Trong phòng ngủ, Tạ Âm Lâu quấn chăn tìm đi tìm lại mà vẫn không tìm thấy bộ váy trắng kia, mu bàn chân cong cong trắng như tuyết đạp xuống sàn nhà sạch sẽ, đi thẳng đến phòng để quần áo của Phó Dung Dữ, cầm lấy một chiếc áo sơ mi màu xanh lục đậm bằng lụa của anh mặc tạm.
Vạt áo rất dài, miễn cưỡng cũng có thể che đậy được đôi chân trắng nõn, phần da thịt để lộ ra cũng không quá nhiều.
Dáng vẻ này ở trong biệt thự còn ổn, chứ không thể tùy tiện ra ngoài.
Tạ Âm Lâu đành phải xuống lầu trước, bước từng bước một đi dọc theo cầu thang xuống dưới, tiếng bước chân rất khẽ, ở trong phòng khách rộng rãi tìm thấy Phó Dung Dữ đang ngồi trên chiếc sô pha màu nâu đỏ, bên cạnh anh rải rác một số hồ sơ.
Tầm mắt cô đảo qua bộ tây trang trên người anh, nhất là ở phía dưới thắt lưng, lỗ tai dưới mái tóc phủ một lớp ửng đỏ.
Hiển nhiên là Phó Dung Dữ chưa thay đồ, thấy cô thức dậy thì rất tự nhiên rót cho cô một ly nước ấm: “Làm ẩm cổ họng.”
Làm ẩm cổ họng?
Trong đầu Tạ Âm Lâu nghĩ đến điều gì đó, lúc nhận cái ly đầu ngón tay cô hơi cuộn lại, mím đôi môi nhỏ rồi mở miệng hỏi: “Tôi gọi lâu ơi là lâu, cách âm của biệt thự nhà anh cũng tốt quá nhỉ?”
Trong mắt Phó Dung Dữ lướt qua ý cười, vươn cánh tay dài ôm cô vào lòng dễ như trở bàn tay, bốn phía không có người, mà Tạ Âm Lâu vì muốn bảo vệ ly thủy tinh nên không giãy giụa quá nhiều, quay mặt nhìn anh rồi hỏi: “Sao anh còn mặc bộ đồ này?”
“Thích mặc.” Phó Dung Dữ mím môi nói, hơi thở ấm áp phả lên má cô, đè thấp giọng: “Tôi tưởng cô Tạ rất thích.” e bo o k tr uy en. V n
Tạ Âm Lâu hiểu ẩn ý trong lời anh, rũ mắt xuống, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh móc vào thắt lưng quần âu người đàn ông, ỷ lúc này không có người ngoài nên cô to gan lớn mật làm bậy, cố ý nói: “Không phải tôi thích, mà là Phó Tổng quá nôn nóng, đến quần… Ưm.”
Phó Dung Dữ dùng lòng bàn tay che miệng cô lại: “Đừng quyến rũ tôi.”
Mặc dù Tạ Âm Lâu không nói, nhưng trên người cô mặc mỗi cái áo sơ mi của đàn ông cũng đã rất quyến rũ, cô cười như không cười né tránh anh: “Vậy anh trả váy cho tôi đi.”
Cô đã lật tung cả phòng ngủ mà vẫn chưa tìm thấy cái váy đã tiện tay ném ở mép giường trước khi ngủ.
“Tôi bảo Hình Lệ đi mua đồ mới cho em rồi.” Phó Dung Dữ không trả váy cho cô, lại nhẹ nhàng lật lại sổ nợ: “Em lấy của tôi hai cái áo, tôi chỉ lấy của em mỗi cái váy mà thôi.”
“…”
Tạ Âm Lâu lập tức nuốt lời muốn nói xuống cổ họng, rụt rè mỉm cười: “Gì chứ.”
