Dưới Gốc Cây Sồi

Dưới Gốc Cây Sồi - Chương 101: Vợ của một hiệp sĩ (2)




“Xương cũng chỉ là xương thôi, có gì đâu mà lưỡng lự.” Nhìn nét mặt nàng, Ruth tặc lưỡi như thể nàng thật dễ mủi lòng. “Lúc người ăn thịt người không chạm vào xương chắc?” anh chàng tiếp tục châm chọc.



“Kh-khác nhau mà.” Max càu nhàu với chất giọng ủ rũ.



Ruth khịt mũi như không thèm đáp lại rồi bắt đầu tập trung cài đặt thiết bị ma thuật. Anh chàng gắn nó thật chắc lên cột đá và cố định lại bằng đất sét, sau đó anh đi ra phía ngoài cánh cổng. Max cũng định đi theo anh nhưng đã bị Riftan chặn lại khi chàng đang chỉ thị cho đội cảnh vệ.



“Nàng đi đâu đấy? Ở ngoài cổng thành nguy hiểm lắm.” chàng nói, hơi lo lắng cho nàng.



“Nh-nhưng Ruth đã…”



Còn chưa nói xong thì Riftan đã cắt ngang lời nàng.



“Cậu ta là một pháp sư cấp cao, nên ta không thấy lo. Đừng có đi lưng tung, không ta sẽ đưa nàng về lại lâu đài đấy.”



Nghe giọng điệu quả quyết ấy, Max khẽ gật đầu. Chàng hạ lệnh cho lính canh bảo vệ nàng thật tốt, rồi đi lên bức tường, chỉ thị cho Ruth.



Ngay sau đó, một ngọn lửa lớn bắn vụt lên bức tường. Nó bay thẳng về phía cánh cổng với một tiếng gầm kinh hoàng.



Max sợ hãi hét lên.



Mặt đất khẽ rung lắc, như đang đáp lại sức nóng của ngọn lửa, ngay sau đó, một hàng rào khổng lồ từ dưới đất bay lên, chặn ngọn lửa. Nàng thấy phấn khích khi ngắm nhìn khung cảnh hùng vĩ này. Ngay cả người dân đến xem cũng phải khiếp sợ, ngồi thụp xuống đất há hốc mồm.



“Vẫn còn ồn lắm.”



Người hiệp sĩ đứng bên cạnh nàng khẽ huýt sáo. Nhìn sự bình tĩnh của các hiệp sĩ, nàng nhận ra cảnh tượng đáng sợ này đã là một phần công việc quen thuộc của họ rồi. Lúc này nàng mới hiểu, rằng chắc hẳn bọn họ đã phải trải qua những chuyện mà nàng thậm chí còn chưa bao giờ ngờ tới.



“Tuyệt lắm! Thiết bị ma thuật hoạt động bình thường rồi. Mở cổng thành ra!”



Nghe tiếng Riftan hét lên, cánh cổng sắt nặng nề mở ra và Ruth phủi đầy bụi bước vào. “Ngài nhất định phải làm thế này sao?”




“Anatol phải được an toàn tuyệt đối kể cả khi ta không có ở đây.” Riftan nói khi đang trèo từ tường xuống.



“Giờ không còn kẻ nào có ý định đột nhập vào.”Ruth phỏng đoán rồi tiếp tục, “Nhưng, chà, nếu phương pháp phòng vệ mới này đến được tai của nhiều thương nhân thì tôi tin bọn họ sẽ lũ lượt kéo đến Anatol… giờ thế là tốt đấy.”



Max nhận ra rằng cảnh tượng vừa rồi không chỉ để thử nghiệm thiết bị ma thuật mà còn để trấn an những người dân đến xem.



Riftan nói chuyện với các hiệp sĩ đôi chút trước khi tiến về phía nàng. “Maxi, giờ nàng về lâu đài đi nhé.”



“C-còn…chàng?”



“Ta phải đi thả những kẻ xâm phạm và gặp sứ giả Libadon. Ruth, Hebaron! Đưa nàng ấy về lâu đài. Rồi chuẩn bị đi chinh chiến sớm.”



Nàng còn chưa kịp nói gì thì chàng đã tung chiếc áo choàng của mình lên rồi dẫn các hiệp sĩ đến một nơi khác. Max ngồi trên lưng Rem, nhìn bóng chàng từ từ khuất dạng khỏi tầm mắt. Nàng không hay biết, Hebaron, vị hiệp sĩ cao to vạm vỡ có mái tóc màu nâu nhạt, và cả Ruth đã cưỡi ngựa đi song hành hai bên.




