Đuổi Hạ

Chương 3




Editor: Gió

Beta: Đá bào



Lâm Chiết Hạ có chút mơ hồ.

Nắp khoen của chiếc lon vẫn đang vòng trên ngón tay trỏ của cô. Chủ yếu là do động tác đột ngột này của Trì Diệu khiến người ta không chút phòng bị, giống như bị tập kích bất ngờ vậy.

Rõ ràng vừa rồi là một bộ dáng không thèm để ý đến cô.

Vì vậy đến khi cô phản ứng lại thì đã lỡ mất thời cơ phản k1ch thích hợp nhất rồi.

Cô chỉ có thể trả lời một câu: “Biết cậu thông minh rồi, tôi cũng chưa từng luyện qua, không biết mở cũng là điều rất bình thường.”

Lâm Chiết Hạ tiếp tục chậm rãi: “Hơn nữa ai mà biết được liệu có phải cậu vì để tỏ ra đẹp trai nên trộm luyện tập từ rất lâu rồi hay không.”

“….”

Trong lúc trò chuyện.

Trì Diệu đã thu tay lại, vẫn đặt tay lên đầu gối, tiếp tục xem phim, thu lại ánh mắt lướt qua cô vừa rồi.

Chỉ ném lại một câu: “Nhìn tôi giống kẻ rất rảnh rỗi sao?”

Tình tiết của nửa sau bộ phim giống như quy luật thường thấy, sau khi nhóm nhân vật chính tìm ra được nhân vật phản diện sau đó liều chết quyết đấu với chúng, cùng với hiệu ứng âm thanh “Xoẹt xoẹt xoet”,  mấy người họ gần như không rời nổi tầm mắt.

Lâm Chiết Hạ uống một ngụm nước chanh có gas, cũng tiếp tục xem cùng mọi người.

Sau khi bộ phim kết thúc, nhóm Hà Dương đề nghị muốn chơi board game.

Đối với một đám học sinh đang trong kỳ nghỉ hè mà nói, thứ không thiếu nhất chính là thời gian.

Hà Dương có đem bài đến, lấy một tập bài màu đen từ trong túi quần ra, “Tôi chia bài cho các cậu, muốn chơi thì tụ tập qua đây, tôi giải thích một chút về quy tắc trò chơi.”

“Anh Diệu,” Khi Hà Dương phát bài đến chỗ bọn họ thì đưa sấp bài qua, “Rút một tấm?”

Trì Diệu nhìn qua xấp bài trên tay cậu ta, không nhận: “Tôi hơi buồn ngủ, ngủ một lát đã.”

Hà Dương nhìn về phía Lâm Chiết Hạ: “Được, anh Hạ, cậu rút bài đi.”

Lâm Chiết Hạ giống như copy paste lại bộ dáng của Trì Diệu vậy: “Các cậu chơi đi, tôi làm bài tập đã.”

“….”

Hà Dương thu bài lại, đã quen với điều này, “Mỗi lần như vậy hai cậu đều làm trò đặc biệt.”

Mấy người trong nhóm “Phân đội ngõ Nam” cùng nhau trưởng thành, nhưng quan hệ có gần có xa, tất cả mọi người trong nhóm đều mặc nhận một sự thật: Lâm Chiết Hạ và Trì Diệu, hai người này suốt ngày đấu khẩu, nhưng trên thực tế lại là hai người có quan hệ thân thiết nhất trong nhóm người bọn họ.

Trì Diệu nói hơi buồn ngủ, quả thực có ngủ một lát.

Lâm Chiết Hạ đoán tối qua cậu vội về, có lẽ mệt mỏi suốt cả dọc đường. Chỉ là cậu không về phòng ngủ, có lẽ không định ngủ quá lâu nên trực tiếp chợp mắt bên cạnh Lâm Chiết Hạ.

Vốn dĩ chiếc sô pha lười được đặt trên chiếc thảm, có thể ngủ trên thảm rồi gối đầu lên, nhưng do chân ai kia quá dài, cho dù có ngủ trên tấm thảm dưới đất cũng có chút chật chội.

Lâm Chiết Hạ cúi đầu nhìn đôi chân mình, thầm so sánh độ dài, sau đó lặng lẽ mở vở làm nốt bài tập.

Cô làm bài tập được một nửa thì Trì Diệu đã tỉnh dậy.

