Ánh đèn trong phòng mờ ảo, xung quanh bốn phía cũng hóa thành bóng tối mơ hồ, ngón tay thon dài của Phó Dung Dữ trượt xuống eo cô, mềm mại trơn bóng, nếu không biết nặng nhẹ rất dễ để lại dấu vết ửng hồng.
Tạ Âm Lâu vẫn đang được bọc trong chiếc áo sơ mi nam, cần cổ ướt đẫm mồ hôi, mái tóc đen bết dính. Vì cô sợ nóng nên kêu anh vặn nhỏ đèn hơn chút nữa, sau đó lại tựa sát vào nguc anh, hệt như chú mèo con bé bỏng: “Áo sơ mi này chắc anh không mặc xuống máy bay được nữa rồi... Còn chiếc dự phòng nào không?”
Phó Dung Dữ dùng lòng bàn tay chặn ánh sáng cho cô, kề môi sát bên tai cô thì thầm: “Không sao cả.”
Trong không khí se lạnh, tầng mồ hôi trên áo sơ mi rất mau khô, chỉ còn lưu lại hương thơm cơ thể cô.
Tạ Âm Lâu nâng hàng mi cong cong lên, con ngươi đen nhánh ướt át lúc nhìn anh lại trong trẻo lạ thường, trong đó phản chiếu bóng hình của anh. Sau đó cô chủ động đòi hôn, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, lại bị anh nhẹ nhàng cu0n lấy đầu lu0i trơn trượt mềm mại.
Có điều hôn không mấy tập trung, tầm mắt của Tạ Âm Lâu cuối cùng cũng hạ xuống, không khỏi nhìn về phía ngăn kéo bên kia.
Một giây tiếp theo, Phó Dung Dữ xoay gương mặt cô lại tiếp tục hôn, anh có hơi dùng sức như thể muốn cắn nát môi cô.
Tạ Âm Lâu nhắm mắt hôn một lúc, lại không thể nhịn được nhìn sang.
Xung quanh tĩnh lặng, cô nhìn Phó Dung Dữ dừng lại, hô hấp nhẹ nhàng nói: “Sinh hoạt vợ chồng của Chu Tự Chi không được hài hòa sao? Tại sao anh ta phải chuẩn bị nhiều chất bôi trơn như vậy?”
Có chút khó khăn mà tưởng tượng, vì cô và Phó Dung Dữ chưa bao giờ phải dùng đến những thứ này.
Lòng hiếu kỳ của Tạ Âm Lâu bị khơi dậy, muốn cầm lên xem thử nhưng Phó Dung Dữ không để cô làm vậy, nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay, đặt những nụ hôn ướt át dọc từ bên tai xuống cần cổ.
“Sao anh không cho em xem?”
Đối mặt với lời cáo trạng của cô, đôi môi mỏng của Phó Dung Dữ thốt ra chất giọng nhàn nhạt như thể anh đã nhìn thấu bản tính của cô: “Nhìn rồi sẽ muốn mở ra, mở ra rồi chắc chắn lại ồn ào bắt anh dùng cho em xem chứ gì.”
Cho nên để phòng tránh triệt để khả năng này, anh dứt khoát không cho cô xem nữa.
Tạ Âm Lâu bày ra vẻ mặt vô tội nói: “Phó tổng, anh chỉ biết đổ oan cho người ta thôi.”
Cô chỉ là muốn đọc hướng dẫn sử dụng trên đó thử, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Phó Dung Dữ duỗi cánh tay đóng ngăn kéo lại, đè cô vào trong chăn bông, thân thể cô mềm mại tựa như làm từ nước, căn bản không cần dùng đến thứ này.
.....
Khi hai người đến Lịch Thành đã là hơn chín giờ tối.
Tạ Âm Lâu nhặt chiếc sườn xám vương vãi trên ghế sô pha rồi mặc lại, sửa sang lại mái tóc dài rối bù của mình, ngoại trừ đôi mắt mỹ nhân đỏ hoe như ngậm nước, còn lại không nhìn ra một tia khác thường.
Mà Phó Dung Dữ cũng mặc lại chiếc áo sơ mi đã bao bọc lấy cô, cúc áo được cài lại chắc chắn, đường nét cơ bụng đẹp đẽ cũng bị che dưới lớp vải, hàm dưới hoàn mỹ hơi căng cứng, trên mặt anh hiện rõ vẻ cấm dục trong trẻo lạnh lùng.
So với cô, anh có thể dễ dàng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, như thể hai người họ chỉ đơn giản ở trong phòng ngủ bù hai ba tiếng.
