Editor: Gió
Beta: Đá bào
—
Sau khi ăn cơm xong Lâm Chiết Hạ trở về nhà, Lâm Hà và Nguỵ Bình rất cho cô mặt mũi mà khen ngợi.
Nguỵ Bình: “Chú đã nói là con có thiên phú về mặt diễn thuyết rồi mà, mọi người đều nhìn rõ được, thực ra chú đã nhận ra từ sớm rồi.”
Lâm Hà cũng rất hài lòng: “Lần này con thể hiện không tồi, mau đi làm bài tập đi.”
Nguỵ Bình cầm giấy khen lên, còn cảm thấy vui hơn cả việc mình được thăng chức: “Chú sẽ lập tức treo giấy khen này lên cho con, hay là treo ở đối diện bàn ăn đi, ngày nào ăn cơm cũng có thể nhìn thấy được.”
Lâm Hà không biết nói gì: “Sao anh không dán ở ngoài cửa luôn đi, như vậy ai đi qua cũng có thể nhìn thấy được.”
“Ý tưởng hay,” Nguỵ Bình quay đầu qua, “Hạ Hạ con thấy sao?”
Người có thiên phú về mặt diễn thuyết là Lâm Chiết Hạ: “…Con nghĩ, cứ cất hào quang này đi thì hơn, tránh việc người khác thấy được sẽ cảm thấy tự ti.”
“…”
Ba người nói vài câu đơn giản, sau đó Lâm Chiết Hạ về phòng, đặt balo xuống rồi mở khoá ra. Bàn tay cô hơi dừng lại rồi lấy móc khoá hình thỏ con ra. Cô muốn để móc khoá thỏ con ở trên bàn học, như vậy chú ta có thể cùng cô làm bài tập mỗi ngày rồi.
Nhưng vừa đặt lên bàn cô đã cảm thấy không yên tâm, sau đó lại giấu nó vào trong tủ.
–
Rất nhanh đã đến thứ ba tuần tiếp theo, nhà trường chính thức thông báo về hội thao tổ chức cùng trường Thí điểm Phụ thuộc, các lớp bắt đầu nhiệt tình báo danh chuẩn bị.
Chức lớp phó thể dục của lớp 11-7 là một vị trí nhàn rỗi, hiếm khi mới bận tối mặt tối mũi như vậy.
Lớp phó học cầm tờ báo danh hét lớn: “Còn ai muốn báo danh nữa không, bây giờ phần thi chạy tiếp sức nữ còn thiếu một người.”
“Không có ai sao?”
“Đây là hội thao hiếm có đấy, một năm chỉ có một lần, không phải mọi người nên nắm bắt cơ hội này hay sao?”
Lâm Chiết Hạ nhìn mọi người, thấy không có ai lên tiếng vì vậy giơ tay nói: “Tôi có thể, điền tên tôi đi.”
Chiều tối sau khi tan học, trùng hợp cô và Trì Diệu gặp được Hà Dương.
Lâm Chiết Hạ vẫn tay với Hà Dương: “Bạn cùng trường tinh thần ơi…”
Hà Dương đeo balo đi qua: “Không ngờ hồi vừa khai giảng đã bị cậu nói trúng rồi, trong hội thao lần này tôi thành bạn cùng trường tinh thần của cậu thật rồi.”
Ba người cùng đi về nhà.
Hà Dương hỏi: “Hai cậu đăng kí thi đấu hạng mục nào vậy?”
Lâm Chiết Hạ: “Tôi đăng kí chạy tiếp sức.”
Hà Dương quay đầu sang: “Anh Diệu của tôi thì sao?”
Trì Diệu không nóng không lạnh ném qua hai chữ: “Bóng rổ.”
Hà Dương ‘Đệch’ một tiếng: “Tôi cũng đăng ký bóng rổ, vốn tôi còn định làm người nổi bật nhất mà không ngờ lại còn có cậu, vậy thì không phải ngày mai tôi khó mà tỏ ra ngầu được sao?”
Lâm Chiết Hạ gật đầu, vô cùng đồng ý: “Về việc tỏ ra ngầu, không ai so với cậu ta được.”
