Editor: Đá bào
Beta: Gió
—
Ngày hôm sau, Lâm Hà và Ngụy Bình đặt vé máy bay xong, hai người cùng đi du lịch trong kỳ nghỉ ngắn này.
Người không muốn đi đâu xa là Lâm Chiết Hạ chỉ tiễn họ đến cửa: “Con biết rồi, sẽ nhớ mang theo chìa khóa, nhớ ăn cơm đúng giờ.”
Trước khi Lâm Hà rời đi vẫn còn không yên lòng: “Hôm nay đầu gối của con thế nào rồi?”
Lâm Chiết Hạ: “Con chỉ bị trầy da thôi, hơn nữa miệng vết thương cũng không sâu, nó đã đóng vảy rồi, nghỉ ngơi một ngày nên hôm nay đã không còn đau nữa, đi lại cũng không có vấn đề gì rồi.”
Lâm Hà: “Con ở nhà một mình nhớ phải chú ý an toàn…”
“Con biết rồi ạ.”
Sau khi Lâm Hà và Ngụy Bình đi, Lâm Chiết Hạ lại trở về giường nằm một lát.
Trần Lâm gọi điện thoại tới: “Tớ và Đường Thư Huyên định ra ngoài chơi, hôm nay tình hình của cậu thế nào, có muốn đi cùng chúng tớ hay không?”
“Đi đâu vậy?”
“Vẫn chưa biết, cậu có ý tưởng gì không?”
Lâm Chiết Hạ suy nghĩ một chút: “Đi chùa đi. ”
Trần Lâm: “Hả? ”
Lâm Chiết Hạ bắt đầu tra bản đồ: “Gần đây có một ngôi chùa, chỉ mất 20 phút ngồi xe.”
Trần Lâm: “Bảo cậu đưa ra ý tưởng, nhưng không cần cậu sáng tạo như vậy. Tớ còn cho rằng mọi người sẽ muốn đi đến mấy cửa hàng bánh ngọt hay mấy nơi quanh đó, sao cậu có thể nghĩ là chúng tớ muốn đến chùa vậy?”
Lâm Chiết Hạ: “Bởi vì sắp tới Trì Diệu phải tham gia cuộc thi vật lý.”
Trần Lâm: “Cho nên?”
Lâm Chiết Hạ: “Cho nên tớ muốn đi chùa cầu may, nghe nói bùa may mắn trong ngôi chùa đó rất linh thiêng.”
Trần Lâm: “…”
Một lúc lâu sau, Trần Lâm nói: “Vậy được rồi, để tớ hỏi Đường Thư Huyên một chút, nếu cậu ấy cũng muốn đi thì chúng ta sẽ đi, nhưng tớ cảm thấy xác suất cao là cậu ấy sẽ không…”
Trần Lâm nói đến đây, chợt dừng lại.
Trần Lâm: “Cậu ấy trả lời rồi, nói rằng cậu ấy cũng rất muốn qua đó cầu duyên.”
Lâm Chiết Hạ cũng trầm mặc hai giây: “Cái này quả thật giống mấy lời cậu ấy sẽ nói.”
Trần Lâm thở dài một tiếng: “Vậy tớ sẽ đi cầu cho kỳ thi đại học thuận lợi.”
Hai giờ chiều Trì Diệu sẽ xuất phát, cho nên hành trình đi chùa vô cùng gấp gáp, Lâm Chiết Hạ sợ đến khi cô cầm đồ trở về, còn chưa kịp đưa thì cậu đã đi mất rồi.
Cho nên trước khi xuất phát, cô gửi cho Trì Diệu một chuỗi tin nhắn.
[Trước khi lên xe cậu nhớ nói trước với tôi một tiếng.]
[Tôi sẽ đến để tiễn cậu.]
[Tôi có chống nạng cũng sẽ đến để chào cậu. (Mỉm cười)]
Nhưng ngoài dự định của cô, vì là ngày lễ nên người đến chùa rất đông, nơi cầu nguyện phải xếp hàng rất dài.
Không ở trong trường học, tất cả mọi người hiếm khi mới được mặc quần áo thoải mái của mình, Đường Thư Huyên hôm nay mặc một chiếc váy, nhìn qua rất dịu dàng duyên dàng.
Đường Thư Huyên an ủi nói: “Đừng nóng ruột, chắc chắn sẽ đuổi kịp.”
Lâm Chiết Hạ có chút tự trách: “Sớm biết thì tớ đã đến từ hôm qua rồi.”
Đường Thư Huyên: “… Hôm qua chân cậu vẫn chưa khoẻ, làm sao tới đây được?”
Lâm Chiết Hạ: “Thuê xe lăn?”
“……”
Trong khi xếp hàng ba người cùng trò chuyện.
