Dưới Gốc Cây Sồi

Dưới Gốc Cây Sồi - Chương 103: Cảm giác thân thuộc (2)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ruth kéo dây cương và thong thả rời đi.



Vừa ra khỏi chợ, cả ba đã lên đường đi thẳng về Lâu đài Calypse. Max giờ đã có thể tự mình cưỡi ngựa lên những ngọn đồi quanh co.



“Đợt này có những ai tham gia?”



Ruth quay lại hỏi Hebaron khi cả ba vừa về đến hàng rào chắn, Hebaron đưa tay lên vuốt cằm, làm ra vẻ tư lự.



“Chắc có tôi với Gabel. Và cả các hiệp sĩ tập sự nữa. Đã đến lúc mang họ đi thực chiến rồi.”



“Lâu đài sẽ vắng vẻ biết chừng nào.”



Lời nói mãn nguyện của Ruth làm Hebaron cười toe toét.



“Tôi sẽ bảo chỉ huy mang theo cả pháp sư nữa.”



“Ngài Calypse sẽ không đưa tôi ra ngoài đâu. Ngài ấy sẽ thấy an tâm hơn khi tôi ở lại lâu đài trong những lúc biến loạn.”



“Ừm, tôi cũng cho là vậy.”



Hebaron thở dài đầy khiên cưỡng và thừa nhận.





“Được thôi. Cứ tận hưởng những ngày tháng yên bình của cậu khi chúng tôi đi vắng. Tôi sẽ quét sạch ngọn núi trong nháy mắt rồi quay trở lại làm ẫm ĩ ngay cạnh tháp của cậu.”



Nói xong, Hebaron liền lập tức thúc ngựa phi qua cổng thành. Ruth nhún vai, tỏ vẻ bất cần.



Max có chút ghen tị với cuộc cãi vã của cả hai. Một sự tâm đầu ý hợp giữa Hebaron và Ruth. Không phải chỉ riêng hai người ấy. Tất cả các hiệp sĩ đều trông thật tự nhiên hơn bao giờ hết khi có Riftan đứng cùng họ. Kể cả có đang cãi vã hay tranh luận thì trông họ vẫn rất vui vẻ. Dường như sự gắn kết bền chặt giữa bọn họ luôn luôn thú vị trong con mắt của Maximillian, người lúc nào cũng chỉ có một mình.



“Giờ tôi phải về phòng và đánh một giấc đã. Tôi đã sống như một con dơi suốt mấy ngày ấy qua vì cái đồ ma thuật phát nổ kia.”



Ruth vụt qua cánh cổng, quay lại nhìn nàng. “Phu nhân cũng làm tốt lắm. Nếu không có người giúp, chắc phải mất ba ngày tôi mới làm xong.”



“Thật v-vinh hạnh…nếu tôi g-giúp được cậu.”



“Sắp tới chúng ta sẽ lại cho người vinh hạnh như thế nhé.”



Ruth cười trơ trẽn. Nàng cố tỏ ra nhăn mặt nhưng rồi cũng phải bật cười. Nàng ước mình có thể từng bước trở thành một phần của bọn họ giống thế này. Một cảm giác thân thuộc. Nàng tự hỏi không biết cảm giác ấy là như thế nào.



Sáng hôm sau, Riftan rời giường trước cả khi mặt trời mọc. Max mơ màng ngồi dậy, dùng mu bàn tay dụi dụi đôi mắt còn mơ màng của mình. Dáng vẻ ngái ngủ của nàng làm chàng mỉm cười, hôn nhẹ lên má nàng.



“Ngủ thêm chút đi. Nàng không cần phải vì ta mà dậy vào lúc này.”



“Em t-tỉnh rồi.”




“Hình như đến tận khuya ta mới cho nàng ngủ mà….” Riftan kéo dài những âm cuối và chầm chậm vuốt ve ngực nàng. Max đỏ mặt, vội kéo chăn. Riftan cười khục khục rồi vén mái tóc rối của nàng ra sau.



