Editor: Đá bào
Beta: Gió
—
Trên thế giới này, sao có thể có, một người nhàm chán như Trì Diệu được vậy???
Nhàm chán đến mức cố ý thay đổi ID trò chơi để chế giễu cô.
Trưa hôm sau, Lâm Chiết Hạ ăn cơm xong thì đến nhà Trì Diệu chất vấn: “Cậu đổi tên nhân vật đi, ngay bây giờ, lập tức, đổi lại mau.”
Trì Diệu đang uống nước ở trong phòng bếp, cậu thiếu niên cầm ly thủy tinh, coi như chưa hề có chuyện gì mà nói một câu: “Có thể.”
Cô đang suy nghĩ sao hôm nay Trì Diệu lại dễ nói chuyện như vậy thì lập tức nghe thấy cậu nói nửa câu sau:
“Phí đổi tên ID là năm tệ một lượt, trả xong tôi sẽ lập tức sửa lại.”
“…”
“Sao lại không nói gì rồi.”
“…”
Giọng nói của cậu nhàn nhạt, tiếp tục hỏi: “Wechat hay Alipay.”
*WeChat, Alipay: những app thanh toán điện tử của Trung Quốc tương tự như Momo, Zalopay, ShopeePay,…
“…”
“Tiền mặt cũng được,” Trì Diệu vươn một tay ra, hơi cúi người nói với cô, “Trả tiền đi.”
Lâm Chiết Hạ nhìn tay cậu, sau khi sự trầm mặc qua đi bèn nói: “Thật ra thì bỗng nhiên tôi cảm thấy, cái tên [Heo con rơi xuống nước] này không tệ, cậu cứ dùng đi.”
“Heo cũng, rất đáng yêu.”
Bởi vì không chịu bỏ ra năm tệ, Lâm Chiết Hạ nhanh chóng chuyển đề tài.
Vài phút sau, cô co người lại trên ghế sofa, đắp chăn của mình, cúi đầu lướt điện thoại di động, vừa lướt vừa chuyển chủ đề nói chuyện: “Tôi có đặt mua mấy thứ, điền địa chỉ số nhà của cậu, mấy hôm nữa nhận được cậu phải nhớ giữ bí mật cho tôi đấy. Đây là bí mật giữa tôi và cậu.”
Trì Diệu: “Cầu xin tôi đi.”
“Cầu xin cậu đó.”
“[Cậu]?”
“Không phải, cầu xin vị soái ca đẹp trai nhất thế gian này.”
“Sắp tới chẳng phải là sinh nhật của mẹ tôi hay sao,” Cô tiếp tục, “Tôi chuẩn bị tặng bà ấy một món quà, muốn cho bà ấy một bất ngờ, nếu tiết lộ ra thì sẽ không còn là bất ngờ nữa.”
Sinh nhật của Lâm Hà là vào tuần tới.
Hàng năm Lâm Chiết Hạ đều chuẩn bị cho mẹ một món quà nên Trì Diệu không hỏi thêm.
Vì Lâm Chiết Hạ vẫn còn cảm giác mới mẻ đối với trò chơi, trong khi chờ chuyển phát nhanh mấy ngày, hai người thỉnh thoảng vẫn sẽ cùng nhau chơi game.
Mấy ngày qua, Lâm Chiết Hạ càng lúc càng hiểu rõ trò chơi này hơn, thỉnh thoảng còn biết thao tác đánh trận, không đến mức kéo chân Trì Diệu.
Trong thời gian đó, có một nữ sinh cùng lớp mà Lâm Chiết Hạ cũng không quá thân quen gửi tới một lời mời gia nhập team: [Cậu cũng chơi trò chơi này à, vậy cùng nhau đánh trận đi ~]
“Tôi có một người bạn cùng lớp muốn chơi cùng chúng ta,” Lâm Chiết Hạ nằm trên sô pha nhà Trì Diệu nói, “Tôi thêm cậu ấy nhé?”
Trì Diệu không có phản ứng gì.
Lâm Chiết Hạ hiểu là “Đồng ý”.
Thấy bạn học cũng online, thêm vào cùng nhau chơi là chuyện rất bình thường.
Giọng nói của cô gái phát ra qua loa: “Này, Hạ Hạ.”
Lâm Chiết Hạ cũng chào hỏi cô bạn.
Trì Diệu không mở loa, toàn bộ quá trình đều im lặng giống cao thủ rảnh rỗi ghé qua chơi cùng.
