Dưới Giàn Hoa Tigôn

Chương 8: Chuỗi hoa lạc loài.




Cùng với tiếng dạ của Xuân Thanh, chủ nhân của căn nhà và giàn hoa Tigôn đỏ, có mặt tức thời. Anh đứng ở bậc thềm, ánh mắt khóa chặt vào Xuân Thanh.

"Em ngồi đi!" Sau mười giây bất động vì cuộc gặp ngoài dự kiến. Anh chỉ tay về vị trí có đặt chiếc bàn đá nhỏ dưới giàn hoa.

"Dạ!" Xuân Thanh cúi đầu chữa nóng cho đôi má. Tiếng dạ nhỏ như tiếng côn trùng kêu sương.

"Đâu, sai như thế nào?" Anh vừa đặt cốc nước trước mặt Xuân Thanh vừa hỏi.

Cô lén nhìn anh rồi đẩy quyển sổ 'Gọi tên và ghi điểm' về phía người đối diện.

Xuân Thanh định mượn chút thời gian anh kiểm tra sổ để nhìn trộm. Vì cô vừa phát hiện ra: anh hôm nay trong chiếc áo phong trắng và quần jean xanh, phong cách thời trang này khiến cô có cảm giác anh gần gũi hơn mấy bộ âu phục mà Xuân Thanh gặp ở trường.

Thế nhưng, cô còn chưa kịp ngắm một tẹo nào đã nghe vị thầy giáo chủ nhiệm nói: "Nhập sai nhiều quá!"

Dạ, đúng rồi thầy! Nhầm gần phân nửa phụ huynh mà! Xuân Thanh trưng cho anh bộ mặt bất đắc dĩ.

Anh úp quyển sổ nén tiếng thở dài nhìn cô. Xuân Thanh bắt gặp ánh mắt đen sâu hút đó, cô nhất thời tò mò muốn nhìn thử một lần, xem nó chứa gì trong đáy mắt mà thiếu đi sự dịu dàng, ấm áp. Nhưng dù có cố nhìn thêm bao lâu, Xuân Thanh cũng chẳng tìm được gì. Ngược lại, còn để linh hồn mình xém lạc vào đáy mắt thăm thẳm đó.

Chắc người đối diện bắt gặp cô đang nhìn ngốc. Nên khi vừa thoát ra khỏi đôi mắt của ai kia, cô lại bắt gặp ngay đôi môi mỏng của anh hơi dướn lên. Một nụ cười như có như không làm lòng Xuân Thanh thêm rối.

Dưới giàn hoa vắng lặng, chỉ còn nghe hơi thở của cả hai.

Aizza! Bức bách quá! Một đứa vốn hoạt bát, quen náo nhiệt như Xuân Thanh không thể cầm cự được như người thâm trầm, có vẻ lạnh lùng kia.

"Thầy à, thầy nói đi! Giờ em có ghi tiếp nữa hay không?" Cô chống hai tay lên má, giương đôi mắt to đen chờ lệnh.

"Có. Em chờ ở đây! Tôi mua lại quyển khác!" Sổ gọi tên và ghi điểm là hồ sơ pháp lí ghi nhận kết quả học tập và rèn luyện học sinh trong một năm học và được lưu giữ vĩnh viễn. Đối với năm học cuối cấp cần phải chỉn chu, chuẩn xác và sạch sẽ.

Nhìn anh dắt xe vội vã ra cổng, Xuân Thanh lấy làm áy náy. Nhưng thôi kệ! Là anh hành cô trước.

"Em vào nhà đọc sách, chờ tôi!" Trước khi đi, anh ngoái đầu dặn cô như vậy. Chắc anh sợ cô nhàm chán quan sát những nơi không được tò mò.

Nhìn ánh mắt không yên của người đi, Xuân Thanh khẽ mỉm cười gật đầu ngoan ngoãn. Nhưng trong lòng thì thầm bĩu môi, khịt mũi.

Trong thời gian chờ đợi, Xuân Thanh không vào nhà đọc sách như lời người vừa đi đã dặn. Cô quanh quẩn dưới giàn hoa. Có chùm hoa đỏ len qua kẽ trống của giàn, nở bung trên đỉnh đầu.

Xuân Thanh từng bắt gặp màu hoa Tigôn trắng và hồng ở ban công hoặc sân của những nhà quanh con phố. Nhưng Tigôn đỏ san hô như nhà anh, cô chỉ mới thấy lần đầu.

Ngắm sắc hoa đỏ tươi, năm cánh hoa mỏng manh, xinh xắn nở xòe để lộ màu vàng của nhụy. Từng chùm hoa tạo thành những chuỗi đỏ bắt mắt. Một vẻ đẹp kiêu sa như thế nhưng không hiểu sao lòng Xuân Thanh lại cảm thấy buồn. Có phải do cô vừa nhận ra hình dáng trái tim vỡ làm hai?

Phát hiện đó làm chạnh lòng cô thiếu nữ mới vừa biết rung động một bóng hình.

Xuân Thanh không cam sự phát hiện vừa rồi của mình, cô với tay ngắt một chuỗi Tigôn đỏ.

Tay cô vừa chạm vào, một cánh tay khác cũng vừa vặn phủ lên bàn tay mảnh gầy của Xuân Thanh.

Theo đó tràn vào khoang mũi Xuân Thanh không chỉ mùi hương dịu nhẹ của hoa Tigôn mà còn có mùi hương gỗ mộc. Một mùi hương mộc mạc chứa đầy nhựa sống tràn trề như một chiều hè cô đi dạo trên con đường xuyên qua những tán cây rộng lớn.