Lâm Chiết Hạ đang chìm đắm trong biển học mênh mông nên không nhận ra. Mãi cho đến khi cô nghe thấy một câu: “Câu này sai rồi.”

Qua nửa phút sau, lại thêm một câu: “Câu này cũng không đúng.”

“….”

“Có thể vừa đạt điểm chuẩn vào trường số Hai,” Cuối cùng Trì Diệu bình luận, “Không dễ gì.”

Đầu bút chì trên giấy của Lâm Chiết Hạ khẽ dừng lại, đáp lễ: “Cảm ơn cậu đã công nhận, may mắn quả thực là một phần thực lực.”

Cuối cùng câu chuyện phát triển thành: nhóm Hà Dương ở bên bàn chơi trò chơi, một đám người cười đùa ầm ĩ, ở trong không gian ồn ào này Trì Diệu giảng bài cho cô.

Cậu vừa ngủ dậy.

Một tay chống lên tấm thảo, ngồi cách cô rất gần, tay còn lại cầm bút, liên tiếp viết lên các bước giải trên trang giấy trắng của cô.

“Câu này hơi khó,” Lâm Chiết Hạ cứu vãn lại chút hình tượng bản thân, “Đề tổng hợp, vốn dĩ cũng có nhiều chỗ mất điểm hơn.”

Chữ của Trì Diệu rất giống với con người cậu.

Nét bút phóng khoáng, chữ viết rất đẹp, chỉ là cậu viết rất nhanh nên nhìn có chút loạn.

“Khó?” Cậu cầm bút viết chữ cuối cùng, “Câu này tôi còn lười không thèm giải.”

“….”

Bình tĩnh.

Bình tĩnh một chút.

Bỏ qua vẻ ngoài, nhìn vào bản chất.

Nói thế nào đi nữa bây giờ người này cũng đang giảng bài cho cô. Hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên.

Người làm việc lớn không chấp chuyện nhỏ nhặt.

Vì vậy, nhất định phải, bình, tĩnh.

Lâm Chiết Hạ đã thông suốt tâm lý, điều chỉnh cảm xúc lại rất nhanh, “Quả thực vất vả cho cậu rồi, cậu nguyện ý động đầu ngón tay cao quý kia mà lưu lại những dòng chữ vô cùng đắt giá trên sách bài tập của tôi, tôi vô cùng, vô cùng cảm động.”

Trì Diệu ném bút xuống, căn bản không trúng chiêu này của cô. 

Lâm Chiết Hạ dựa theo các bước cậu viết đi giải câu vừa rồi. Thực ra Trì Diệu thường xuyên giảng bài cho cô, thường xuyên đến mức Lâm Chiết Hạ đã quá quen với điều ấy.

Cô vừa tẩy đáp án ban đầu vừa nói về chuyện Trì Diệu trước đó tới thành phố khác thăm người thân, “Đúng rồi, mấy ngày trước cậu đi đâu thăm người thân vậy?”

“Thành phố bên cạnh,” Trì Diệu nói, “Tham gia tiệc sinh nhật tròn một tuổi của con một người họ hàng.”

Lâm Chiết Hạ vừa sửa bài vừa nói: “Có tiết mục cho bé chọn đồ vật không? Hồi nhỏ tôi chọn….”

Cô còn chưa nói xong, Trì Diệu đã tiếp lời, “Cậu túm lấy khăn trải bàn.”

“Trước đây tôi có nói với cậu rồi sao?” Lâm Chiết Hạ không có ấn tượng gì, dù sao cô và Trì Diệu cũng đã nói với nhau nhiều chuyện như vậy, những gì từng nói qua những gì chưa, rất khó nhớ được, “Trí nhớ của cậu tốt thật đấy.”

Giọng điệu Trì Diệu có chút trào phúng, “Ồ, điều này không có liên quan đến trí nhớ, nhưng chỉ cần một người nói với cậu lặp đi lặp lại ba lần những chuyện ngu ngốc cô ấy từng làm, cậu cũng sẽ nhớ được.”

“….”

Lâm Chiết Hạ chuyển chủ đề đúng lúc, “Hồi nhỏ cậu đã chọn thứ gì vậy? Chắc cậu không lấy thứ gì cả đúng không.”

Quả thực Trì Diệu không chọn gì cả.

“Không tổ chức.” Cậu nói.

“Không tổ chức?”

“Ngày sinh nhật tròn một tuổi,” Trì Diệu không chút để ý nói, “Năm ấy việc kinh doanh của nhà tôi quá bận.”

