Editor: Đá bào
Beta: Gió
—
Chờ Trì Diệu thu dọn hết đồ đạc, Lâm Chiết Hạ cũng đã khóc xong.
Cô lớn như vậy rồi mà số lần khóc ở trước mặt Trì Diệu vẫn đếm không xuể, nhưng đây là lần đầu tiên Trì Diệu không biết nguyên nhân thật sự khiến cô khóc là gì.
Trì Diệu giúp cô mang cặp sách, hai người cùng đi ra ngoài: “Đồ nhát gan, có muốn uống trà sữa không?”
Lâm Chiết Hạ đi phía sau cậu: “…Tôi không muốn uống.”
“Nếu như cậu nhất định muốn mời,” Lâm Chiết Hạ cố ý làm bộ như không có chuyện gì, “Có thể chuyển thành tiền mặt cho tôi được không, coi như tôi uống trước, tại vì tháng này tiền tiêu vặt của tôi không đủ.”
Bầu không khí thoáng cái trở nên thoải mái hơn.
Quả nhiên, Trì Diệu đang chờ cô đuổi kịp mình, cúi đầu nhìn cô: “Cậu đừng có mơ.”
“…”
Sau khi đến tiểu khu, Lâm Chiết Hạ chỉ nghĩ muốn nhanh chóng về nhà, nhưng vừa định đi đã bị Trì Diệu xách như xách một món đồ, cậu kéo cổ áo đồng phục mùa đông dày của cô vào nhà cậu.
Sau đó cô nhìn Trì Diệu buông cặp sách xuống, tiện tay cởi áo khoác ra ném lên sofa.
Bên trong cậu mặc một chiếc áo len, nhìn có chút xộc xệch, trái ngược với bộ dáng nghiêm túc khi mặc đồng phục học sinh, cả người có vẻ tuỳ ý ngang ngược hơn rất nhiều, thậm chí còn mang lại một loại cảm giác riêng rất kỳ lạ.
Cậu lấy giấy và bút chì, viết ra đề thi môn toán: “Câu cuối cùng, câu hỏi về hàm số.
“Câu hỏi thứ ba từ dưới lên, hình học không gian.”
Cậu cầm bút và nói: “Nghe xong rồi về.”
Lâm Chiết Hạ “Ồ” một tiếng, thành thật ngồi ở bên cạnh cậu, nghe cậu giảng đề.
Có lẽ bởi vì hôm nay cô đã khóc, Trì Diệu giảng đề càng chi tiết hơn so với ngày thường, rõ ràng chữ viết trên giấy rất sắc bén, nhưng Lâm Chiết Hạ lại cảm giác được sự ôn nhu đặc biệt.
“Nghe hiểu chưa, không hiểu tôi sẽ nói lại một lần nữa.”
Thật ra sau khi Lâm Chiết Hạ đi ra từ phòng thi đã lập tức lật sách xem lại ví dụ trong sách nhưng cô vẫn chăm chú nghe giảng, sau đó nói: “Nghe hiểu rồi, lần sau tôi sẽ không sai nữa.”
Lần sau cô sẽ không khóc nữa, cũng sẽ không nghĩ về tình cảm này nữa.
Cô sẽ cẩn thận giấu nó đi.
Bởi sau khi kết thúc học kì hai bọn họ sẽ lên lớp 12 nên kỳ nghỉ đông năm nay có rất nhiều bài tập, nhiều đến mức không có thời gian để đi ra ngoài chơi, hai từ “nghỉ đông” dường như đã bị xóa sổ.
Trong kỳ nghỉ này, lần duy nhất Lâm Chiết Hạ đi ra ngoài chơi là khi nhận được một cuộc điện thoại của Hà Dương: “Ngày mai cậu rảnh không, gọi anh Diệu đi, tôi mời hai cậu đi xem phim.”
Phản ứng đầu tiên của Lâm Chiết Hạ như gặp phải quỷ: “Sao cậu lại có lòng tốt như vậy chứ?”
Hà Dương: “Từ trước đến nay tôi luôn là một người hào phóng như vậy mà.”
“Nhận thức của cậu đối với bản thân có vấn đề, hơn nữa khả năng trí nhớ cũng đã xuất hiện sự rối loạn rồi.” Lâm Chiết Hạ nói, “Đại Tráng, có rảnh rỗi thì nhất định cậu phải đến bệnh viện thăm khám xem.”
Hà Dương: “…”
Hà Dương: “Tôi thật sự muốn mời mà, thì chúng ta cũng đã lâu rồi không tụ tập.”
Lâm Chiết Hạ rất quyết đoán đưa ra yêu cầu: “Tôi còn muốn bỏng ngô và coca.”
“…” Hà Dương trầm mặc một chút, “Được, vậy hai giờ chiều ngày mai, gặp nhau ở cửa tiểu khu.”
Nếu như cô biết ngày mai là ngày gì, cho cô thêm một cơ hội khác, cho dù Hà Dương có mua cho cô hai phần bỏng ngô cô cũng sẽ không đồng ý.
Nhưng cuộc sống này lại không có nếu như.
