Editor: Gió
Beta: Đá bào
—
Khi Lâm Chiết Hạ bước vào cửa, Lâm Hà quở trách: “Sao con về muộn vậy.”
Cô đứng ở huyền quan thay giày, nói: “Con…con và Trì Diệu vừa ghé qua hiệu sách một lát.”
“Hôm nay thầy ngữ văn giảng bài, nói có một cuốn sách viết rất hay, khuyên bọn con mua về đọc tham khảo, nhưng con qua hiệu sách tìm một vòng mà không tìm được.”
Lâm Hạ không chút nghi ngờ: “Tiền tiêu vặt có đủ không, nếu như không đủ tiền mua sách thì nói với mẹ.”
Lâm Chiết Hạ: “Vẫn đủ ạ.”
Đến khi Lâm Chiết Hạ cất balo, ngồi xuống bàn ăn cơm, Lâm Hạ lại hỏi: “Sao mặt con đỏ vậy?”
Lâm Chiết Hạ không hề để ý đến việc mặt mình ửng đỏ, cô bất giác đưa tay lên sờ mặt, lúc này mới phát hiện nơi này đang nóng nỏng.
“Có lẽ là do trời nóng quá,” Cô nói, “Gần đây nhiệt độ khá cao.”
Quả thực gần đây thời tiết càng ngày càng nóng.
Lâm Hà không hỏi nhiều nữa, gắp thức ăn vào bát cho cô: “Cũng đúng, gần đây nhiệt độ tăng cao nên con nhớ chú ý một chút, đừng để bị say nắng.”
–
Buổi tối Trần Lâm có gửi cho cô một tin nhắn.
Trần Lâm: [Cậu đã đi chưa?]
Lâm Chiết Hạ đáp: [Tớ đi rồi.]
Trần Lâm: [Tớ đã nói rồi mà, không đau chút nào đúng không?]
Lâm Chiết Hạ: […Ừm.]
Quả thực không đau.
Bởi cô không phải là người xỏ khuyên.
Trần Lâm lại vô cùng hào hứng hỏi: [Cậu chọn khuyên hình gì vậy?]
Trần Lâm: [Thực ra tớ khá thích đeo bông tai.]
Trần Lâm: [Nhưng mấy kiểu ấy nổi bật quá, sợ bị lão Từ cảnh cáo.]
Lâm Chiết Hạ không biết nên giải thích với cô ấy như thế nào, vì vậy lờ đi chủ đề này.
Lâm Chiết Hạ tạm thời ném chuyện mình lừa Trì Diệu qua sau não, nhưng cho dù đang làm bài tập, chữ thập bạc và gương mặt của Trì Diệu vẫn lúc lúc hiện lên trước mắt cô.
Trước khi đi ngủ, cô nhấn mở khung chat với Trì Diệu, thành thật nhận sai.
[Tôi xin lỗi.]
Cô cầm điện thoại lên, vành tai đỏ ửng, gõ từng chữ một: [Anh, trai.]
Nhưng sau khi gõ xong cô lại không có dũng khí gửi đi. Cách xưng hô này dường như có sức lôi cuốn đặc biệt. Dù sao gọi một người không phải anh trai mình là anh trai, cảm giác rất kì quái.
Cô lật người trong chăn, nắm lấy mái tóc rồi bời, cuối cùng xoá hai chữ kia đi.
Cuối cùng dùng cách xưng hô cô và Trì Diệu từng dùng trong quá khứ.
[Bố ơi orz]
–
Ngày hôm sau, việc đầu tiên Trần Lâm làm khi đến trước là nhìn vào tai của Lâm Chiết Hạ, tuy nhiên, tai cô vẫn trơn bóng, không có thêm gì cả.
Trần Lâm hỏi: “Khuyên tai của cậu đâu?”
Lâm Chiết Hạ: “Chuyện này nói ra thì rất dài…”
Trần Lâm: “Vậy cậu nói ngắn gọn lại đi.”
Lâm Chiết Hạ trầm mặc vài giây: “Nói gắn gọn thì là, khuyên tai ở trên tai người khác rồi.”
Trần Lâm: “???”
Trần Lâm vẫn còn chưa kịp phản ứng lại thì Đường Thư Huyên đã bước vào lớp, hôm nay cô ấy đến hơi muộn, đến ngay sát lúc chuông vào học vang lên, vừa bước vào lớp đã nói một câu khó nghe: “Mẹ nó.”
Câu tiếp theo là, “Hôm nay Trì Diệu đeo khuyên tai đi học.”
Đối với học sinh cấp ba mà nói, xỏ khuyên vẫn là việc có chút cấm kị, con gái còn đỡ, trộm xỏ khuyên thầy cô còn hiểu được, nhưng con trai đeo khuyên…Đừng nói là khoá bọn họ, lật mở lịch sử của trường có lẽ cũng không tìm được người thứ hai.
Huống hồ, người đeo khuyên lại là Trì Diệu.
Người này cho dù không làm gì cả, trong giờ học chỉ nằm bò lên bàn ngủ cũng đã rất thu hút rồi.
Vì vậy đối với chuyện này, Đường Thư Huyên cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Thế nhưng Lâm Chiết Hạ lại rất bình tĩnh, là người đầu tiên, cô có chút chột dạ hỏi: “Sao cậu biết được vậy?”
“Không chỉ có mình tớ biết được câu, cả khối đều biết rồi.”
Đường Thư Huyên nói: “Trên đường đến trường, người đi bên cạnh tớ đều bàn luận về chuyện này trên diễn đàn, còn có lớp bên cạnh cũng vì chuyện này mà điên cuồng hết lên rồi kìa.”