Sau khi xuống máy bay, hai người đi đến Biệt Chi Phường ở hẻm Thanh Thạch Vũ.
Tạ Âm Lâu nghĩ tới việc bôn ba tới đây chỉ vì cô thèm món hoa hòe trộn cơm, bèn quay đầu nhìn về phía bóng đêm đen như mực cười một tiếng.
Tâm trạng của cô có thể trực tiếp ảnh hưởng đến Phó Dung Dữ. Bầu không khí hài hòa đến mức ngay cả Trần Nguyện đi theo sau cũng cảm thấy so với việc ở trên bàn đàm phán ký kết hợp đồng với tập đoàn Chung thị tối nay, điều chân chính có thể khiến Phó Dung Dữ cảm thấy thỏa mãn,
—— chỉ có Tạ Âm Lâu.
Thang Nguyễn vốn định đóng cửa tiệm nghỉ ngơi, sau khi biết được Tạ Âm Lâu muốn tới ăn cơm trộn hoa hòe thì cậu ấy không đi nữa. Nhưng cậu ấy lại không đủ cao, vì vậy đành phải cầm giỏ trúc đứng đợi trong con hẻm sâu. Thấy có đèn xe rọi tới, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu ấy chính là thư ký trong bộ tây trang màu đen.
Cẩn thận nhìn lại thì thấy Phó Dung Dữ đang đứng ngược sáng, cúi người ôm Tạ Âm Lâu xuống xe.
Thang Nguyễn rất kích động, chạy tới khoa chân múa tay: ⌈Bà chủ, anh Tiểu Dữ!⌋
Cậu ấy gọi Phó Dung Dữ là anh Tiểu Dữ, cách xưng hô nghe thật đáng yêu. Tạ Âm Lâu cũng chưa nói không được nên Thang Nguyễn mới quen miệng gọi như vậy.
⌈Cây hoa hòe cao quá rồi, em không với tới...⌋
Cậu ấy khoa tay múa chân làm một loạt động tác, vừa chỉ chỉ bên trái đình nghỉ mát có một cây hoa hòe cao cao. Dưới ánh đèn đường màu vàng nhạt, hoa hòe trắng như ngọc nở rộ từ trên cành rủ xuống thành từng chùm, trong không khí mơ hồ có thể ngửi thấy hương hoa ngào ngạt.
Lấy cơ thể cao gầy của Thang Nguyễn, thậm chí có thêm một chiếc ghế đẩu nhỏ cũng hái không tới.
Dù sao cũng là Tạ Âm Lâu muốn ăn, Phó Dung Dữ tự mình đi hái. Anh c0i áo khoác ngoài đưa cho cô, vén cổ tay áo sơ mi lên làm lộ rõ cánh tay trắng lạnh cùng với hình xăm chữ Phạn trên cổ tay.
Tạ Âm Lâu đứng bên cạnh quan sát, ánh trăng hòa cùng đèn đường chiếu xuống nhẹ nhàng phản chiếu sườn mặt tuấn tú của Phó Dung Dữ. Thang Nguyễn với tay không tới, anh ngược lại có thể dễ dàng hái xuống từng chùm hoa hòe nở rộ thơm ngát.
Trong khoảng thời gian này, rất nhiều người đều không ngủ.
Mấy ô cửa sổ lầu hai trong hẻm chợt sáng đèn, hẳn là do nghe thấy động tĩnh, trước đây cứ vào mùa này, người dân xung quanh cũng sẽ tới nơi đây hái vài chùm hoa hòe trắng mang về nên cũng không lấy gì làm lạ.
Nhưng khi nhìn thấy dưới tàng cây hoa hòe cao cao là cảnh tượng một bóng người mặc sườn xám cùng người đàn ông hái hoa, ai nấy đều không khỏi nhìn chăm chú hồi lâu.
“Đây không phải là Phó Dung Dữ trên mạng sao?” Trong đêm tối, có người lẩm bẩm lên tiếng, nhanh chóng khiến mấy chị em đang nằm trên giường xem phim truyền hình cùng nhìn theo: “Mau nhìn xem đêm nay chúng ta gặp vận may thần tiên gì đây, thế mà gặp được Tạ Âm Lâu trở về Biệt Chi Phường!”
“Ở bên ngoài kìa, aaaa, Phó Dung Dữ đang hái hoa hòe cho cô ấy kìa.”
“Chuyện yêu đương thường ngày của mỹ nhân cổ điển và nhà tư bản là như thế này sao, ban đêm vì cô mà hái hoa dưới ánh trăng, tuyệt vời!”
...
