Max cố lê bước, rời ra khỏi căn nhà gỗ thật nhanh. Nàng lệnh cho người hầu nhóm lửa đun nước rồi mang vào trong nhà. Bọn họ ngay lập tức gom củi tạo một hố lửa trước căn chòi, lấy từ cỗ xe ra một cái nồi lớn rồi chạy nhanh đến con suối ngay gần đó.
Ruth đã chữa trị xong vết thương cho người hiệp sĩ và chạy ra ngoài nhà gỗ để lấy bao tải đựng thảo mộc của mình. Anh đứng trước Max.
“Người đã bao giờ chăm sóc cho một người bị thương chưa?”
Max lắc đầu. Nàng sẽ không nói dối trong một thời điểm nguy nan như thế này. Ruth gật đầu, tỏ vẻ như đã biết từ trước. Anh lấy ra vài gói thuốc nhỏ rồi đưa chúng sang cho nàng.
“Bột này là chất cầm máu. Có tác dụng làm đông. Dùng kéo cẩn thận cắt quần áo của bệnh nhân sao cho để lộ vết thương ra, lấy nước sạch rửa vết thương rồi rắc bột lên. Sau đó ấn một miếng vải sạch lên trên để ngăn máu chảy ra ngoài.”
“S-sao không dùng phép thuật c-cứu chữa…” Nghe phương pháp, Max ngỡ ngàng. Nàng cứ nghĩ việc này có thể sử dụng đến phép thuật. Với cả, Ruth cũng biết rất rõ điều này mà!
“Tôi không thể dùng phép thuật của mình để chữa trị hết cho bọn họ được.” Ruth giải thích. “Mười người bị thương nặng là quá sức với tôi rồi. Chúng ta phải chữa trị trực tiếp cho những người còn lại thôi.”
“Đ-đ-được rồi.”
Max nhận ra mình không thể chỉ ngồi một bên và quan sát mọi thứ nữa. Không còn thì giờ để do dự. Nàng cầm gói bột, cố che giấu nỗi sợ của bản thân. Tay run lên cầm cập, nàng nhắc đi nhắc lại từng chút một lời chỉ dẫn ở trong lòng rồi mở gói bột ra xem bên trong.
Lúc này Ruth lại đưa cho nàng gói thuốc khác.
“Lá khô dùng để giải độc. Nếu có ai có vết thương sưng tím hoặc bị sốt, thì hãy bỏ thứ thuốc này vào miệng họ và bảo họ nuốt. Gọi tôi nếu thấy họ bất tỉnh và người không thể dễ dàng bón thuốc cho họ.”
“V-vâng” Nàng gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng khi ghi lại những lời nói ấy vào đầu.
“Tôi dám chắc một vài người hầu đã có kinh nghiệm trong việc chăm sóc cho những người bị thương. Người không phải lo lắng lắm đâu, nếu người chỉ dẫn đơn giản cho bọn họ thì họ có thể chăm sóc cho những bệnh nhân còn lại.” anh giải thích nhằm trấn an nàng rồi mang phần còn lại trong bao về căn nhà gỗ.
Sau khi lẩm bẩm xong một lời nguyện cầu gắn ngủi, Max bước về phía người hầu đang đun nồi nước sôi trên ngọn lửa. Nàng có thể truyền lại vừa đủ những lời chỉ dẫn mà Ruth-đã-nói-với-nàng sang cho người hầu. Bọn họ tiến thẳng vào nhà gỗ cho doanh trại, ai nấy đều cầm theo những vật dụng đã được chuẩn bị, miếng vải lanh cùng một bát nước sôi đầy.
Max lo lắng đi theo người hầu vào doanh trại. Các cô hầu đã quen với việc chữa trị cho những người bị thương nặng. Nàng lẽo đẽo đi theo, cố giúp họ bằng hết sức có thể khi họ chăm sóc những người lính bị thương. Một số người chỉ bị thương nhẹ, nhưng đa số đều bị những vết thương trông rất lạ lẫm và bất thường.
Mười hai người mặc thường phục có vẻ là tiều phu, bảy người trong trang phục lính và nếu bao gồm cả những người ở các căn chòi khác thì….có tất cả là hơn 40 người bị thương.
Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người bị thương nặng như vậy, nàng phải lấy hết ý chí kiên cường để đập tan nỗi sợ của bản thân. Nén ý muốn bỏ chạy xuống, nàng tiến đến người lính đang nằm gần đấy nhất. Người đàn ông đang gần như bất tỉnh.
Max do dự. Nàng nhìn tấm chăm đang đắp trên người ông. Con quái vật hẳn đã cắn vào đùi. Phần đùi phải chảy be bét máu. Nàng nén cơn buồn nôn xuống rồi cầm kéo cắt chiếc quần đã bị bẩn của ông. Người lính trông già nua bỗng rên rỉ. Nàng nghĩ mình vừa làm đau ông thêm nên vội rụt tay mình lại. Tuy nhiên, nàng đã sốc lại tinh thần rồi cầm kéo cắt dọc theo chiều dài ở ống quần bên phải của ông.
Vết thương trông thật đáng sợ. Da thịt ông bị xé toạc, trồi lên, quanh vết thương còn xuất hiện những cục máu đen trông như vết bùn. Kìm nén ý muốn hét toáng lên, nàng lấy miếng vải lanh sạch sẽ, đã thấm nước lau lên vết thương, như lời Ruth chỉ dẫn.
Vừa chạm vào, người lính đã quằn quại như con giun đất bị nhúng vào nước muối. Phải mất rất nhiều thời gian mới lau hết được máu. Sau khi bỏ tấm vải đã bị dính máu đi, với đôi tay run rẩy, nàng rắc bột làm-đông-máu lên vết thương. Rồi nàng lại lấy một tấm vải sạch, lo lắng quấn quanh đùi ông.
Dù mới chữa được cho một người, nhưng vai nàng đã cứng đờ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng.
Thế là xong thật rồi ư?
Max đứng lên, bất an nhìn xuống người lính. Nếu làm hoàn toàn theo lời chỉ dẫn của Ruth, thì mọi chuyện sẽ ổn ngay thôi, nàng tự trấn an mình. Nàng lặp đi lặp lại lời anh nói trong đầu rồi run rẩy bước đến chỗ người đàn ông kế bên.
Mỗi bệnh nhân đều trong tình trạng đáng sợ và khủng khiếp. Người thì bị gãy tay với phần xương nhô ra ngoài thịt. Người thì gương mặt be bét máu rất có thể đã bị đánh vào đầu.
Max chữa trị cho người bị thương ở đầu trước. Phần da ẩm ướt, nhây nhớt khiến nàng phát ốm và buồn nôn, nhưng nàng đã kéo được mình lại kịp thời để khỏi bị ngất xỉu. Nàng đến đây để giúp những người cần giúp, chứ không phải làm vật vướng chân.
Nàng lau vết thương, rắc bột lên rồi băng bó lại cho anh. Thật may là máu đã đông lại. Max thở phào nhẹ nhõm nhìn sang những người hầu của mình. Mọi người cũng đang chữa trị cho những khác giống như vậy. Nàng có thể nghỉ ngơi một chút, khi đi sang người kế bên, một bàn tay thon gầy bất ngờ giữ nàng lại.
“Đừng chạm vào người đó. Chúng ta cần nắn lại xương trước.”