỡng ngủ được, nhưng ngủ hai người thì thật sự sẽ chen chúc lắm.

Nhất là dưới điều kiện biết rõ bên trong cô đang trống không, đối với Trình Tiêu mà nói, mỗi một lần vô tình đụng chạm cơ thể đều là sự khiêu khích lên tới cực điểm với sức chịu đựng của anh.

Anh dứt khoát nằm nghiêng, quay lưng về phía cô để ngủ, còn không ngừng hít sâu, ép buộc bản thân phải nghĩ tới mấy thứ trong sáng để dời sự chú ý.

Nhưng cô gái nhỏ kia cứ như đang hạ quyết tâm phải dụ dỗ anh phạm tội, yên tĩnh không được bao lâu, cái tay nhỏ lại thử thăm dò chạm vào tấm lưng cường tráng của anh.

“Trình...”

Nhưng tiếng phía sau lại không phát ra được.

Trình Tiêu đã nhịn tới giới hạn cuối cùng đột nhiên xoay người đè cô xuống dưới.

Bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi chạm vào chóp mũi.

“Em thật sự cho rằng anh là người đàng hoàng tử tế à?” Anh khàn giọng nói, xen lẫn mấy phần cảnh cáo.

Chu Thanh Dao chớp chớp mắt, chân thành hỏi: “Anh không phải ư?”

“...”

Anh nhếch môi cười một cái, chỉ ước gì có thể vỗ tay khen hay.

Cái này thật là, chưa từng thấy cô gái nào kỳ lạ như này.



Cả người ướt sũng rúc ở dưới mái hiên, khóc lóc như con thú nhỏ bị người ta bỏ rơi. Thế mà bây giờ, chỉ mấy tiếng sau, cô lại dùng đủ trò không sợ chết để trêu chọc anh trong khi nửa người trên trống hoắc.

Cuối cùng còn bày ra vẻ mặt “Em tin anh”, như thể động vào một sợi tóc của cô cũng là khinh nhờn lòng tin của cô với phẩm chất của anh.

Trình Tiêu từ từ nhắm mắt lại.

Trò này có chơi thế nào thì cũng là sai.

Anh nhận thua, được chưa?

Chàng trai đứng dậy mà mặt vô cảm, khom lưng bế cô gái nhỏ nhắn này lên, ném vèo lên trên giường.

Lần này là ném thật.

Là kiểu người rơi xuống giường mà vẫn còn lăn mấy vòng ấy.

Chu Thanh Dao cảm thấy oan ức, hơi nhỏm người dậy, xoa xoa mái tóc ngắn rối bù, cái miệng nhỏ hé ra còn muốn nói gì đó.

Nhưng một bóng đen to lớn ở mép giường bỗng nhiên lao thẳng lên trên, cô bị ấn chặt xuống giường, nhìn người đàn ông không thấy rõ mặt mũi bằng đôi mắt ngây ngốc.

“Có ngủ không hả?” Giọng nói của anh nhuốm ham muốn thể xác.

Nhưng cô gái nhỏ vẫn còn muốn phản kháng: “Không… Á!”

Cô hét lên: “Anh sờ chỗ nào thế?”

Bàn tay to thô ráp của Trình Tiêu đã vén vạt áo của cô lên, dọc theo đùi sờ lên cặp mông trần trụi, thịt mông mềm mại nhẵn mịn bị người ta bóp mạnh mấy cái, tay anh tràn ngập cái đẹp tinh tế.

“Anh hỏi lại một lần nữa, em có ngủ không hả?”

Mỗi một chữ đều đang âm thầm nảy sinh sự hung ác, khiến yết hầu di chuyển phát ra tiếng vang, lực xoa bóp của đầu ngón tay tăng lên liên tục.

Chu Thanh Dao bị dọa sợ, máu toàn thân lập tức đông cứng, cúi đầu nhận thua: “Ngủ.”

Trình Tiêu nhìn cô bằng khóe mắt đỏ ngầu, tiếng thở dốc đè nén không ngừng lọt vào tai, tựa như pháo hoa đốt sáng cả trời đêm, khiến cho bầu không khí mập mờ dụ dỗ người ta bị đẩy thẳng lên cao trào.

Nhưng xoắn xuýt đến cuối cùng, anh vẫn yên lặng rút tay về.

“Ngoan ngoãn ngủ đi, không được có lần sau.”

Cô gái nhỏ lại hiểu nhầm ý, lấy can đảm giữ chặt vạt áo của anh, nhạng nhàng nhỏ nhẹ: “Sau này anh không chứa chấp em nữa sao?”

Ngực Trình Tiêu run lên, anh cúi đầu nhìn cô, bình tĩnh kéo tay cô ra, ấn nhẹ vào trước ngực cô.

“Lần sau em còn không sợ chết như vậy…”

Anh khàn khàn lên tiếng, nghe lạnh buốt khiến cho người ta sợ hãi.

“Chúng ta, sẽ luôn có một người phải chết ở trên giường.”