Trên hẻm Thanh Thạch Vũ, từng ngọn đèn đường lần lượt được thắp sáng khiến ánh trăng tỏ cũng dần phai nhạt.
Tạ Âm Lâu cảm thấy có lẽ đã làm kinh động không ít người, thấy giỏ trúc cũng đã đầy ắp hoa hòe bèn lên tiếng nói: “Chúng ta mau trở về thôi.”
Phó Dung Dữ hái được bông hoa hòe trắng như tuyết cuối cùng. Khi quay lại đưa cho cô, ngay cả từng khớp ngón tay cong cong cũng nhuốm mùi thơm ngọt ngào khiến Tạ Âm Lâu khẽ cúi đầu cọ chóp mũi lên ngón tay anh: “Thật là thơm nha, Phó Hương Hương.”
Hơi thở ướt át lướt qua ngón tay Phó Dung Dữ, đôi mắt thâm thúy của anh hiện lên ý cười, quay lại gãi nhẹ lên chóp mũi cô.
Thừa dịp vẫn chưa có người tới vây xem, Tạ Âm Lâu nắm tay anh chạy đến Biệt Chi Phường. Đã lâu không quay lại cửa tiệm, sân viện được Thang Nguyễn chăm nom rất tốt, một tường đầy hoa tường vi cũng nở rộ rực rỡ.
Thang Nguyễn đã sớm bày bộ bàn ghế gỗ hoa lê dưới ánh trăng, chuẩn bị sẵn trà và hoa. Tạ Âm Lâu bước tới ngồi xuống, lười biếng duỗi eo thon, có lẽ do trở lại nơi quen thuộc nên cô cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Có Phó Dung Dữ ở đây, phòng bếp không còn đất dụng võ cho Thang Nguyễn.
Cậu ấy bèn ngồi xổm bên cạnh, ôm mặt nhìn Tạ Âm Lâu.
Tạ Âm Lâu cũng nhìn cậu ấy một cái, vươn bàn tay xoa xoa mái tóc ngắn rối bù của Thang Nguyễn: “Gần đây trong cửa tiệm có chuyện gì không?”
Thang Nguyễn khoa tay múa chân làm thủ ngữ*: ⌈Em có nhận một đơn hàng cho chị.⌋
Tạ Âm Lâu gần đây ít hoạt động kinh doanh hơn, muốn hỏi Thang Nguyễn về vụ lùm xùm gần đây với Nguyễn Tuyền, vì việc đạo nhái sườn xám vẫn chưa kịp lắng xuống. Mà Thang Nguyễn cũng đang định nói với cô: “Có một thương hiệu xa xỉ phẩm quốc tế đang tìm tới chị, họ muốn mời chị đến buổi trình diễn thời trang mùa xuân... còn trả giá cao để đặt may một chiếc sườn xám phong cách cổ điển.⌋
Khi Thang Nguyễn ra dấu tới đây, đôi mắt nai tơ liền nheo lại cười cười: ⌈Bọn họ trả giá quá cao, nên em đồng ý rồi.⌋
Sau đó cậu ấy lại chạy vào nhà lấy thư mời ra đưa cho Tạ Âm Lâu.
Đầu ngón tay trắng nõn lật qua nhìn một chút, phía trên có in tên thương hiệu xa xỉ phẩm: “Cách Phạn?”
Cô nghĩ ngợi rồi nhẹ nhàng nói: “Đây là thương hiệu mẹ chị làm đại diện.”
Thang Nguyễn tiếp tục ra hiệu: ⌈Nữ chủ tịch tập đoàn Cách Phạn là bạn tốt của phu nhân. Mời chị đến xem buổi biểu diễn thời trang mùa xuân chính là công khai đứng đứng về phía chị, dằn mặt thương hiệu Thường Trang. Nguyễn Tuyền là ai chứ, còn không thèm viết một bài xin lỗi thật lòng.⌋
Tạ Âm Lâu ghi nhớ ngày tháng rồi cất thư mời đi.
Trong lúc hai người trò chuyện, Phó Dung Dữ đã mang một bát hoa hòe trộn cơm từ phòng bếp đi ra.
Ngửi thấy hương thơm, sự chú ý của Tạ Âm Lâu ngay lập tức bị thu hút, không còn tâm trạng nói về những chuyện khác.
“Thơm quá đi.”
Bàn tay cô phủ lên cổ tay thon dài của Phó Dung Dữ vuốt v3 qua lại, cổ tay anh hơi lạnh do dính nước.