Cô vô thức muốn từ chối, nhưng nhớ lại Phó Dung Dữ đã nhìn thấy cô mặc áo khoác tây trang của anh từ lâu, vì thế quyết định từ bỏ tranh cãi, hơi hạ bả vai xuống, cả người mềm mại như không xương dựa vào nguc người đàn ông.
So với mùi hương thoang thoảng trên quần áo anh, thì độ ấm trên cơ thể càng hấp dẫn hơn một chút.
Ngồi ôm anh một lúc, ngoài cửa biệt thự vang lên tiếng bước chân mang giày cao gót lộc cộc, là Hình Lệ xách túi đồ đi vào.
Trước khi cô ấy vào, Tạ Âm Lâu đã đứng dậy khỏi lòng nguc Phó Dung Dữ, ngồi im lặng trên cái ghế sô pha đối diện.
Trong mắt Hình Lệ, cô ấy nhìn thấy một người thờ ơ lật xem văn kiện, còn một người khác thì lật sách chữ nổi đọc, cả hai không ai quấy nhiễu nhau, bầu không khí hòa hợp đến kỳ lạ.
Tạ Âm Lâu đặt cuốn sách chữ nổi lên gối, nói thật: “Đọc không hiểu lắm.”
Cô tiện tay lấy, có lẽ là sách của Phó Dung Hồi.
Hình Lệ đồng cảm vì bản thân mình cũng vậy: “Lúc trước tôi cũng đăng ký học một lớp chữ nổi, nhưng học chưa được nửa tuần đã lười, quá cao siêu, nghe như đang hát ru ngủ vậy…” Nói rồi đẩy những túi mua hàng ra.
“Đây đều mua theo kích cỡ của cô Tạ, Phó tổng, nhớ trả tiền lại cho tôi.”
Tạ Âm Lâu khẽ nói cảm ơn, cầm lấy quần áo định thay ra, dù sao mặc áo sơ mi của Phó Dung Dữ có thoải mái thật nhưng nó lại quá mức thân mật.
Không chờ cô đứng dậy, Hình Lệ đã đọc tin tức trên mạng, tò mò hỏi: “Phó tổng biết ẩn tình trong này không? Trong giới chúng ta đã lan truyền… Nói Vân Thanh Lê ầm ỹ đòi ly hôn với Chu Tự Chi trong ngày kỷ niệm năm năm kết hôn đấy, tin tức này đã bị xào lên đến một trăm vạn, không ít tên đàn ông đều đang hỏi thăm vợ Chu Tự Chi biến thành vợ trước từ khi nào.”
Vân Thanh Lê xuất thân từ gia đình quyền quý, lại còn là người đẹp hát hí khúc, xung quanh cô ta không thiếu người theo đuổi, lúc trước trong lòng cô ta có Chu Tự Chi, những người thức thời đều biết khó mà lui, bây giờ lan truyền tiếng gió sắp ly hôn, mọi người đang âm thầm hóng chuyện này.
Buôn bán tin tức là nghề tay trái của Hình Lệ, vì thế cô ấy lập tức tìm Phó Dung Dữ hỏi thăm tình hình.
Còn Phó Dung Dữ thì không có ý định để lộ ra, cô ấy làm mọi cách nhưng chẳng moi được gì, bèn đảo mắt nhìn qua Tạ Âm Lâu: “Cô Tạ, ngày đó cô cũng có mặt đúng không?”
Lúc này Phó Dung Dữ mới liếc nhìn Hình Lệ, giọng điệu rất lạnh nhạt: “Chu Tự Chi sẽ không ly hôn với Vân Thanh Lê.”
Hình Lệ có vẻ không bất ngờ lắm: “Chu tổng làm chuyện gì cũng đều có tính toán đâu ra đấy, nếu ngày nào đó anh ta muốn ly hôn… Thì cũng không cần Vân Thanh Lê làm ầm lên, sẽ âm thầm lặng lẽ đá cô ấy ra ngoài mà không để lộ dấu vết, đến lúc đó chỉ tội nghiệp cho người đẹp yêu sai người thôi.”
