Sáng sớm, tia nắng mỏng manh đầu tiên xuyên qua mái hiên, chiếu rọi lên cành cây lá thu, cửa sổ thủy tinh và gạch đá xanh, đã không còn nhìn ra dấu vết mưa đêm trút xuống đình viện này. Phó Dung Dữ vẫn quỳ như vậy, thân hình thẳng tắp màu đen dường như hòa làm một với cảnh tĩnh mịch.
Người giúp việc dậy sớm đi ngang qua hành lang, nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy khó hiểu.
Bước chân lại không dám dừng lại quá lâu xem thế nào, lại vội vã rời đi.
Bầu không khí tĩnh mịch khiến người ta ngạt thở, tiếng bước chân chầm chậm đi tới, hình bóng mờ ảo được ánh sáng chiếu rọi, dừng lại phía trước Phó Dung Dữ.
Hướng mắt lên trên là dáng vẻ quần dài áo sơ mi trắng của Tạ Thầm Ngạn.
Cậu ấy mím môi không nói gì, cằm căng ra thành độ cong lạnh lẽo, quan sát đánh giá Phó Dung Dữ suốt mười phút.
Trải qua một đêm, gương mặt khôi ngô tuấn tú của Phó Dung Dữ đã có vài phần nhợt nhạt, từ sườn cổ thon dài đến xương quai xanh đã tái nhợt đến phát lạnh, bộ âu phục màu xám đậm dầm mưa biến thành màu đen, đến giờ vẫn chưa khô ráo.
Ánh nắng ban mai trong đình viện chiếu lên vai anh, nhìn qua cực kỳ giống tác phẩm sứ điêu khắc đẹp không tì vết.
Qua một lát, có tiếng lá thu lặng lẽ rơi xuống đất cùng với giọng điệu lạnh lùng của Tạ Thầm Ngạn:
“Mười năm trước chị tôi vì hôn ước với anh cũng quỳ như thế, quỳ một đêm trong từ đường.”
Phó Dung Dữ đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách vừa tối vừa sâu như thể mang theo chút thủy triều.
Tầm mắt Tạ Thầm Ngạn di chuyển, nhạy cảm chú ý tới bàn tay với các khớp xương rõ ràng của anh hơi trắng bệch, dừng khoảng hai giây lại tiếp tục thốt ra từng chữ nhàn nhạt:
“Nếu không thì ba tôi cũng đâu dễ dàng trao viên ngọc trong tay cho anh chỉ vì ông cụ Nhan tuổi tác đã cao?”
Cánh cửa nội đường phía trước cuối cùng cũng mở ra, có một thư ký trung niên bước chân chậm rãi đi tới, kính cẩn lễ phép nhìn về phía Tạ Thầm Ngạn, rồi ánh mắt nhìn sang Phó Dung Dữ vẫn quỳ ở đây: “Gia chủ chuyển lời bảo cậu vào.” E b o o k t r u y e n. v n
Phó Dung Dữ đã quỳ quá lâu, ngay cả nhấc người đứng dậy cũng cứng đờ, cả cơ thể cứng ngắc như cây bút mạnh mẽ vẽ lên giấy Tuyên Thành.
Anh cảm thấy ba của Tạ Âm Lâu nhất định sẽ khiến anh phải trả giá nhiều hơn thế. Đây mới chỉ là khởi đầu.
“Lòng Dạ Hiểm Ác, sao anh lại nói với anh ta chuyện chị quỳ ở từ đường?”
Tạ Thầm Thời lười biếng dựa vào hành lang bên cạnh xem kịch, để giả vờ là kẻ trí thức, cậu ấy còn đặc biệt đeo thêm một chiếc kính gọng trong suốt, giấu đi độ cong sắc bén trên đôi mắt cậu ấy.
Tạ Thầm Ngạn xoay người lại nhìn cậu ấy, ngữ điệu bình thản hỏi:
“Thầm Thời, em thấy lúc chị ấy quỳ cả đêm ở từ đường, trong đầu đang nghĩ gì?”
“Nghĩ xem khi nào thì ba mềm lòng?”
“Chị ấy của đêm hôm đó đã nghĩ rằng, mong mình lớn nhanh đến 18 tuổi.” Bên cạnh Tạ Thầm Ngạn là cành cây, bả vai cậu ấy dính một giọt nước trong suốt, bèn giơ ngón tay dài khẽ búng ra, nói một câu khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa:
“Mười tám tuổi không còn là trẻ con nữa, có thể yêu đương với Phó Dung Dữ, đợi đến tuổi được phép kết hôn theo Luật sẽ gả liền cho anh ta.”
Tạ Thầm Thời có thói quen vân vê các khớp xương lạnh lẽo: “Mẹ kiếp, chị ấy mới nhiêu đó tuổi mà đã bị khuôn mặt Phó Dung Dữ lừa gạt rồi.”