Sợ cô bị bỏng, Phó Dung Dữ dùng muỗng sứ trắng múc món ăn đã mềm nhũn đưa đến bên miệng cô, sau đó thấp giọng hỏi: “Mùi vị thế nào?”
Tạ Âm Lâu ngồi trên ghế lúng búng nói: “Rất ngon.”
Sau khi nếm món hoa hòe trộn cơm, cơn thèm ăn của cô cuối cùng cũng được thỏa mãn, nhưng cô không thể ăn hết, vì vậy Phó Dung Dữ giải quyết phần còn lại trong chén. Mà trong nồi vẫn còn một nửa, bèn chia cho hai người Thang Nguyễn và Trần Nguyện.
Trước khi trời tờ mờ sáng, hai người đã trở lại chung cư Thiên Phủ.
Thang Nguyễn đã đến dọn dẹp qua từ trước, khắp nơi đều sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi. Sau khi Tạ Âm Lâu bước vào, cô c0i sườn xám ra, chân trần bước trên sàn nhà đi vào phòng tắm.
Dù sao ở trên máy bay mới chỉ lau chùi qua loa, toàn thân cô vẫn có chút nhớp nháp khó chịu.
Khi cô mới tắm được một nửa, Phó Dung Dữ cũng c0i áo sơ mi cùng quần tây tiến vào. Trong phòng tắm sáng trưng vang lên tiếng nước chảy róc rách, cô như đang ngâm mình trong màn sương nóng bỏng, lưng dựa vào vách tường, vài giọt nước long lanh trong suốt chảy dọc theo xương quai xanh tinh xảo, khi chảy đến bầu nguc thì bị bàn tay mảnh khảnh của người đàn ông gạt đi.
Tạ Âm Lâu bị dụ dỗ, hơi ngẩng cổ lên để mặc Phó Dung Dữ giúp cô tắm rửa.
Hai hàng mi cong cong còn vương vài giọt sương khiến mọi thứ cô nhìn đều trở nên mờ ảo, kể cả khuôn mặt tuấn tú đang lại gần.
Phó Dung Dữ nói bên tai cô, giọng nói xen lẫn tiếng thở d0c đầy gợi cảm: “Hương hoa hòe sao?”
Cô cũng không biết thứ anh hỏi có phải hoa hòe hay không.
Tạ Âm Lâu kề chiếc cằm trắng nõn lên vai anh, làn nước vỗ vào hai người khiến con tim không ngừng đập dồn dập: “Thơm.”
Sau khi tắm xong cũng mất gần nửa tiếng đồng hồ, chờ tới lúc nằm lại trên chiếc giường quen thuộc, Tạ Âm Lâu cũng đã mơ màng sắp ngủ, cô chỉ quấn đại một chiếc khăn tắm quanh nguc, để lộ ra đường cong trắng mịn non nớt.
Phó Dung Dữ cũng quá đáng, lúc vén chăn lên nằm còn gỡ bỏ khăn tắm của cô.
Hai người không có quần áo vải vóc gì cản trở, trong bóng tối lẳng lặng ôm nhau. Chờ khi ánh đèn các nhà bên ngoài cửa kính lần lượt vụt tắt, Tạ Âm Lâu đột nhiên nói: “Phó Dung Dữ, anh sẽ luôn bên em chứ?”
Phó Dung Dữ cúi đầu, môi mỏng đặt lên trán cô một nụ hôn nóng bỏng tựa như lời nói của anh: “Anh sẽ luôn bên cạnh em, yên tâm ngủ đi.”
——
Tin tức Tạ Âm Lâu đồng ý lời mời tham dự show diễn thời trang mùa xuân của Cách Phạn chính thức được công bố trên mạng vào ngày hôm sau, thu hút rất nhiều sự chú ý của người hâm mộ. Mà bên phía Cung Lâm sau khi đích thân xin lỗi, thái độ của Khương Nại vẫn rất lạnh lùng.
Sau gần nửa tháng bôn ba khắp nơi cộng với thông báo chính thức của Cách Phạn.
Trong quán rượu, Cung Lâm rốt cục cũng tỉnh táo lại, sắc mặt không được tốt lắm: “Khương Nại ngay từ đầu đã không có ý định bỏ qua cho Thường Trang.”
Ánh mắt Nguyễn Tuyền lóe lên vẻ hốt hoảng: “Chị Lâm, chị ta định làm lớn chuyện kinh động đến hội đồng quản trị sao?”
Sức ảnh hưởng của Khương Nại trong giới thời trang không hề nhỏ, không chỉ bởi chức danh ảnh hậu của bà mà phần lớn nguyên nhân là do sau lưng bà có nhà họ Tạ làm chỗ dựa.