Trần Lâm khuấy động bầu không khí, trêu ghẹo nói: “Thư Huyên, cậu cầu nhân duyên gì, nhân duyên với vị học trưởng kia sao?”
Đường Thư Huyên không phủ nhận: “Tớ hy vọng sau khi tốt nghiệp chúng tớ có thể học cùng một trường, mong rằng tương lai khi anh ấy muốn yêu đương, đối tượng nghĩ đến đầu tiên sẽ là tớ.”
Cô tiếp tục: “Thực ra lúc ban đầu tớ cũng chỉ là thuận miệng xin phương thức liên lạc, không nghĩ rằng sau này sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, mặc dù tất cả đều là câu chuyện đơn phương của tớ.” Cô ấy nói đến đây rồi dừng lại, “Nhưng tớ thực sự rất thích anh ấy.”
Lâm Chiết Hạ ở bên cạnh nghe thấy vậy, cô nhìn về phía trước giống như không có điểm cuối, khói nhang lượn lờ chung quanh, giống như đang ở trước mặt tượng Phật cúi đầu bái tế một cách thành kính.
Ngôi chùa đã có chút xưa cũ, trong sân có một cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi, cành lá sum xuê.
Cô thu hồi ánh mắt, đột nhiên hỏi Đường Thư Huyên: “Thích một người là cảm giác như thế nào vậy?”
Cô lại hỏi, “Như thế nào mới được xem như là thích một người thế?”
Đường Thư Huyên bị hỏi hai câu này xong bỗng ngẩn người.
Cô suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nói, “Tớ cũng không biết phải giải thích như thế nào, nhưng nếu cậu thích một người nào đó, nhất định sẽ nhận ra.”
–
Ngày hôm nay phải xếp hàng rất dài.
Lúc Lâm Chiết Hạ xếp hàng, thành kính cầm một túi cầu may khấu đầu về phía tượng Phật.
Lúc cô cúi người, trong lòng thầm niệm: Hy vọng Trì Diệu sẽ làm bài thi thuận lợi.
Không đúng, không chỉ là thi đấu, mà hy vọng sau này mọi chuyện đều thuận lợi. Còn nữa, cầu cho cậu ấy bình an khỏe mạnh…
Như thế này liệu có phải cầu nguyện hơi nhiều hay không.
Trên mạng mọi người vẫn thường nói “bùa may mắn” thực sự là một cái túi nhỏ màu đỏ, được xỏ qua một chiếc dây nhỏ cũng màu đỏ, nhìn sẽ giống như một chiếc móc khoá vậy.
Nhưng Lâm Chiết Hạ vừa cầm theo bùa may mắn đứng lên đã nhận được tin nhắn của Trì Diệu.
[Tôi lên xe rồi.]
[…]
Lâm Chiết Hạ: [Không phải nói buổi chiều mới đi sao, bây giờ mới trưa mà.]
Trì Cẩu: [Lão Lưu cố ý lái xe tới đón tôi.]
“Làm sao vậy?” Trần Lâm hỏi cô.
“Trì Diệu xuất phát sớm,” Lâm Chiết Hạ buông điện thoại xuống, có chút mất mát, “Tớ vẫn không đuổi kịp.”
Không cần vội vàng trở về đưa đồ cho Trì Diệu nữa, mấy người họ chậm rãi đi ra khỏi chùa, chọn một nhà hàng bình dân cùng nhau ăn cơm.
Gọi đồ ăn xong, Trần Lâm thấy Lâm Chiết Hạ vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào chiếc túi cầu may kia.
Cô đặt thực đơn xuống và nói, “Không sao đâu, cậu ấy có thành tích tốt như vậy, đối với cậu ấy mà nói, tham gia một cuộc thi chỉ là một chuyện nhỏ.”
Đường Thư Huyên tiếp lời: “Đúng vậy. Cậu nhìn điểm số kia của cậu ấy mà xem, cho dù gặp phải đối thủ ở trường Liên Vân kia cũng không cần phải sợ. ”
“Hơn nữa kể cả không xem đến điểm số, cũng phải ngẫm lại tính cách của người này…”
Đường Thư Huyên lắc đầu, “Kiểu người ‘độc toàn thân’ này, chỉ có cậu ấy đi đầu độc người khác thôi.”
Đứng ở góc độ của Đường Thư Huyên, cô ấy gần như không tưởng tượng được Trì Diệu tham gia thi đấu còn cần người ta lo lắng gì.
Cô thậm chí còn cho rằng nên lo lắng cho đối thủ của Trì Diệu thì đúng hơn.
Lâm Chiết Hạ cầm túi cầu may nói: “Không phải đâu, cậu ấy…”
Có đôi khi cậu ấy chết vì sĩ diện.