“Em cảm thấy chị ấy dựa dẫm vào anh ta như thế, có một phần nguyên nhân là do ba nghiêm khắc bắt chị ấy học ở trường nữ sinh từ khi còn nhỏ, không cho tiếp xúc với nhiều bạn nam cùng tuổi, mà Phó Dung Dữ khi đó lại học thư pháp ở chỗ ông cụ Nhan, ngày ngày ở bên chị ấy.”
Phó Dung Dữ không phải học trò chính thống của Nhan Phùng Khanh, chỉ nghiêm túc coi là học trò dự thính, nhưng bởi vì có tài năng thiên bẩm hơn người nên nhận được đãi ngộ còn đặc biệt hơn so với những học trò chính thống ở đó. Thời gian anh và Tạ Âm Lâu ở chung rất dài, chính vì như thế mới càng dựa dẫm hơn.
Giọng nói nhẹ nhàng của Tạ Thầm Ngạn thấp hơn vài phần: “Em cũng biết là lúc chị ấy ba tuổi, khi đi ngủ còn phải ôm chặt chiếc chăn cho em bé, có một số đồ chơi đại diện cho ba mẹ chị ấy còn rất tôn sùng. Sau này ngày đêm ở bên cạnh Phó Dung Dữ nên mới dần dần bỏ cái chăn kia, yêu thích mọi thứ thuộc về anh ta.”
Mà ai cũng không ngờ được rằng, Tạ Âm Lâu yêu thích đến mức khiến cả cơ thể sốt cao không thuyên giảm.
Giống như bị nghiện, cô đã quen với sự tồn tại của Phó Dung Dữ ở bên cạnh, nhưng lại khăng khăng muốn cô phải từ bỏ.
Bởi vậy Tạ Âm Lâu phải trả giá đắt là từ đó về sau vẫn còn mầm bệnh, di chứng để lại sau trận sốt cao.
Trong vòng mười năm nay, nhà họ Tạ đều tưởng những chuyện trong quá khứ sẽ không có một ngày giẫm lên vết xe đổ, cô đã quên, nhưng lại chưa bao giờ xóa sạch ký ức về sự tồn tại của Phó Dung Dữ.
Tạ Thầm Ngạn nghiêng mặt sang phía nội đường, đường nét tinh xảo được ánh sáng ban ngày phủ lên một lớp vàng nhàn nhạt, miệng nở nụ cười nhẹ: “Bất kể là từ thời niên thiếu đã bắt đầu yêu thầm anh ta, hay là sùng bái anh ta, thì chị ấy cũng đã gắn bó cả đời với Phó Dung Dữ rất sâu sắc. Lòng ba như tấm gương soi...Tối qua ngầm đồng ý cho Phó Dung Dữ quỳ ở đây, là đã muốn cho anh ta một cơ hội để tạ tội.”
“Tạ tội xong, Phó Dung Dữ sắp trở thành anh rể của anh em chúng ta sao?”
Tạ Thầm Thời nghe Tạ Thầm Ngạn phân tích đến đây, ánh mắt lập tức trở nên sắc lạnh, đưa tay ngắt lá cây ngoài hành lang: “Anh ta mà trở mình biến thành tâm phúc bên cạnh ba, cái nhà này liệu có còn vị trí cho ông đây không?”
Tạ Thầm Ngạn bước đến, giơ tay lên không nặng không nhẹ vỗ vào bả vai cậu ấy: “Giống cây là cây mẹ thích nhất, trước tiên em nên nghĩ làm sao để nói rõ với ba về hành động vặt lá của mình đi.”
——
Thời gian từng ngày trôi qua, Tạ Âm Lâu vẫn ở Tứ Thành ngóng chờ tin tức của Phó Dung Dữ.
Nghe lời của Hình Lệ bí mật truyền đến nói, Phó Dung Dữ đã quỳ một đêm mới có cơ hội gặp mặt ba, sau đó lại quỳ thêm cả hai đêm, mưa ở Tấn Thành như đang đối nghịch với anh, đến đêm vẫn không ngớt.
Từ đó cho thấy…
Phó Dung Dữ tạm thời không thể quay về, mà thời gian cô ghi hình chương trình đã tới, cũng không thể tránh khỏi.
Lần này Tạ Âm Lâu đến khu thắng cảnh Đào Khê quay hình, trải qua thời gian tĩnh dưỡng sức khỏe cũng đã khôi phục lại. Phòng nghỉ ngơi và đãi ngộ của cô đều là loại tốt nhất, Trần Nho Đông còn đặc biệt phái trợ lý bên cạnh mình tới phục vụ cô.
Việc cử người này, hoàn toàn không giống như lời trong đài truyền ra là không có chỗ dựa vững chắc.
Có người còn đùa nói: “Xong rồi, thời gian qua Tạ Âm Lâu không phải nghĩ dưỡng bệnh, mà là gả vào nhà hào môn.”