Lâm Chiết Hạ: “…”
Đường Thư Huyên bày tỏ cảm xúc sau khi quan sát: “Trước khi vào lớp tớ còn đặc biệt vòng qua lớp 1 nhìn một cái. Dựa vào lương tâm mà nói, nếu như bỏ qua vấn đề tính cách của người này, Trì Diệu đeo khuyên có thể khiến tớ mạnh dạn qua xin phương thức liên lạc một nghìn tám trăm lần, hơn nữa còn đến độ sau này đã tốt nghiệp nhiều năm, nghĩ đến chuyện này tớ vẫn còn động lòng.”
Trần Lâm cũng phản ứng lại, cô ấy dùng bút chọc Lâm Chiết Hạ: “Khuyên tai của cậu, không phải là….Xỏ trên tai Trì Diệu đấy chứ.”
Lâm Chiết Hạ có chút ngại nói: “Cậu đoán đúng rồi.”
Vì kì thi cuối kì trước lớp họ làm bài không tốt, vì vậy từ khi khai giảng năm lớp 11, lớp 11-7 được sắp xếp một bài thi thử riêng.
Thầy chủ nhiệm gần như ngày nào cũng dạy quá giờ không chịu đi.
Trong giờ ra chơi Lâm Chiết Hạ không được nghỉ nên không thể qua lớp 11-1 tìm Trì Diệu được, chỉ có thể nghe ngóng chuyện từ người khác, cô nghe được Trì Diệu vì chuyện đeo khuyên này mà bị chủ nhiệm là lão Lưu phạt đứng.
“Phạt đứng á? Không đến mức đấy mà.”
“Trường mình không phải cũng có rất nhiều nữ sinh xỏ khuyên hay sao.”
“…”
“Con gái và con trai vẫn có chút khác nhau chứ, nam sinh đeo khuyên, chắc trường mình cũng không thể làm lơ được.”
Trong những giọng nói nhỏ bàn tán.
Có người nói: “Cho dù là bị phạt đứng nhưng cảm giác lại giống như để mọi người công khai ngắm thì hơn.”
“Cậu ấy vừa đi ra ngoài hành lang đứng, một hàng bốn, năm lớp đều nhìn cậu ấy, bạn tôi ở ngay lớp 11-2 bên cạnh ấy, cậu ấy nói với tôi rằng hôm nay trong giờ học có rất nhiều người nhìn ra ngoài cửa sổ mà thất thần.”
Cùng với lúc này, ở cửa lớp 11-1 dưới tầng.
Tiếng chuông vào học vang lên, học sinh nhanh chóng bước vào lớp, sau đó hành lang cũng không còn náo nhiệt nữa, chỉ còn lại duy nhất một bóng hình đứng đó.
Lớp 11-1 nằm ở đầu hành lang, thiếu niên dựa vào tường, một tay cầm điện thoại, tay còn lại cầm sách giáo khoa.
Cậu cúi đầu, đang nhắn tin cho ai đó.
Từ Đình ngồi trong lớp cũng đang xem điện thoại.
Sau khi Trì Diệu gõ vào ảnh đại diện của cậu ấy, cậu ấy lập tức trả lời.
[Gì thế?]
Chiếc đầu mèo gửi qua một câu: [Có bút không.]
Đầu mèo: [Có thì ném qua cho tôi một chiếc.]
Từ Đình: [Thật trùng hợp, có câu nói là học sinh dốt đồ dùng học tập đầy đủ, cái gì tôi cũng thiếu, chỉ không thiếu mỗi bút.]
Thậm chí Từ Đình còn lén chụp tấm ảnh bàn mình gửi qua: [Hình ảnh]
Từ Đình: [Muốn cái nào?]
Từ Đình: [Cậu muốn bút nước kinh điển đơn giản hiệu Deli hay là hãng Pilot cao quý sang trọng của Nhật đây.]
Đầu mèo con gửi đến hai chữ: [Đần độn.]
Sau đó lại gửi: [Cái nào cũng được.]
Từ Đình nhân lúc thầy còn chưa vào lớp, giơ tay lên nèm bút ra ngoài cửa sổ, chiếc bút ấy được người kia bắt trúng.
Từ Đình ném bút qua xong lại không nhịn được mà hỏi: [Nhưng mà khuyên tai của cậu là thế nào vậy?]
Đều mèo con chỉ trả lời một câu đơn giản: [Tôi quên tháo ra.]
Trì Diệu trả lời câu này xong thì tắt màn hình điện thoại, sau đó một tay cầm sách, dựa vào tường tiếp tục nghe giảng.
Quả thực là cậu đã quên tháo nó ra.
Hôm qua sau khi bị ‘đồ nhát gan thích quỵt nợ’ kia lôi đi xỏ khuyên xong, ngày hôm sau ngủ dậy cậu quên mất trên tai mình có thêm thứ đồ này, dù sao mười sáu năm qua cậu chưa từng đeo mấy thứ kiểu vậy.
Sau khi bước vào lớp cậu mới phát hiện số người nhìn cậu nhiều hơn trước đó.
Mãi đến khi Từ Đình đến, nói lớn: “Đệch, khuyên tai của cậu ngầu đấy.”
Ngay sau đó lão Lưu đi ngang qua hành lang kiểm tra, lập tức nhận ra được sự náo nhiệt từ phía họ truyền đến, ông đi qua đám người, nhìn thấy người đang ngồi ở vị trí được rất nhiều ánh mắt hướng tới, sau đó ông lập tức nổi giận, đồng tử như run lên: “Trì Diệu…Em đến văn phòng tôi ngay!”
Cậu nghĩ đến đây, vừa đứng ở bên ngoài thờ ơ nghe giảng, vừa dùng bút bực đen ghi lại vài chữ mà thầy trong lớp đang giảng.
–