“Ngủ trên giường chán chê rồi ngài ấy lại phải bò lên núi lần nữa.” Hebaron nói, làm Ruth bật cười.



“Ngài chả cũng than phiền lâu đài tẻ nhạt còn gì.” Ruth nhắc nhở anh ta.



“Cậu cũng nên ngủ trong sương giá đi cho biết.” Vị hiệp sĩ bị phật ý hào phóng nói.



“Tôi xin khiếu. Một pháp sư mỏng manh và yếu đuối như tôi sẽ chết nếu hít phải cái lạnh của mùa đông.” Ruth nói mà không thấy xấu hổ, khiến Hebaron chết lặng chỉ biết cười lớn.



“Mong manh và yếu đuối ư? Chẳng ai trong số các Hiệp sĩ Remdragon có thần kinh thô như pháp sư cả.”



“Thì ngài cứ cho là thế đi.”



Max đảo mắt, xem hai người cãi vã. Thật là một cuộc nói chuyện khó hiểu, chả biết hai người họ có quan hệ tốt đẹp với nhau hay không.




Khi ba người đến quảng trưởng của thị trấn, Ruth dừng ngựa, nói. “Ôi, chờ chút! Chúng ta hãy dừng lại ở chợ một lúc rồi hẵng về lâu đài.”



Hebaron quay lại nhìn với vẻ mặt không hài lòng. “Này, có việc gì thì để lát nữa đi. Còn giờ…” đang nói thì anh ta dừng lại, nhìn về phía Max.



Ruth khẽ thở dài. “Xin ngài có thể thôi cái thái độ đó đi được không? Phu nhân Calypse đâu phải cái u nhọt mà chạm vào là bị nhiễm trùng.”



“Này, khi ta làm vậy…” Hebaron bực mình trước sự táo tợn của đối phương.



“Ngài làm như thể phu nhân đang không có ở đây trong cô ấy đang ở ngay trước mặt. Thoải mái đi.”



Hebaron trở nên xấu hổ thấy rõ. Ruth quay ngựa về phía Max, không cho anh ta cơ hội cãi lại. “Hôm nay là ngày cuối cùng của phiên chợ. Sẽ không còn có người bán hàng rong trong thời gian tới. Trước khi điều đó xảy ra, chúng ta cần phải đi mua những đồ dùng thiết yếu. Phu nhân cũng nên đi xem chợ Anatol trông như thế nào.”



Max do dự nhìn Hebaron. Chàng hiệp sĩ đang đông cứng với vẻ mặt khó chịu, thở dài rồi kéo ngựa về phía chợ. Nàng vội vàng đi theo họ.



“Cậu định-định mua g-gì thế?”



“Tôi sẽ đi mua thảo mộc và mấy viên đá năng lượng. Tôi dùng sắp hết tất cả những gì mình có rồi.”



Khu chợ vẫn nhộn nhịp mặc cho thời tiết giá lạnh. Thương nhân buôn bán trong túp lều xếp hàng dài, bày biện đủ thứ trên tấm gỗ. Nào là da và xương của dã thú, nào là các loại vải thô ráp, nào là đồ trang trí thô sơ. Ở phía bên kia, họ bán các loại thịt, bánh mì, khoai tây, một vài người thì bán ngũ cốc và quả sồi trong bao tải. Tiếng mọi người vang vọng, làm Max e sợ, trốn tịt sau lưng Ruth.



“Này, pháp sư! Đi chậm thôi. Hộ tống ở nơi đông người thế này không dễ đâu.” Hebaron phàn nàn ở phía sau, nhưng ngay cả có lớn giọng thì tiếng của anh vẫn bị chôn vùi trong tiếng nói ồn ào của đám người buôn bán. Nàng lo lắng liếc nhìn xung quanh.



“Người không cần phải lo sợ như thế. Chẳng có ai đột nhiên lao tới, phóng dao vào đâu mà.”



“Tôi-tôi vẫn không thấy an-an tâm chút nào.”



“Trị an ở Anatol khá là tốt đấy. Nếu người cảnh giác như người đang làm bây giờ, thì chỉ thu hút sự chú ý từ lũ côn đồ thôi.”