Bạn học cùng lớp: “Tại sao bạn còn lại không nói gì vậy?”
Lâm Chiết Hạ: “Không cần quan tâm đâu, cậu ta là người câm đấy.”
“Hả?”
Dù sao Trì Diệu cũng không mở loa, Lâm Chiết Hạ tùy tiện chụp mũ cho cậu: “Điện thoại di động của cậu ấy bị hỏng rồi, hơn nữa gia cảnh lại nghèo khó, phải qua một thời gian nữa mới có thể đổi một chiếc điện thoại mới, lúc đó mới nói chuyện được.”
“……”
Một ván đã nhanh chóng kết thúc.
Cô bạn đi cùng họ, trước khi đi còn cảm khái một câu: “Bạn cậu thật sự rất mạnh.”
Sau đó, cô bạn đó lại hỏi: “Bạn học ấy học lớp nào vậy, hình như tớ chưa thêm bạn bè.”
Lâm Chiết Hạ trầm mặc trong chốc lát, không biết nên nói với cô bạn kia như thế nào, quả thật người chơi game cùng với cô chính là Trì Diệu lớp 10-1.
Cuối cùng, cô chỉ có thể nói, “… Không phải ở lớp chúng ta.”
–
Một vài ngày sau, nhân viên chuyển phát nhanh đã đến tận nhà để giao hàng: “Heo lớn ngu ngốc Trì Diệu có phải là cậu không? Nhận hàng, ký ở đây này.”
Bưu kiện không lớn, cũng khá nhẹ.
Trì Diệu vừa tỉnh ngủ, không có biểu cảm gì mà nhận lấy bút do nhân viên chuyển phát nhanh đưa tới.
Chờ nhân viên chuyển phát nhanh đi rồi, cậu đóng cửa lại, khóe miệng mới khẽ nhếch lên, thấp giọng nói một câu “Ấu trĩ”.
Lâm Chiết Hạ vì chuẩn bị quà tặng cho Lâm Hà, vẫn luôn chú ý đến trạng thái vận đơn.
Cô lê dép chạy đến nhà Trì Diệu: “Đồ của tôi có phải đã chuyển đến rồi đúng không…”
“Đến rồi,” Trì Diệu chuẩn bị quay về phòng tiếp tục ngủ bù, trước khi xoay người còn đứng ở cửa cảnh cáo cô, “Lần sau cậu còn đặt tên tôi lung tung để nhận đồ, thì đừng trách một ngày nào đó tôi quăng đồ của cậu ra ngoài hết.”
Lâm Chiết Hạ: “Cậu đổi tên mắng tôi trước.”
Trì Dân: “Có chữ nào tôi mắng cậu vậy.”
“Phong cách mắng chửi của cậu không quang minh lỗi lạc bằng tôi.” Lâm Chiết Hạ nói, “Tuy rằng cậu không dùng một chữ th0 tục nào, nhưng lại là đang mắng tôi.”
Trì Diệu cười lạnh: “Có phải giờ tôi còn phải khen tác phong lỗi lạc của cậu hay không?”
“Nói cho đàng hoàng,” Lâm Chiết Hạ xua xua tay, “Tôi chính là một người ngay thẳng như vậy.”
Nói xong, cô ngồi xổm ở chỗ huyền quan đang đặt đồ chuyển phát nhanh ban nãy, sau đó trịnh trọng lấy từ bên trong ra…
*Huyền quan: Huyền quan là khu vực sảnh giữa phòng khách và cửa chính. Ảnh minh hoạ:
Một cuộn len.
Ngoài cuộn len, còn có mấy que đan rất mỏng, cùng với một cuốn sách nhỏ với tên bìa là [Hướng dẫn cách đan khăn quàng cổ].
–
Không thể để cho Lâm Hà phát hiện ra mình đang đan khăn quàng cổ nên Lâm Chiết Hạ chỉ có thể lén đan ở trong nhà Trì Diệu.
Lúc đầu, cô còn hào hứng mà lớn giọng: “Món quà này của tôi đúng là không tồi, vừa thực tế lại mới mẻ, tôi quả là đứa con gái ấm áp, chờ tôi đan xong rồi, chiếc khăn này sẽ sưởi ấm được cho mẹ trong suốt mùa đông.”
Sự nhiệt tình này không kéo dài được quá ba ngày đã biến mất.