Ngày hôm sau, cô, Trì Diệu, Hà Dương, ba người từ tiểu khu xuất phát, đi đến rạp chiếu phim.
Vừa đến cửa rạp đã nhìn thấy một tấm áp phích khổng lồ dựng ở cửa.
Màu hồng, trái tim lớn, trên đó ghi: 2.14 ngày Valentine hạnh phúc.
“…”
Trong rạp chiếu phim có rất nhiều người tới lui, hầu hết trong số họ là các cặp tình nhân.
Lâm Chiết Hạ nhìn tấm poster kia, chất vấn: “Đại Tráng, cậu giải thích một chút đi.
Hà Dương vừa lấy vé xong, giả ngu, ha hả cười hai tiếng.
Lâm Chiết Hạ: “Hôm qua tôi đã nói rồi, cậu tốt bụng như vậy khẳng định là có vấn đề.”
Hà Dương vẫn cười ha ha.
Lâm Chiết Hạ: “Nhưng tôi không nghĩ tới, vấn đề lại nghiêm trọng như vậy.”
Cô nhắm mắt lại và kiềm chế nói: “Cậu nghĩ sao, nói ra nghe một chút, mặc dù tôi không phải bác sĩ, khả năng cũng hơi khó để hiểu được những suy nghĩ của cậu.”
Hà Dương lúc này mới lên tiếng: “Aizzz, xem phim thôi mà, còn phân biệt cái gì ngày lễ với không ngày lễ, ngày lễ linh tinh này quan trọng sao?”
Cậu ta nói xong, phát hiện Lâm Chiết Hạ và Trì Diệu đều trầm mặc nhìn chằm chằm mình.
Đặc biệt là anh Diệu.
Khuôn mặt của người này, lại xuất hiện ở chỗ này trong một ngày lễ kiểu này, người qua đường đều nhịn không được mà ngoái nhìn.
“Được rồi, vậy tôi sẽ nói thật với các cậu.”
Hà Dương cầm vé khó có chút ngượng ngùng mà nói, “Thật ra là tôi ra oai với bạn học, nói rằng năm nay tôi nhất định sẽ được trải nghiệm lễ tình nhân, với mị lực của anh đây, hẹn một nữ sinh ra ngoài xem phim cùng căn bản không phải là vấn đề.”
“…”
“Sau đó tôi lập tức đi hỏi một nữ sinh trong lớp xem có muốn cùng xem phim hay không, kết quả bị người ta từ chối.”
“Tuy rằng bị từ chối, nhưng nhất định phải đi xem phim, nếu không mặt mũi của tôi để đâu giờ?”
“Tại sao người độc thân không xứng được hưởng ngày Valentine? Hôm nay tôi sẽ đi cùng hai người các cậu, Hà Dương tôi nhiều năm qua luôn là anh em tốt với các cậu, chúng ta ở cùng một chỗ ngọt ngào một phen.”
–
Hà Dương vừa dứt lời, Lâm Chiết Hạ và Trì Diệu không hẹn mà cùng có phản ứng giống nhau.
Lâm Chiết Hạ: “Bye bye.”
Trì Diệu: “Đi đây. Cậu tự ở lại xem đi.”
Hà Dương vội vàng tiến lên kéo người: “Không … tôi đã mua vé rồi, ba tấm, cộng thêm cả bỏng ngô nữa, tốn của tôi không ít tiền. Mặc dù chuyện này có lý do riêng, nhưng tấm lòng muốn mời các cậu xem phim của tôi là có thật! Các cậu không thể bỏ tôi lại như thế này, đừng mặc kệ tôi!!!”
Lâm Chiết Hạ nghĩ đến bỏng ngô của cô, có chút do dự, bước chân hơi dừng lại.
Hà Dương vì thế lại quay đầu, quay sang người lạnh lùng vô tình kia, hô: “Anh Diệu, nể mặt đi.”
Trì Diệu: “Lượn đi.”
“…”
Hà Dương tiếp tục gọi: “Anh em tốt, tôi lén tích góp chút tiền mua vé xem phim cũng không dễ dàng.”
Trì Diệu nhịn xuống, nhưng bước chân chậm lại một chút: “Im miệng.”
Cuối cùng, Hà Dương nặn ra một câu: “Diệu Diệu!”
Hai phút sau, ba người cùng ngồi ở khu vực nghỉ ngơi ở khu chờ.
Hà Dương sợ hai người bọn họ chạy mất, ngồi ở giữa hai người, một trái một phải mỗi người một tay.
Lâm Chiết Hạ bên tay phải cầm bỏng ngô.
Trì Diệu bên tay trái thì lạnh mặt, một tay đút vào túi áo, tay kia kéo khóa áo khoác lên trên cùng, cổ áo đứng lên, che đi nửa khuôn mặt phía dưới. Chỉ lộ ra sống mũi cao thẳng cùng với gương mặt có chút cao ngạo.
Hà Dương: “Ngồi cùng tôi rất mất mặt sao, không cần phải như vậy chứ.”
Trì Diệu lạnh lùng nói: “Cậu biết vậy là tốt rồi.”
Hà Dương: “…”