Max lo lắng hỏi, “Đ-để tôi gọi thầy thuốc từ thị trấn đến?”
“Ở Anatol chỉ có duy nhất một thầy thuốc giỏi…. không thể bắt ông ấy rời phòng khám của mình được, vậy nên, hãy mang xe ngựa chở các bệnh nhân đến đó.”
Anh đứng dậy, vuốt cằm như đang ước lượng số người mà bọn họ cần phải di chuyển.
“Phòng khám sẽ khó mà chứa được nhiều bệnh nhân như vậy. Hãy đưa những người bị nhiễm nọc độc người sói đi trước rồi chúng ta sẽ tự mình điều trị những người còn lại sau.”
Max lo lắng nuốt khan. Nàng tự hỏi liệu “chúng ta” có bao gồm cả nàng hay không.
“Chúng ta n-nên làm gì?”
“Không khó lắm đâu. Đầu tiên là đắp thuốc lên vết thương sưng tấy, nẹp lại phần xương gãy và dùng kim chỉ khâu lại những vết cắt hở.” anh chàng kiên nhẫn giải thích.
Max nhìn chằm chằm anh, nét thảng thốt hiện rõ trên mặt nàng. “Kh-khâu lại ư…..?”
Nhìn nét mặt nàng như sắp ngất xỉu, Ruth thở dài, nói. “Tôi sẽ khâu, phu nhân chỉ việc ngồi cạnh và hỗ trợ thôi.”
Max thở phào nhẹ nhõm, gật đầu. “Đ-được rồi.”
“Trước tiên, hãy gửi những người đang bị ốm nặng đến phòng khám.” Anh chàng vội vã rời doanh trại.
Max bĩnh tĩnh lại rồi đi theo pháp sư.
Người hầu Lâu đài Calypse đưa 15 người đang bị sốt nặng lên xe ngựa rồi chở họ đi theo lời Ruth chỉ dẫn. Những người đã được trị thương bằng phép thuật của Ruth ăn chút bánh trái cùng trà thảo dược mà các cô hầu chuẩn bị. Lấy lại được sức lực, họ liền bắt tay vào giúp đỡ mọi người sửa chữa lại căn chòi.
Có tổng cộng tám căn nhà đựng gỗ. Bốn trong số đó đã bị nứt tường, nếu không sửa lại nhanh thì khi đêm xuống cái lạnh sẽ tràn vào. Mọi người xẻ gỗ thành những tấm ván bằng nhau và bắt đầu nện búa thật mạnh lên. Tiếng ồn làm Max phải cố hết sức mới nghe được tiếng giải thích cặn kẽ của Ruth.
“Nhúng một miếng vải sạch vào cồn có nồng độ mạnh rồi nhẹ nhàng lau lên vết thương. Tôi không thể giải thích rõ vì sao nhưng việc này sẽ giúp vết thương không bị hoại tử.”
“C-có gì trong cồn giúp v-vết thương không bị thối rửa sao?”
“Có lẽ vậy. Dù sao thì, bản thân cồn cũng không dễ bị hỏng đâu.” Anh vừa luồn kim nhỏ vừa cẩn thận giải thích.
“Dân gian bảo đây là Cồn Nam dùng để trị thương, mà cũng không chắc nó có tác dụng như thế nào đâu. Theo mọi người thì cứ lấy cồn lau sạch vết thương, tuyệt đối không được để máu chảy ra, với cả không được để bệnh nhân bị lạnh quá hay nóng quá. Lúc đầu tồi nghĩ việc này thật vớ vẩn, nhưng rồi…. tôi nhận ra cách làm của họ mang lại kết quả tốt hơn kiểu xử lý vết thương bằng đỉa, nước đái chó hay bàn ủi. So với phép thuật thì không bằng… nhưng đây là các tốt nhất trong những trường hợp như này.”
Vừa nói, anh vừa tỉ mỉ khâu lại vết thương. Max giật nảy người như thể lưng nàng vừa bị kim đâm.