Lâm Chiết Hạ nhớ đến gương mặt có chút lạnh lùng, vô cùng khí chất của mẹ Trì Diệu, từ rất lâu về trước cô đã nghe Lâm Hà nói năm ấy khi vừa sinh cậu xong, mẹ Trì Diệu đã quay lại làm việc luôn, một nữ cường giống vậy, không tổ chức sinh nhật tròn một tuổi cho con cũng không khiến người ta ngạc nhiên chút nào.

Một hồi sau, Lâm Chiết Hạ nói: “Vì vậy quả nhiên cậu không chọn được đồ gì.”

“….?”

Cô lại nói tiếp từng câu từng chữ, “Chẳng trách bây giờ cậu lại, không ra gì như vậy.”



Sau khi Trì Diệu trở về, bài tập của Lâm Chiết Hạ cũng có chỗ dựa dẫm rồi. 

Từ ngày thứ hai sau khi Trì Diệu về trở, Lâm Chiết Hạ luôn ôm bài tập chạy qua nhà cậu.

“Mẹ,” Hôm nay khi Lâm Chiết Hạ ra khỏi nhà có hùng hổ nói, “Con đến nhà Trì Diệu, chắc trưa nay sẽ không về ăn cơm, không cần phải đợi con đâu ạ.”

Có những lúc Lâm Hà cũng sẽ có chút ý kiến, “Bây giờ con đã là một cô gái lớn rồi, đừng có mà cứ giống như hồi nhỏ mãi, cả ngày chạy đến nhà người ta.”

Lâm Chiết Hạ: “Không sao đâu, trong mắt Trì Diệu con không được coi là con gái, có thể miễn cưỡng được coi là linh trưởng thuộc chi Homo đã là không tồi lắm rồi.”

Chỉ là ngoài Lâm Hà ra, còn có một người khác cũng có chút ý kiến với cô.

Lâm Chiết Hạ cầm theo bài tập đi gõ cửa nhà Trì Diệu, Trì Diệu nhìn thấy cô đã muốn đóng cửa lại.

Lâm Chiết Hạ ôm bài tập, đưa một tay ra giữ lấy cánh cửa, thử chen vào từ chỗ trống nhỏ, “Tôi đến làm bài tập.”

Trì Diệu dùng giọng điệu ‘Cậu có bệnh à’ nói với cô, “Cậu mắc bệnh rời khỏi nhà tôi nửa bước là không làm được bài tập sao?”

Lâm Chiết Hạ nói: “Bài tập có hơi khó….”

Trì Diệu: “Thay địa điểm làm bài tập chắc không có tác dụng, có lẽ phải thay não mới được.”

Lâm Chiết Hạ tiếp tục chen vào: “Cậu cứ coi như là một ngày làm việc thiện đi.”

Sau khi cô nói câu này xong, cánh cửa đang được đẩy ra kéo vào đột nhiên bất động.

Tay Trì Diệu để trên tay nắm cửa không dùng sức nữa, vì vậy cánh cửa khẽ mở như bị kẹt lại vậy, qua khe cửa, vừa đủ nhìn thấy được một nửa gương mặt của Trì Diệu.

Lâm Chiết Hạ nhìn thấy mái tóc rối rũ xuống trước mắt cậu cùng chiếc cằm gầy, và một nụ cười khẽ nhếch lên. Cả người cậu cho người ta một cảm giác xa cách, cho dù có cười lên, dáng vẻ kiêu ngạo trên gương mặt lạnh nhạt ấy cũng không phai đi.

“Thực xin lỗi.”

“Trước giờ tôi không làm việc thiện,” Trì Diệu cười như không cười nói, “Bởi vì tôi, rất không ra gì.”

Lâm Chiết Hạ: “…..” Cô hoài nghi cậu đang nhân thời cơ báo thù.

Hôm đó không phải cô chỉ thuận miệng nói một câu sao! Có đến mức phải như vậy không!

Vài giây sau.

Cô trợn tròn mắt nhìn cánh cửa nhà Trì Diệu đóng lại trước mặt mình. Lâm Chiết Hạ ôm bài tập ngồi xuống trước cửa nhà cậu kiên quyết không rời đi.

Vừa ngồi xổm vừa gửi tin nhắn cho Trì Diệu.

[Cho tôi vào đi orz]

*Orz: Ký tự mô tả dáng vẻ vô vọng, mình để hình ở cuối chương nha.