Xuân Thanh biết chủ nhân của bàn tay muốn ngắt hộ mình chuỗi hoa Tigôn đỏ là ai. Cô không dám cử động dù là một cái rút tay. Xuân Thanh sợ một hành động vô ý nào đó của mình sẽ càng làm rối khoảng cách quá nhỏ nơi cả hai đang đứng.

Cô rơi vào bất động. Mà người ở phía sau lưng dường như cũng rơi vào khung hình tĩnh. Anh cứ giữ nguyên tư thế như đang choàng ôm cô người yêu nhỏ. Bởi, không chỉ riêng Xuân Thanh, một mùi hương thanh mát, thơm cái nắng trong trẻo của sáng sớm, vừa bay tọt vào phổi, vào tim anh.

Năm phút trôi qua, anh như nhận ra kiểu đứng hái hoa hơi thân mật của hai người. Nên bàn tay đang phủ lên bàn tay Xuân Thanh nhanh nhẹn ngắt xuống một chuỗi hoaTigôn.

Anh không trao nó cho Xuân Thanh mà cầm đặt trên bàn đá. Cô bĩu môi, thầm chê anh keo kiệt. Đi phía sau anh, mười ngón tay làm động tác cào cào vào bóng lưng thẳng tắp. Cả một giàn đầy hoa đỏ, cô chỉ trộm có một ít. Thế mà cũng bủn xỉn không cho.

"Em ghi lại đi!" Vừa ngồi xuống chiếc ghế, Xuân Thanh đã nghe thầy giáo phán.

Cô ngước nhìn anh định nói: Cho em mang về nhà ghi có được không?

"Ghi tại đây!" Thầy giáo chủ nhiệm đoán được ý, trưng cho cô ánh mắt Diêm Vương đang đòi mạng. Kiểu: Dám cãi thử một lời nữa xem!

Thôi được rồi thầy yêu! Ghi tại đây thì tại đây!

Xuân Thanh không cam lòng nhưng bên ngoài vẫn cười hì hì nhìn người đối diện, vâng lời đến ngọt: "Dạ!"

"Em nhập vào từng cột!" Thầy giáo hướng dẫn. Một ngón tay dài theo đó chỉ thẳng vào ô ghi họ và tên học sinh.

Để rút ngắn thời gian, hoàn thành công việc sớm trước khi nắng chiều vụt tắt. Anh đưa ra giải pháp: "Tôi đọc, em ghi!"

Trong ánh nắng nhạt dần về chiều. Dưới giàn hoa Tigôn đỏ, đều đều vang lên giọng đọc ấm áp của chàng trai. Còn cô gái nhỏ hí hoáy, cặm cụi ghi chép theo tiếng đọc của anh.

Gió cuối thu mang hơi se se lạnh. Thổi qua từng chùm hoa đỏ. Thổi bay mái tóc đen mượt của Xuân Thanh. Gió cũng thổi lay mái tóc ngắn hơi phủ xuống trán của Hoàng Nam. Gió liền thổi mát rượi vào cõi lòng nóng cháy, khô cằn bấy lâu của anh.

Trong làn gió dịu mát, có sợi tóc mai nào vừa lạc loài rơi xuống má Xuân Thanh. Trong một khắc nào đó, Hoàng Nam có ý định đưa tay vén lại ra sau tai cho cô gái.

Nhưng anh chợt nhận ra: khoảng cách hai người chưa được thân thiết. Nên đành dập tan một ý định đẹp.

Dưới con mắt quan sát nghiêm khắc và hướng dẫn cụ thể của thầy giáo, Xuân Thanh không dám lơ là. Cô tập trung cao độ, cẩn thận nhập vào từng cái tên trong lớp 12A1, ngày tháng năm sinh, giới tính, dân tộc, họ tên cha, mẹ, nơi sinh, chỗ ở hiện tại và nghề nghiệp cha mẹ.

Cuối cùng rồi cũng hoàn thành trang sơ yếu lí lịch học sinh.

"Hôm nay đến đây thôi!" Cô nghe tiếng anh đề nghị.

"Dạ!"

"Những trang sau chỉ ghi danh sách lớp! Chiều mai, em tranh thủ tạt qua đây!" Anh thật không đủ tự tin để cô mang về nhà. Bởi, anh sợ đôi tay nhỏ của cô sẽ mỏi.

"Dạ!" Người nào đó rất đúng chuẩn một học trò ngoan.

"Em uống nước thêm không?" Anh muốn kéo dài chút thời gian đang qua vội.

Ai dè, người con gái kia chẳng hiểu ý. Cô cứ thế mà nói luôn: "Dạ không! Em về đây thầy!"

Xuân Thanh khoát balô nhỏ lên vai. Cô đi về hướng chiếc xe đạp cùi bắp. Chợt thấy chiếc áo nằm lặng thinh trong giỏ xe, Xuân Thanh cầm nó đến trước mặt anh: "Áo anh nè! Ui, em nhầm ạ! Thầy ...áo thầy!" Cô nhét luôn chiếc áo Grab vào lòng anh, chạy như bay, dắt vội xe, không ngoái đầu phi luôn ra đường phố.

Người đứng ở giữa sân còn ôm trong tay chiếc áo. Mắt nhìn chuỗi hoa Tigôn lạc loài trên bàn bị ai đó bỏ quên.