Thời gian cứ thế trôi qua.
Một mùa thu dệt thảm vàng lá rơi bay xào xạc. Theo cơn gió heo may se lạnh quyện hương cúc khẽ khàng tan vào hư vô.
Một sớm ngủ dậy, Xuân Thanh chợt nhận ra: mùa đông đã về ngang cửa.
Ngoài ô cửa sổ, cơn mưa đầu mùa đang giăng kín trắng cả không gian. Mưa theo mái hiên rủ dài xuống bậc thềm như một bức sáo mành.
Trong chiếc áo mưa rộng thùng thình, Xuân Thanh chuẩn bị đến trường cho kịp giờ học sáng.
"Xuân Thanh! Mưa lớn, con đi cẩn thận!" Mẹ lo lắng dặn cô con gái nhỏ.
"Dạ, con biết rồi mẹ! Con đi học đây!" Xuân Thanh vừa dắt xe vừa trả lời cho mẹ yên lòng.
Bước ra sân, Xuân Thanh mới thật sự hiểu rõ nội dung cụm từ: 'Mưa như trút nước.'
Cơn mưa sáng đầu mùa tuôn xuống, xối thẳng vào mặt Xuân Thanh. Chưa ra đến cổng mà cô đã bốn lần đưa tay lên vuốt mặt. Hai mắt mở căng, miệng tóm vào liên tục từng hàng nước lạnh.
Đã vậy, trời còn bắt đầu nổi gió. Các cây ăn quả trong vườn nhà oằn thân nghiêng ngả. Gió đùa xiêu vẹo cả chiếc xe Xuân Thanh đang cố giữ chặt.
Ngoài đường, gió và mưa còn lớn hơn, dòng xe ngược xuôi đang vội giờ vào ca sáng. Tuy nhiên, có thể thấy rõ nó chẳng nhích được về phía trước là bao!
Xuân Thanh chưa dám lên xe vì gió đang rít và mưa che kín cả tầm nhìn.
"Xuân Thanh!" Có tiếng gọi từ phía sau.
Cô chưa kịp ngoái nhìn, một chiếc xe đã đỗ ngay bên cạnh. Xuân Thanh không khó để nhận ra đó là anh Hoàng Nam.
"Em bỏ xe vào nhà đi!" Cô còn chưa chào đã nghe anh đề nghị.
"Nhưng..." Cô còn lưỡng lự. Vì hai người đi chung tới trường, cô sợ các bạn sẽ xì xào bàn tán.
Anh thấy cô lề mề nên hai giây sau dứt khoát xuống xe, đưa chiếc xe từ trong tay cô trở lại vào hiên nhà.
"Em mau lên xe!" Thoáng thấy Xuân Thanh e dè chưa chịu ngồi lên, anh nhìn cô giục.
"Đi như thế này cũng được hả?" Cô hỏi lại cho chắc kẻo có câu chuyện nào đó thêu dệt lên lại làm anh khó xử.
"Em lo xa quá! Mau! Trễ giờ!"
Đối diện với cái nhìn cương quyết của anh, Xuân Thanh lên xe cùng anh tới trường.
Không biết có phải anh ngồi trước chắn hết mưa gió cho cô không? Hay cơn mưa sáng đầu mùa như đổ nước? Mà...
....khi vào lớp, cô thấy anh ho và khẽ áp tay lên ngực.
Cơn ho bị anh đè nén nên Xuân Thanh nghe tiếng khùng khục từ cổ họng anh.
Tiết Văn đầu giờ, cô để ý, anh đã dừng lại cả mười lần để áp chế cơn ho.
"Xuân Thanh! Em ghi phần này lên bảng!" Một cơn ho dài khó kìm nén. Sau khi đến bàn đưa quyển giáo án cho Xuân Thanh, anh dặn cô như vậy. Rồi quay sang nói với cả lớp: "Các em chép bài vào trước, tiết sau thầy giảng nhé!"
Cả lớp im lặng, ánh mắt đau đáu nhìn theo bóng lưng thầy giáo đi vội ra cửa.
"Thầy mình bệnh rồi!" Một số bạn bắt đầu xì xào.
"Các bạn tập trung chép bài đi!" Xuân Thanh xoay mặt ra khỏi bảng nhắc lớp.
Biết thầy bệnh thì việc một học trò tỏ lòng quan tâm nên làm là ngoan ngoãn tự giác học tập. Để giảm bớt gánh nặng lo lắng học sinh mình sẽ không qua trong các kì thi của các thầy cô giáo.
Tụi nó cứ thì thầm như vậy, thầy cô nghe được chỉ càng bận tâm.
