Trời về chiều, cả chân trời bị hoàng hôn nhuộm một màu đỏ cam.
Tạ Âm Lâu đưa danh thiếp cho người quản gia đang đứng canh giữ trước một căn biệt thự dân quốc kiểu cũ, sau đó nhanh chóng được mời vào cùng với Thang Nguyễn đang ở bên cạnh. Người quản gia gọi cô một tiếng cô Tạ rồi đi phía trước dẫn đường băng qua mảnh sân nhỏ, men dọc theo hòn non bộ đi qua hành lang rộng rãi nhưng vắng vẻ.
Đợi đến khi đi đến một đình viện nơi có những bức tường được chạm khắc hoa văn cổ, Tạ Âm Lâu tình cờ nhìn thấy trước tấm màn trúc có một thanh niên gầy gò đang bưng một chậu gỗ đứng dưới ánh nắng chiều, đường nét sườn mặt được phản chiếu rất xinh đẹp.
Người nọ đang cụp mắt xuống, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, dáng vẻ xa lánh với thế giới bên ngoài.
Tạ Âm Lâu bước từng bước lên bậc thang bằng đá xanh, đôi mắt khẽ giương lên, tầm mắt bị thu hút, nhẹ giọng hỏi quản gia ở bên cạnh: “Tại sao cậu ấy lại đứng ở bên ngoài?”
“Đang làm ấm nước đấy, bà cụ sau khi nghỉ trưa dậy cần phải dùng.” Vẻ mặt của quản gia vẫn bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện không thể bình thường hơn. Đừng nói là đứng dưới nắng mấy tiếng đồng hồ, cho dù trời mùa đông lạnh lẽo, vì để kịp thời dâng chén trà nóng cho các ông bà nhà họ Phó mà bọn họ vẫn phải đun nước ở ngoài sân.
Thang Nguyễn lặng lẽ thực hiện ngôn ngữ kí hiệu với Tạ Âm Lâu: ⌈Nước rửa tay cũng phải dùng ánh nắng mặt trời để làm ấm, đúng là bà cố nội mà.⌋
Rất biết cách hành hạ con cháu.
Tạ Âm Lâu đứng lại trên bậc thang, ánh mắt rơi vào người thanh niên bên kia tấm màn trúc một lúc lâu.
Nhìn dáng vẻ thì cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, rất gầy gò nhưng sống lưng lại đứng thẳng, cho dù ai đi ngang qua sân cũng không tò mò nhìn sang, mặc dù nhỏ tuổi nhưng tính cách lại không hề trẻ con.
Không hiểu sao cảnh tượng này khiến cho Tạ Âm Lâu cảm thấy rất chướng mắt, mím môi trao đổi với quản gia: “Nước lạnh thì đi tới phòng bếp đun một chậu nước là được rồi, cứ bưng chậu gỗ đứng ở đó như vậy, dù nước có ấm lên thì người cũng bị choáng váng vì phơi nắng.”
Nơi này không phải là nhà họ Tạ nên giọng nói của cô tất nhiên sẽ dịu dàng, mang theo chút ý cười: “Tôi thấy đứa trẻ này rất dễ thương nên nói nhiều thêm vài câu, đừng trách tôi.”
Quản gia cầm danh thiếp của gia chủ nhà họ Tạ trong tay, rất kính trọng cành vàng lá ngọc của ông ấy, cười dịu dàng nói: “Cô Tạ thật tốt bụng.”
Nói xong thì vẫy vẫy tay với cậu thanh niên kia: “Tiểu Đình, tới đây chào hỏi cô Tạ.”
Cậu thanh niên được gọi tới tên là Phó Nam Đình, là con của một người họ hàng xa trong gia tộc nhà họ Phó, không có ba mẹ, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong nhà họ Phó.
Cậu ấy rất ít nói, thậm chí còn không mấy cảm kích việc làm tốt của Tạ Âm Lâu, sau khi chào hỏi xong thì hơi cụp mắt xuống, ánh mắt rơi trên bậc thang một giây, giọng nói đang trong thời kỳ vỡ giọng nên khàn đặc:
“Phía trước có một viên đá bị lỏng, cô Tạ hãy cẩn thận bước chân.”
Tạ Âm Lâu khẽ cười với cậu ấy, cũng không ở lâu bên ngoài, giẫm lên đôi giày cao gót tinh tế tránh khỏi phiến đá bị lỏng kia, cất bước vào bên trong. Bà cố của nhà họ Phó vẫn chưa tỉnh dậy, quản gia bưng trà lên bảo cô đợi một lát, sau đó lui ra ngoài.
Tạ Âm Lâu ngồi trên ghế uống trà, ánh mắt nhìn quanh nửa vòng, chú ý tới tấm bình phòng hoa điểu đồ được khảm ngọc làm từ gỗ tử đàn bài trí bên cạnh, kết cấu là tơ lụa rất bắt mắt.
Cô nhìn rất lâu, Thang Nguyễn ở bên cạnh ra hiệu hỏi: ⌈Đồ cổ sao?⌋
Tạ Âm Lâu dùng đầu ngón tay nâng chén trà lên, mở miệng nói: “Ở mức có thể đưa đến cất giữ trong viện bảo tàng.”