Trì Diệu không nói gì, nhưng thỉnh thoảng cậu sẽ có vài động tác nhỏ, đưa tay ra sau đầu Lâm Chiết Hạ, khẽ bóp gáy uy hiếp cô.
Lần này khác với lần trước, lần trước tay cậu vừa cầm kem xong nên rất lạnh, nhưng lần này lại khá nóng.
Cả người Lâm Chiết Hạ cứng lại trong giây lát.
May là không có ai nhận ra có gì khác biệt, Hà Dương tiếp tục nói: “Hay là thế này đi, anh Hạ, tôi cầu xin cậu giúp tôi một việc này.”
Lâm Chiết Hạ: “Hả?”
Hà Dương bắt đầu mặc sức tưởng tượng: “Ngày mai khi diễn ra phần thi bóng rổ cậu hãy đến đưa nước cho tôi, để tôi nở mày nở mặt một chút, nếu không lúc tôi xuống sân không ai hỏi han thì ngại lắm. Nếu như có thể thì gọi lớn tên tôi một cách đầy cảm xúc, như để thể hiện tôi vô cùng được chào đón ấy.”
Lâm Chiết Hạ cảm thấy nhiệt độ vừa rồi truyền từ gáy cô vẫn chưa ta đi, vì có chút thất thần nên không có nghe kĩ cậu ta nói gì, chỉ nghe thấy hai chữ ‘đưa nước’.
Mồm nhanh hơn não, cô dứt khoát đồng ý: “Được.”
“…”
–
Vào ngày diễn ra hội thao, tất cả mọi người đều di chuyển đến sân vận động ngoài trời gần trường.
Xe cộ đỗ kín bên ngoài sân vận động, học sinh của hai trường cùng tham gia nên vô cùng đông đúc.
Đồng phục của trường Thí điểm Phụ thuộc là màu xanh da trời nên rất dễ phân biệt.
Ngoài cổng sân có thầy trông chừng, tránh việc học sinh lén trở về trước.
Sân vận động có hình tròn, vòng bên ngoài là khán đài, còn ở vị trí bên trong là nơi diễn ra các hạng mục thể dục thể thao.
Lâm Chiết Hạ cùng bạn học bước vào sân, sau khi nghe lãnh đạo phát biểu xong thì lên khán đài ngồi đến phát ngốc.
Cuộc thi trôi qua rất nhanh, chẳng bao lâu đã tiến hành được hơn một nửa các hạng mục. Lát nữa Trần Lâm sẽ tham gia thi nhảy xa, trước khi rời đi có hỏi: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Lâm Chiết Hạ: “Tớ đang nghĩ, tại sao tối qua tớ lại đồng ý một yêu cầu vô cùng nhàm chán chứ.”
Trần Lâm: “?”
“Thôi bỏ đi, không sao đâu,” Cô nói, “Cậu đi thi đấu đi, cố lên nhé.”
Sau khi Trần Lâm rời đi, cô đi mua nước cho Hà Dương trước rồi thở dài một hơi.
Tại sao lại đồng ý chứ?
Thật ra cô cũng không rõ, bởi hôm qua cô đang thất thần, mà nguyên nhân của việc thất thần lại là vì những tiểu tiết phát sinh giữa cô và Trì Diệu trong thời gian gần đây.
Những tiểu tiết này dễ dàng tác động được cô.
Lâm Chiết Hạ không nghĩ đến chuyện này nữa, cô lấy điện thoại ra thì thấy Hà Dương đã gửi rất nhiều tin nhắn cho mình từ hai mươi phút trước.
[Lát nữa tôi lên sân rồi, anh Hạ, đừng có mà quên đấy.]
[Nhận đúng người, tôi mặc áo số 12.]
[Cậu sẽ tìm được đúng không, trong đoàn người tôi cũng không được coi là không có gì nổi bật, nhưng dù cho là vậy, chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, chắc cậu cũng tìm được tôi giữa biển người thôi.]
[Tôi có thể giữ được mặt mũi ở trường thí điểm phụ thuộc hay không là dựa vào cậu hết đấy.]
[Tối nay mời cậu uống trà sữa, tại hạ vô cùng cảm kích!!!]