[Ngoài trời gió to lắm.]

[Tôi lạnh quá.]

Nửa phút sau, Trì Diệu đã trả lời, hơn nữa nhắc cô: [Cậu đang ở trong toà nhà.]

[Tôi muốn nói là trong lòng tôi, lọt gió rồi.]

[….]

Bên trong nhà.

Trì Diệu dán lưng lên cánh cửa, chỉ cách cô có một vách ngăn, khi nhìn thấy câu này, cậu cúi đầu mắng một câu, ‘Đồ ngốc’.

Sau đó ngón tay dừng lại trên màn hình điện thoại gõ vài chữ: [Cậu tự mở cửa vào.]

Cậu còn chưa kịp gửi đi đã nghe thấy bên ngoài có động tĩnh mới.

Là giọng của hàng xóm bên cạnh.

Ở đối diện nhà có một ông cụ, có lẽ đúng lúc ông cụ ra ngoài vứt rác, mọi người đều đã ở đây nhiều năm nên vô cùng quen thuộc, vừa nhìn thấy Lâm Chiết Hạ ông cụ đã lên tiếng: “Tiểu Hạ đấy à, lại đến tìm Trì Diệu sao? Sao lại ngồi ở trước cửa vậy?”

“Ông nội Vương.”

Giọng Lâm Chiết Hạ lớn hơn rất nhiều, cố ý để cho người trong nhà nghe thấy, “Cháu đến hỏi bài cậu ấy, bây giờ đang nghỉ hè nhưng cháu cũng không dám lơ là dù chỉ là một giây, mỗi ngày đều kiên trì làm bài tập, trong lòng cháu chỉ có việc học. Sở dĩ cháu lại ngồi trước cửa là vì…Trì Diệu, con người cậu ấy quá hẹp hòi, lo rằng cháu sẽ thông minh hơn, thành tích tốt hơn cậu ấy, vì vậy không chịu dạy cháu, cho cháu ở…” ngoài cửa.

Nhưng hai chữ ‘ngoài cửa’ còn chưa thốt ra.

‘Cạch’ một tiếng, cánh cửa được mở ra.

Lâm Chiết Hạ cảm nhận được sau lưng mình có một luồng sức lực mạnh mẽ, luồng sức lực ấy kéo lấy cổ áo phía sau của cô, trực tiếp lôi cô vào trong nhà.

Trì Diệu vừa lôi vừa nói: “Đem theo bài tập của cậu cút vào đây mau.”



Tiếng côn trùng rả rích của tháng tám năm nay kéo dài từ đầu tháng đến tận cuối tháng.

Ký ức của Lâm Chiết Hạ đối với mùa hè năm nay là ở nhà Trì Diệu với điều hoà mát lạnh, trên bàn là nước chanh có gas, còn có chồng bài tập đang dần vơi đi của cô.

Lúc cô làm bài tập, Trì Diệu như thiếu đánh ở bên cạnh chơi game.

Con người này khi chơi game vẫn hờ hững như thường lệ, ngón tay tuỳ ý nhấn lên màn hình hiển thị, có lúc Lâm Chiết Hạ liếc nhìn qua, thường xuyên thấy được hệ thống hiện lên dòng chữ ‘Penta Kill’.

Bàn học nhà Trì Diệu rất rộng rãi.

Việc thường xuyên xảy ra nhất là, cậu sẽ ngả lên đầu bàn bên kia ngủ.

Một tay buông xuống mép bàn, tay còn lại vắt qua sau gáy, vô cùng giống với cậu học sinh ở dãy bàn cuối không chịu nghe giảng.

Mùa hè cứ vậy mà trôi đi, chớp mắt đã gần đến ngày khai trường.

Hôm nay trên bàn ăn.

Lâm Hà nhắc đến chuyện khai giảng, “Sắp tựu trường rồi, thu lại tâm tư, điều chỉnh trạng thái một chút, cấp ba là một giai đoạn vô cùng quan trọng, đã biết chưa?”

Lâm Chiết Hạ vừa nghe, vừa ăn cơm trong bát vừa gật đầu.

“Đúng rồi, chú Nguỵ còn mua cho con vở mới rồi.”

Lâm Chiết Hạ lập tức nói, “Cảm ơn chú Nguỵ.”

Lâm Hà bổ sung, “Còn có cả cặp sách mới, ăn xong con đi xem có thích hay không. Năm học mới, không khí mới.”