Đôi mắt nai tròn xoe của Thang Nguyễn lộ ra vẻ ao ước, tiếp tục ra hiệu: ⌈Tổ tiên của nhà họ Phó không phải từng làm quan lớn đấy chứ, các phép tắc không giống như để trang trí, ba của chị nên đóng gói Tạ Thầm Thời rồi đưa tới đây để học phép tắc, bảo đảm chưa tới ba năm chắc chắn sẽ trở thành một cậu nhóc ngoan ngoãn.⌋
“Nếu Em Gái chọc tức bà cố nhà họ Phó đến mức nguy hiểm tính mạng, nhà chị cũng không có bà cố nào để đền kịp cho người ta.” Tạ Âm Lâu rũ mắt cười nhạt, ánh mắt lại lặng lẽ xuyên qua khe hở của tấm màn trúc, nhìn chăm chú vào cậu thanh niên đứng bên ngoài.
Năm đó Phó Dung Dữ một thân một mình tới nhà họ Phó để tận hiếu với ông cụ, cũng có tình cảnh như vậy sao?
Rõ ràng bên trong nhà chính rất thoáng khí nhưng Tạ Âm Lâu đang uống trà lại cảm thấy ngột ngạt, ngón tay trắng nõn bất giác xiết chặt chén trà, mãi đến khi có người đi đi lại lại trong phòng, là quản gia tới nói: “Cô Tạ, bà cụ đã tỉnh giấc.”
....
Tạ Âm Lâu dời bước đi vào trong phòng, ánh sáng không được tốt như bên ngoài, chỉ mở một chiếc đèn vàng lẳng lặng chiếu vào chiếc ghế quý phi, còn bà cố của nhà họ Phó được dìu ra ngồi ở đó, cầm kính lão trên tay đánh giá Tạ Âm Lâu từ trên xuống dưới.
“Cô bé này có ngoại hình rất nổi bật, bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tuổi mụ là sắp hai mươi ba rồi ạ.” Tạ Âm Lâu từ trước đến nay luôn có duyên với người lớn, sinh ra đã có dáng vẻ điềm đạm của một tiểu thư khuê các, cái gọi là nhìn mỹ nhân dưới ánh đèn còn đẹp hơn cả trời xanh ban ngày.
Mà bà cố đã ở trong ngôi nhà cổ vắng vẻ quanh năm, thích nhất là những người thanh tao như thế này.
Bà ấy đồng ý trò chuyện với Tạ Âm lâu, cũng một phần là bởi vì Tạ Âm Lâu kế thừa Nhan Phùng Khanh, có xuất thân từ gia đình gia giáo, cho dù là nói về sách thư pháp cổ, hay chỉ đơn thuần nghe bà cụ kể lại chuyện cũ cũng đều có thể nói chuyện với nhau.
Tạ Âm Lâu chưa quên chuyện tới đây là vì để đo may một bộ sườn xám cho bà cụ, nhẹ giọng dặn dò Thang Nguyễn đem rương gỗ đến, lấy thước dây màu vàng nhạt ra, đến gần bà cụ cho dù đã ngồi lâu nhưng vẫn duy trì được thần thái quý tộc, trên người có một hương thơm nồng nàn, ngay cả cách búi tóc cũng rất tinh tế sang trọng.
Thước dây trên đầu ngón tay cô nhẹ nhàng điểm xuống bả vai, bỗng nhiên cười nói: “Nhìn thấy bà, cháu nhớ hình như Dung Dữ cũng từng nhắc tới chuyện anh ấy đã được nhà họ Phó chăm sóc mấy năm...”
Bà cụ nghiêng đầu nhìn về phía cô, đôi mắt già nua đã trải qua bao sương gió nhưng vẫn vô cùng sắc bén: “Cô cũng biết Dung Dữ sao?”
Tạ Âm Lâu thành thạo thu thước dây lại, sau khi ghi lại số đo, cô ngoan ngoãn khoanh tay đứng bên cạnh khẽ nói: “Anh ấy là người yêu của cháu ạ.”
Trong mắt Tạ Âm Lâu, nói dối chuyện này với người lớn cũng chỉ đơn giản giống như chuyện thường ngày.
Cô tự xưng là vợ chưa cưới của Phó Dung Dữ, nhưng không sợ bị phát hiện thân phận, giọng điệu cũng càng tỏ ra chắc chắn nói: “Cháu sắp kết hôn với anh ấy rồi ạ, trước đây từng nghe thấy anh ấy nhắc tới bà.”
Bà cụ đã ở trong nhà cổ này quá lâu, nên không biết con gái của nhà họ Tạ đã đến tuổi lập gia đình, thấy vẫn là gả cho Phó Dung Dữ cũng không nghi ngờ gì nhiều: “Dung Dữ thực ra cũng là một đứa trẻ hiểu chuyện, chỉ là ông nội bị bệnh mất sớm, ba lại là kẻ bất tài vô dụng. Haiz, cũng may đứa trẻ này là một người cứng rắn, không muốn giẫm lên vết xe đổ của ba ruột mình.”
Bà cụ nói xong, thấy Tạ Âm Lâu đã đứng mệt, bèn dặn dò quản gia mang một chiếc ghế đến bên cạnh.
Có chủ đề này mở đầu, bà cụ lại thấy thích cô hơn, kéo bàn tay nhỏ nhắn mịn màng đang đeo chiếc vòng ngọc lại, nói tiếp những chuyện của Phó Dung Dữ khi còn nhỏ sống ở ngôi nhà cổ này.