Lâm Chiết Hạ trả lời cậu ta: [Tôi muốn uống ba ly.]
Đại Tráng: […Không bàn đến việc tiền tiêu vặt của tôi có đủ hay không, cậu uống hết được sao?]
Lâm Chiết Hạ mượn gió bẻ măng: [Mỗi tháng tôi muốn uống ba ly, mười tháng liên tục.]
Sau khi gửi tin nhắn, cô nhìn về phía sân thi đấu.
Trong sân có rất nhiều người, có người thi chạy trên đường chạy, trọng tài đang thổi còi, còn có cả nhân viên hỗ trợ ghi lại thời gian thi đấu ở vạch đích.
Sân thi đấu bóng rổ ở góc bên phải, trên áo các tuyển thủ của trường thí điểm phụ thuộc đều viết tên trường nên không khó để nhận ra.
Có vẻ hiệp đấu thứ hai sắp kết thúc, cô thấy Hà Dương đang truyền bóng, đang định cầm chai nước xuống sân trước thì phía sau đột nhiên có một sức lực kéo cô lại.
Cô quay người, nhìn thấy Trì Diệu vừa thay đồ chơi bóng xong.
Đồng phục bóng rổ của trường cấp ba số Hai có màu đen, trên chiếc áo rộng rãi có viết con số 0, con số này nhìn có vẻ khá tuỳ ý, giống như thiếu niên lạnh nhạt được ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào.
Khán đài có rất nhiều hàng ghế, mỗi hàng ghế đều không có vách ngăn.
Lúc này Trì Diệu ngồi ở hàng ghế bên trên, sau khi kéo cô về lại chỗ ngồi thì đưa tay ra cầm lấy chai nước trên tay cô.
Mặc dù nội tâm Lâm Chiết Hạ muốn nuốt lời, nhưng chuyện đã đồng ý với Hà Dương vẫn nên hoàn thành, vì vậy nói: “Nếu cậu muốn uống nước thì tự đi mà mua.”
Trì Diệu: “Tôi lười đi.”
Lâm Chiết Hạ: “…”
Lâm Chiết Hạ nghĩ đến việc lát nữa cậu còn phải thi đấu nên nhường một bước: “Vậy lát nữa tôi đi mua giúp cậu, chai này tôi mua cho Hà Dương.”
Lúc này Trì Diệu mới nói: “Tôi không có muốn cướp nước của cậu ta.”
Cậu dừng một lát, sau đó lại dùng thái độ hờ hững nói: “Tôi đem xuống cho cậu ta.”
Lâm Chiết Hạ: “?” Hà Dương hẹn cô mang nước cho cậu ấy, không biết vì sao đột nhiên cậu lại muốn chen chân vào.
Lâm Chiết Hạ mang theo cảm giác khó hiểu, không chút hào hứng mà hỏi một câu: “Tại sao không để tôi đem cho cậu ấy?”
Trì Diệu xách nước, liếc cô một cái: “Rất khó hiểu sao?”
Vô cùng khó hiểu.
Lâm Chiết Hạ đang định gật đầu thì nghe thấy người này nói: “Tôi ích kỉ, không muốn thấy cậu ta giương oai.”
“…” Con người này lòng dạ thật thâm sâu.
Lâm Chiết Hạ bị thái độ hiển nhiên của cậu làm cho kinh ngạc nên nhất thời quên mất phản đối, vì vậy đến khi cô phản ứng lại Trì Diệu đã cầm chai nước đi xuống dưới chuẩn bị đưa cho Hà Dương.
Ngay sau đó cô cúi đầu nhấn mở khung trò chuyện với Hà Dương ra, gửi cho cậu ấy hai dòng tin nhắn.
[Đại Tráng, cậu hãy tự mình bảo trọng.]
[Tôi không cứu nổi cậu rồi.]
Trên sân bóng rổ, tiếng còi của trọng tài vang lên.
Hà Dương dừng lại động tác cướp bóng, cậu khom lưng th0 dốc, vừa rũ rũ cổ áo cho bớt nóng vừa đợi Lâm Chiết Hạ qua giúp cậu ta ra oai.
Cậu ta đã chuẩn bị xong hết rồi…