Bởi vì khăn quàng cổ thật sự.
Rất, khó, đan.
Khả năng làm đồ thủ công của cô từ nhỏ đã rất kém cỏi, trước kia lúc đi học, lớp có hoạt động ngoại khoá giao bài tập nặn đất nặn, cô cố gắng một tuần nhưng đến cuối cùng vẫn phải cầu xin Trì Diệu giúp cô hoàn thiện bài để nộp.
Chưa kể đến việc đan khăn quàng cổ là một việc đòi hỏi sự tỉ mỉ khéo léo.
Cô xem video hướng dẫn, người ta có thể làm một lúc đan xong ba cái, mà tay cô giống như một cánh tay robot thất bại, căn bản không nghe theo sự sai khiến của đầu óc.
Video hướng dẫn đang chiếu lặp đi lặp lại: “Lấy mũi, mũi đầu tiên không cần thắt lại mà móc len sang que đan bên phải, que bên phải lấy mũi thứ hai từ que đan bên trái qua…”
“…”
Các câu hỏi toán học có khi còn đơn giản hơn thế này.
Lâm Chiết Hạ nghe xong một lượt, lặng lẽ tua lại video, bắt đầu xem lại từ đầu: “Lấy mũi…”
Cô ngồi trên thảm với những cuộn len dưới chân.
Trì Diệu nằm ngủ trưa trên sô pha, trên người vẫn đang phủ chiếc chăn nhỏ của cô.
Chiếc áo len màu đen trên người thiếu niên cùng hoa văn nhỏ trên chiếc chăn nhỏ tạo thành một sự đối lập độc đáo, nhưng lại có chút gì đó rất tự nhiên.
Trong phòng có điều hòa và hệ thống sưởi, không khí rất ấm áp.
Người trên sô pha sau khi nghe được câu nói “Lấy mũi” đến lần thứ năm, bắt đầu chậm rãi mở mắt ra.
“Lâm Chiết Hạ.”
Lâm Chiết Hạ đang bị video hướng dẫn làm cho to đầu, không có thời gian để ý đến cậu: “Cái gì.”
Trì Diệu giơ một tay lên, che mắt, có chút khó tin hỏi: “Cậu còn chưa học được sao ”
Lâm Chiết Hạ tức giận trả lời: “Tôi mới xem đến lần thứ năm, rất khó có được không?”
“Rất khó sao?”
Cậu nói, “Năm lần, nghe thôi cũng biết đan rồi.”
Lâm Chiết Hạ buông que đan trong tay xuống, nhìn cậu, học theo giọng điệu giống cậu rồi hỏi ngược lại: “Cậu chưa tỉnh ngủ sao?”
“Nếu chưa tỉnh ngủ thì đề nghị cậu cứ tiếp tục ngủ, hiện giờ không phải là ở trong giấc mơ, không cần phải ra oai đâu, sẽ bị sét đánh.”
Trì Diệu xoa tóc, sau đó ngồi dậy.
Cậu và Lâm Chiết Hạ một người ngồi trên sô pha, người còn lại ngồi khoanh chân trên mặt đất.
Lâm Chiết Hạ ngẩng đầu, ở góc nhìn này trông lên cậu càng cao và dài hơn, ánh mắt cô di chuyển lên trên, nhìn thấy chiếc cằm gầy gò của cậu, còn có yết hầu hơi chuyển động khi nói chuyện.
Giọng nói của thiếu niên vẫn còn ngái ngủ vang lên: “Đưa que đan cho tôi.”
…
Thật sự muốn ra oai ư?
Lâm Chiết Hạ cắn răng.
Căn bản là cô không tin, trong lúc cậu ngủ, chỉ nghe thôi sao có thể làm được.
“Cậu làm được sao,” Cô đưa đống len lộn xộn đang đan dở trong tay cho cậu, “Tôi xem cậu đan thế nào.”
Trì Diệu nhận cuộn len kia, tháo hết toàn bộ số len ban nãy cô đan ra.
Sau khi tháo que đan ra một lần nữa, ngón tay cậu tinh tế cầm lấy que đan kia, điều chỉnh tư thế một chút, sau đó mấy ngón tay phối hợp hạ xuống, thật sự đã đan thành công.
Cậu vừa đan vừa mò mẫm, giữa quá trình có hai lần không được thuần thục, sau khi rút que đan lại, rất nhanh đã đan xong một hàng.