Sau khi ăn cơm Lâm Chiết Hạ ngồi trên sô pha bóc quà.

Nguỵ Bình cũng ngồi quađó.

Những lúc Lâm Hà không có mặt, cô ở cùng một chỗ với Nguỵ Bình, ít nhiều cũng có vài phần gượng gạo.

Lâm Chiết Hạ phá vỡ sự trầm mặc: “Cảm ơn chú Nguỵ, cặp sách rất đẹp ạ, cháu rất thích, chú có muốn…uống nước không? Cháu đi rót cho chú.”

Nguỵ Bình có đeo một cặp kính, nhìn rất thật thà lại văn nhã, “À không cần đâu, cảm ơn cháu. Cái kia, cháu thích thì tốt rồi.”

Nguỵ Bình lại nói: “Cháu có muốn ăn hoa quả không, chú đi bổ cam cho cháu.”

Lâm Chiết Hạ vừa ăn cơm xong, từ chối nói: “Cháu cũng không cần đâu ạ, cảm ơn chú, không cần phải phiền đâu.”

Một hồi hàn huyên xong, chủ đề nói chuyện đã đi đến hồi kết.

Lâm Chiết Hạ cúi đầu nghịch điện thoại, cô theo thói quen nhấn mở khung trò chuyện với Trì Diệu.

Vô cùng nhàm chán gửi cho cậu một câu: [Cậu đang làm gì vậy?]

[Sắp khai giảng rồi.]

[Lần này chúng ta học chung một trường! Có thể! Đi học cùng nhau rồi!]

[Liệu hai chúng ta có cùng một lớp không nhỉ.]

Trì Diệu không trả lời.

Cô đợt một lát rồi thoát ra.

Ở bên cạnh, Nguỵ Bình khẽ ‘khụ’ một tiếng, thật không dễ gì mới tìm được một chủ đề, “Sắp khai giảng rồi, đến một ngôi trường mới, cháu có căng thẳng không?”

Lâm Chiết Hạ nghĩ ngợi, trả lời ông: “Cũng bình thường ạ, không căng thẳng lắm.”

Quả thực cô không cảm thấy căng thẳng. Nếu như nhất định phải nhắc đến việc căng thẳng, thì đó không phải là việc đến ngôi trường mới, mà là quả thực thành tích của cô có hơi ‘ngượng’.

Mặc dù thi đỗ vào trường số Hai, nhưng nói thế nào đi nữa cũng là do phát huy vượt mức bình thường, sát điểm chuẩn mới vào được.

Lâm Chiết Hạ vẫn luôn là người vô cùng biết mình biết ta. Mặc dù về mặt cảm xúc cô rất không muốn làm bài tập Lâm Hà sắp xếp thêm, nhưng về mặt lý trí, cô biết rõ bản thân quả thực cần đến chỗ bài tập ấy.

Cô cũng biết thành tích của bản thân mình không ổn, cần phải nỗ lực hơn nữa. vì vậy mỗi ngày cô đều duy trì việc hoàn thành hai mươi trang bài tập.

Hơn nữa khoảng thời gian này vì có Trì Diệu ở đây….Mặc dù phong cách giảng bài của cậu không được thân thiện cho lắm, thường xuyên cười lạnh châm biếm cũng như công kích nhân sinh, nhưng quả thực bởi có cậu mà cô nắm bắt trước được rất nhiều nội dung kiến thức của lớp mười.

Những ngày này dưới sự ‘phụ đạo’ của Trì Diệu, cô dần dần phát hiện, một chút cảm giác của việc khai trường mang lại đã hoàn toàn tan biến rồi.

Cô nói xong, màn hình điện thoại sáng lên.

[Bạn nhận được hai tin nhắn mới.

Trì Cẩu: [Từ điểm số mà nói]

Trì Cẩu: [Không có khả năng]

Cách vài giây, màn hình lại sáng lên.

[Còn nữa.]

[Có thể học cùng trường với tôi đã là vinh hạnh của cậu rồi.]

[Đừng yêu cầu quá nhiều.]

[….]

Lâm Chiết Hạ nhìn mấy dòng tin nhắn này, không khỏi ngẫm nghĩ, có phải tối nay cô ăn quá no rồi hay không. Nếu không sao lại ăn no không có việc gì làm mà đi gửi tin nhắn cho người này.

- -----oOo------