Tạ Âm Lâu lặng thinh, cô không quá thân với những người trong vòng giao tiếp của Phó Dung Dữ, cho nên không đáp lời.
Hình Lệ nhìn về phía cô, nheo đôi mắt hồ ly lại: “Cô Tạ có muốn biết về Chu Tự Chi không, tôi có thể giảm năm mươi phần trăm giá tin tức.”
Lần này Tạ Âm Lâu không hoàn thành đơn hàng với Chu Tự Chi, còn phải bồi thường một số tiền vi phạm hợp đồng, số dư trong thẻ đã sạch bách, chưa chắc có tiền mua nổi tin tức, khóe môi cô hơi cong lên, cười nói: “Tôi không có tiền.”
“Cô họ Tạ, sao lại không có tiền?”
Hình Lệ không tin.
Tạ Âm Lâu ủ rũ trề môi: “Để tôi có quyền thừa kế, thì điều kiện tiên quyết là ba tôi tuyên bố về hưu.”
Hình Lệ không kiếm được tiền từ cô, có điều phát hiện sau khi Tạ Âm Lâu thay quần áo xong sẽ về nhà tổ của nhà họ Tạ một chuyến, bèn xung phong nhận việc: “Cô Tạ, để tôi lái xe đưa cô về, nghe nói nhà tổ nhà họ Tạ là nhà cổ, đến giường trong nhà cũng dùng gỗ lim vàng có giá trị cực đắt trên thị trường, tôi có thể đi tham quan được không?”
Lời đồn được truyền ra rất hoa mỹ, Tạ Âm Lâu mỉm cười bác bỏ tin đồn: “Trong nhà họ Tạ đúng là dùng vài món đồ cổ trang trí, có điều không đáng giá đến mức đó.”
Nếu Hình Lệ muốn tham quan, Tạ Âm Lâu cũng ngầm đồng ý dẫn cô ấy đi theo, sau khi hai người thương lượng xong thì đi ra cửa.
Hình Lệ dẫm lên giày cao gót, cười lấy lòng với Phó Dung Dữ từ đầu đến cuối luôn im lặng kiệm lời: “Phó tổng, đưa cô Tạ về nhà cần phải nở mày nở mặt chứ, anh cho tôi mượn xe đi.”
Phó Dung Dữ không thèm nhấc mí mắt, ném chìa khóa xe cho Hình Lệ, anh cũng ngầm đồng ý: “Xe và người, tôi muốn nhìn thấy trước bảy giờ.”
…
Xe chuyên dụng của Phó Dung Dữ đỗ dưới gara ngầm của biệt thự, ngày thường Hình Lệ ngứa tay muốn lái nó từ lâu rồi, lần này nhờ có Tạ Âm Lâu, vừa hay có thể đi cho đã ghiền, lộ trình đến nhà họ Tạ chỉ mất có mười phút, thế mà cô ấy lại đi cả nửa vòng Tứ Thành.
Trên xe, cô ấy từ từ đóng cửa xe lại, gió lập tức ngừng thổi, trong bầu không khí yên tĩnh, đột nhiên cô ấy nghe thấy Tạ Âm Lâu hỏi: “Cô làm ở Phó thị mấy năm rồi?”
Hình Lệ giảm tốc độ, hơi nghiêng đầu nói: “Năm nhất đại học tôi vừa học vừa làm, được vào tập đoàn Phó thị làm nhân viên lễ tân.”
“Vậy chỉ mới vài năm.” Tạ Âm Lâu còn tưởng rằng Hình Lệ thân thiết với hai anh em nhà họ Phó là bởi vì quen biết từ nhỏ, thì ra cô nghĩ sai rồi, sau đó hỏi tiếp: “Trước giờ chỉ có hai anh em Phó Dung Dữ sống nương tựa nhau sao?”
“Trên mạng thì nói vậy đấy.”