Cậu ấy cũng sẽ lo lắng, thậm chí có đôi khi còn không ngủ được.
Nhưng những lời này chỉ có một mình cô biết, cuối cùng vẫn không nói ra miệng.
Cùng lúc đó, ký ức của Lâm Chiết Hạ được kéo trở lại nhiều năm về trước.
Khi đó sức khoẻ của Trì Diệu đã tốt hơn một chút, có thể trở lại trường học bình thường, nhưng lúc ở trường học cậu không được mọi người yêu thích cho lắm.
Trong mắt các bạn cùng lớp, Trì Diệu rất khó hòa hợp. Cậu không quan tâm nhiều đến mọi người xung quanh, luôn luôn giữ một thái độ “tránh xa tôi một chút”.
Chỉ có cô là sau khi tan học luôn đi theo phía sau cậu ríu rít: “Trì Diệu, hôm nay cơm trong căng tin thật khó ăn.”
“Trì Diệu, tôi lại không biết làm bài tập về nhà môn thủ công, tôi biết người luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác như cậu nhất định sẽ giúp tôi.”
“Hôm nay thầy giáo lên lớp lại đọc sai tên tôi, tự nhiên thầy ấy gọi tôi là Lâm Phá Hạ.”
“Kết quả bây giờ mấy bạn học đều bắt đầu gọi tôi là Phá Hạ…”
“……”
Con đường từ trường tiểu học trở về đường Ngõ Nam rất ngắn, có các bóng cây bao quanh, khi đó Lâm Chiết Hạ đeo cặp sách màu hồng do Ngụy Bình tặng, đi cùng Trì Diệu đang chậm bước.
Cô thay đổi một vài chủ đề, cuối cùng nhớ lại một chuyện, hét lên: “Đúng rồi, tôi nghe nói tuần sau cậu sẽ tham gia cuộc thi Olympic Toán học.”
Lâm Chiết Hạ tiếp tục nói: “Cậu không cần lo lắng đâu.”
Khi đó Trì Diệu chợt dừng bước, hai tay cậu vẫn đang đút túi quần, lúc nói chuyện vẫn luôn bày ra bộ dạng lãnh đạm, từ trên cao nhìn xuống nói: “Tôi lo lắng ư?”
Khi đó cô không hiểu ý tứ trong lời nói của Trì Diệu, chỉ nói: “Mọi người đều sẽ lo lắng mà.”
Trì Diệu chặn lời nói của cô: “Tôi thì không.”
“Mấy cuộc thi đấu nhỏ này, căn bản tôi không để trong lòng.”
Cho dù lúc ấy có ngây thơ đến đâu, cô cũng mơ hồ cảm giác được điểm kiên trì không tầm thường kia của Trì Diệu.
Giống như bị người ta coi thường, bị người ta cảm thấy mình không đủ mạnh mẽ, đối với cậu mà nói là một chuyện không thể chấp nhận được.
Sự nghi ngờ này đã được xác minh một ngày trước cuộc thi Olympic.
Hôm đó rất trùng hợp, chìa khóa nhà Trì Diệu bị mất, thợ mở khóa đã tan làm, phải sáng mai mới có thể tới được, cho nên Trì Diệu chỉ có thể ở tạm nhà cô.
Lâm Hà và Ngụy Bình vốn định nhường phòng ngủ cho cậu, nhưng Trì Diệu nói không muốn gây phiền toái cho họ như vậy, cuối cùng không ai lay chuyển được, đành trải chăn cho cậu ngủ tạm trên sô pha.
Lâm Chiết Hạ buộc tóc nhìn Lâm Hà trải chăn: “Cậu ấy cũng có thể ngủ với con mà.”
Trì Diệu thẳng thắn từ chối: “Ai muốn ngủ với cậu chứ.”
“……”
Lâm Chiết Hạ: “Tôi cho phép cậu ngủ với tôi đã là vinh hạnh của cậu rồi, đừng có không biết tốt xấu như thế.”
Lâm Hà quay đầu nhìn cô một cái: “Con ít nói mấy lời đi.”
Lâm Chiết Hạ ngậm miệng lại.
Sau đó buổi tối lúc cô thức dậy đi vệ sinh, khi ngang qua phòng khách phát hiện chiếc chăn của Lâm Hà trải vẫn còn nguyên, không có dấu vết bị người ta sử dụng, toàn bộ phòng khách chỉ bật một ngọn đèn rất yếu ớt. Qua ánh sáng mờ nhạt, cô nhìn thấy cậu bạn đang ngồi trên tấm thảm ở phòng khách.
Sau khi trở về phòng, cô đặc biệt chú ý đến đồng hồ trên tường, kim đồng hồ chỉ theo hướng “hai giờ”.
Tại sao hai giờ sáng rồi mà người này còn chưa ngủ.