Ý nghĩ thì cứng rắn như vậy nhưng trong lòng Xuân Thanh đang lo lắng không thôi. Trong đầu cô, hình ảnh anh bị ngất ngày nào, mỗi lần nhớ lại, cô vẫn chưa hết thất kinh.
Trống báo giờ giải lao, sau một hồi tìm kiếm, ở đoạn hành lang cuối phòng bồi dưỡng số 6, Xuân Thanh thấy anh lặng im đứng đó.
Cô không biết anh nghĩ gì mà tĩnh lặng. Đôi mắt mãi đăm đắm về một khoảng xa. Xuân Thanh khẽ khàng đi tới.
"Anh bệnh hả?" Cô cương quyết cắt dứt ánh mắt đang nhìn xa xăm vô định của anh.
Hình như anh biết cô đến vì mục đích gì nên anh chẳng bất ngờ khi nghe câu hỏi.
"Anh bị sặc nước mưa!" Anh xoay mặt nhìn thẳng vào mắt cô nhỏ giọng.
Gì? Sặc nước mưa á?
Có kiểu ho vì sặc nước mà dai dẳng vậy sao?
Xuân Thanh chưa từng gặp nên cô không đủ lí lẽ để phản bác lại lí do trên trời này của anh.
Nhưng dù sao câu trả lời của anh cô cũng không tin lắm.
Nên sau khi về nhà, quăng vội chiếc cặp lên phòng, cởi phăng chiếc áo khoát hơi ướt, Xuân Thanh lấy xe tức tốc đến nhà anh.
Trước đôi mắt ngạc nhiên của chủ nhà, Xuân Thanh đặt chiếc hộp nhỏ xuống bàn, cười hì hì trấn an người đang dán chặt mắt vào cô rồi nói: "Em mang thuốc ho và trà gừng cho anh!"
Sợ anh suy nghĩ lung tung và nói lại câu trả lời vớ vẩn sặc nước mưa gì đó mà từ chối, Xuân Thanh nói thêm: "Thuốc này đặc trị... sặc nước mưa!"
Sau đó lại cười hì hì khoát tay nhắc khéo: "Anh không cần cảm động mà nhìn em lâu vậy đâu!"
Cô đứng lên, đội lại chiếc mũ, nhìn thêm anh rồi tạm biệt: "Anh lo ăn cơm rồi uống thuốc vào! Em về đây!"
"Xuân Thanh!" Bóng cô còn chưa khuất sau cánh cửa, tiếng gọi nhỏ vừa đủ lọt vào tai Xuân Thanh.
"Dạ?" Cô xoay lưng nhìn anh, môi nở nụ cười vui vẻ.
"Anh mời cơm trưa!"
"Nhưng..."
"Để anh gọi xin phép dì!" Dì mà anh nói, Xuân Thanh biết đó là mẹ mình.
Ý cô không phải lo mẹ mắng mà cô lo anh bệnh gì đó, đi lung tung lại mắc mưa. Vì bầu trời ngoài kia vẫn còn u ám. Một cơn mưa lúc sáng chưa đủ để báo hiệu một mùa đông đã về.
"Ý em là..."
Cô còn chưa nói xong, anh đã gạt ngay luôn: "Anh rất đói!"
Xuân Thanh nghe ba từ đó lại sợ anh xỉu vì đói. Nên nhanh nhẹn theo anh đi ăn bữa trưa người ta có lòng mời.
Bên ngoài khí lạnh sau cơn mưa theo gió lùa vào làm Xuân Thanh rùng mình. Do lúc nãy vội nên cô chưa kịp mặc thêm chiếc áo khoát.
"Em lạnh à?" Hoàng Nam tinh mắt.
"Dạ, có chút!" Cô ráng nở nụ cười trấn an anh.
Nhìn nụ cười ngượng của Xuân Thanh, Hoàng Nam càng thương cảm. Anh cởi ngay chiếc áo mình đang mặc choàng lên cho cô.
"Ấm hơn chưa?" Sau khi kéo kín chiếc áo khoát cho cô, anh hỏi.
"Dạ rồi! Nhưng..."
"Anh không lạnh!" Anh trừng cho cô ánh mắt cấm lí lẽ này kia.
"Nhưng anh đang ho mà!" Xuân Thanh mặc kệ, cô nhắc cho anh nhớ.
"Anh không phải một ông cụ!" Nói xong, anh nổ xe, nhìn Xuân Thanh ra hiệu.
Xuân Thanh ái ngại lên xe mà lòng không khỏi vướng một câu: Liệu hộp thuốc và trà gừng kia của cô có làm anh ho hơn không?