“Đùng làm khó mình nữa. Đi ngủ đi.”



“Em d-dậy rồi mà.”



Max túm chăn, bước xuống giường, tý thì quên có cánh tay đang kéo mình trở lại. Thấy vậy, Riftan đành nhún vai như không để tâm rồi bắt đầu sửa soạn y phục của mình.



Nàng ném đống củi đã chặt vào lò sưởi, nhìn chàng rửa mặt và cạo râu. Ngọn lửa chỉ cần vài nhánh củi là đã bùng lên, thắp sáng cả căn phòng hơn lúc trước.



Khi thấy người đã ấm hơn, Max liền thấm ướt khăn rồi lau lên mặt và toàn thân, sau đó lấy từ tủ đồ lót cùng một đôi giày mới. Riftan không thích có người hầu phục vụ, nên nàng cũng bắt đầu làm quen với việc tự chải chuốt cho bản thân. Max ngồi trước gương chải tóc sau khi đã đi tất dài đến đùi và mặc một chiếc váy vải len1 dày bên ngoài chiếc áo chẽn.



“Đưa ta cái lược. Ta sẽ chải tóc cho nàng.”




Riftan, trong bộ áo dài màu xanh nước biển cùng quần da dành cho mùa đông, tiến ra sau lưng nàng. Max liền lắc đầu, nói:



“Kh-không sao đâu, để em t-tự làm.”



“Cứ đưa lược cho ta. Ta sẽ không thể chạm vào tóc nàng trong mấy ngày tới, nên hãy để ta tận hưởng hết khoảnh khắc này.”



Chạm vào mái rối như dây nho của mình thì có gì vui? Nàng không hiểu lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa lược cho chàng. Bàn tay chai sạn của Riftan cầm lấy chiếc lược nhỏ chỉ bằng một con ngao rồi từ từ chải tóc cho nàng. Cử chỉ của chàng thật nhẹ nhàng như thể đang sợ mình làm đau tóc nàng khiến hai má Max ửng hồng. Chàng cẩn thận chải tóc rồi khéo léo tết lại làm bốn phần.




“Kĩ năng của ta giờ không phải rất ổn áp sao?”



Chàng tự khen mình khi nhìn xuống mái tóc đã được tết sát đầu của nàng. Max bỗng hôn chụt một cái lên cằm Riftan khiến toàn thân chàng cứng đờ. Chàng vẫn thường hay hôn nàng nhưng sao đến lúc nàng chủ động thì chàng lại phản ứng như vậy? Max cố ra vẻ điềm tĩnh, che giấu sự ngại ngùng.



“Nụ hôn đấy là để tr-trả ơn thôi.”



“Ta hiểu…” Riftan thở dài. “Ta chẳng muốn đi chút nào. Nàng cứ như vậy là làm khó ta đó.”



“Em có đ-định làm kh-khó gì chàng đâu….”



Max đang hoang mang nhìn lên vẻ mặt trông khá chán nản ấy, thì Riftan bỗng kéo tay nàng lên rồi ôm chầm lấy nàng. Trong giây phút ấy, khi chàng đang ôm chặt nàng, lòng vẫn không thôi sửng sốt, thì Max đã lại nhẹ nhàng vòng tay qua eo chàng. Riftan rên rỉ, dụi mạnh trán mình lên vai nàng.



“Sao nàng dễ thương thế không biết?”



“….Em có làm g-gì đâu.”



“Chết tiệt, ta e là chúng ta không còn thời gian để làm và tắm rửa thêm lần nữa đâu….”



Riftan nhìn lên giường với vẻ mặt mong chờ.

Váy vải len1 : thời phong kiến ở phương tây, len được dệt kim hoặc móc thành hàng may mặc, nhưng nhiều khả năng nó được dệt thoi. Tùy thuộc vào cách nó được tạo ra, nó có thể rất ấm và dày, hoặc nhẹ và thoáng