“Nếu ta khâu lại vết thương như thế này – cứ khâu một cái rồi buộc lại, khâu một cái rồi bước lại, thì sau này tháo chỉ sẽ dễ lắm. Người có muốn làm thử một lần không, phu nhân?” Ruth nói, mắt vẫn không rời vết thương mình đang khâu.
Max lắc đầu nguầy nguậy. Nàng không muốn bị gọi là một kẻ nhút nhát, nhưng, bảo khâu kim trên da người thì nàng làm gì có dũng khí đấy!
“Không khác lúc khâu giày da là mấy đâu.” Ruth cố khích lệ nàng.
Người lính được ví như chiếc giày da đang gục mặt xuống đống rơm, bỗng rên lên một tiếng đầy đau đớn. Dù vậy, Ruth vẫn tiếp tục khâu lại vết thương mà để không để lộ chút thương cảm nào. Max như một người học việc siêng năng, nàng nhúng ít vải lanh vào cồn có nồng độ mạnh rồi lau sạch qua mỗi khi có máu chảy, khi vết khâu được buộc lại, nàng liền lấy kéo đã khử trùng qua lửa để cắt chỉ.
“Giờ, bôi nốt thuốc mỡ giúp nhanh lành này lên vết thương và băng bó lại là xong.”
Sau khi buộc xong vết khâu cuối cùng và cắt chỉ, Ruth bôi một loại thuốc mỡ dính lên vết thương. Dường như việc này khiến người lính đang nằm sấp và chảy nước miếng ấy thấy vô cùng đau đớn, anh ta không thể chịu đựng được mà phải hét lên.
“Ng-ngài pháp sư…Ngài có thể chữa bằng phép thuật được không? Lưng tôi như đang bị thiêu đốt vậy.” Người lính vừa cầu xin, vừa vật vã trong cơn đau.
“Xin lỗi, nhưng hôm nay tôi không thể sử dụng phép thuật được nữa. Anh thấy đó, tôi đã dùng hết phép lực của mình rồi.” Ruth đáp lại với giọng điệu như đang nói chuyện về thời tiết.
“Lạy Chúa tôi….” người lính thở gấp.
“Cố chịu thêm chút nữa, sắp xong rồi.”
Sau khi cẩn thận bôi thuốc mỡ, Ruth lấy một miếng vải dài buộc chặt vết thương.
“Bôi thuốc mỡ và thay băng hai ngày một lần, sau 10 ngày vết thương sẽ lành hẳn.” anh nói, rồi cho thuốc mỡ vào một cái lọ nhỏ, đưa cho người lính.
Người lính nhỏ giọng lầm bầm cảm ơn khi nhận lọ thuốc.
Max thu dọn đồ và đi theo Ruth sang chỗ bệnh nhân tiếp theo. Trong khi anh đang băng bó vết thương, Max ở bên làm mấy việc vặt, như bón cho người bị thương nước dược liệu, xé vải thành những dải dài để băng bó, hay nhúng kim chỉ vào cồn mạnh rồi đưa chúng sang cho anh.
Dù là lần đầu làm mấy việc này, nhưng nhờ sự chỉ bảo từ Ruth, Max đã có thể thực hiện tốt tất cả các công việc. Bất cứ khi nào Ruth định cố định lại cánh tay hay cẳng chân bị gãy thì Max sẽ lại lấy ra một miếng nẹp, dùng vải băng chặt lại rồi chườm khăn nóng lên phần mắt cá chân bị sưng.
Sau cùng, khi đã chữa trị xong cho tất cả các bệnh nhân, nàng mệt lử, đến nỗi gập ngón tay vào mà còn thấy khó khăn, như thể đó một công việc khá nặng nhọc. Max nằm ườn xuống cạnh lò than hồng và để mặc cho hơi ấm lan tỏa khắp toàn thân. Nàng còn chưa lấy lại được sức lực, thì mặt trời đã hoàn toàn khuất dạng và bóng tối đang bao trùm xuống khắp muôn nơi.