Mặc tốt y phục Tiểu Hồ Ly liền xuống núi, tìm được một viện tử phú quý, nó liền đi vào lưu lại.
Tiểu Hồ Ly không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, rất nhanh đã lạc đường.
Bất quá, dựa vào khứu giác nhanh nhạy, nó thành công tìm được… Phòng bếp.
Trong phòng bếp, đầu bếp soái khí Tô Tử Mục vẻ mặt nghi hoặc nhìn thiếu niên bỗng nhiên từ đâu xuất hiện.
Chỉ thấy thiếu niên khuôn mặt trắng nõn, mi thanh mục tú, môi đỏ tươi, dáng vẻ xinh đẹp câu nhân động lòng người.
Chỉ là…. Biểu tình có chút ngây ngốc.
Tiểu Hồ Ly ngồi xổm bên kệ bếp, đôi mắt lăng lăng nhìn chằm chằm gà hầm nấm trong nồi, bàn tay trắng nõn không ngừng quệt nước miếng bên khóe miệng.
Tiểu Hồ Ly: “Ta muốn ăn thịt gà.”
Tô Tử Mục: “Đây là làm cho tiểu thư, ngươi không thể ăn. “
Tiểu Hồ Ly hé miệng, lộ ra răng nanh: “Ta chính là yêu quái, không cho ta ăn thịt gà, ta liền ăn ngươi.”
Tô Tử Mục: “Cái đuôi của ngươi lộ ra rồi kìa. “
Tiểu Hồ Ly vội vàng sờ sờ mông, nhanh chóng đem đuôi thu lại.
Tô Tử Mục có chút tiếc nuối, cái đuôi lông xù trắng mượt, nắm trong tay khẳng định rất thoải mái. Đáng tiếc, không được vuốt.
Tiểu Hồ Ly tiếp tục nhe răng: “Có cho ta ăn thịt gà hay không? “
Tô Tử Mục lười biếng đậy nắp nồi: “Không cho. “
Tiểu Hồ Ly khóc, nước mắt lưng tròng nhìn về phía đầu bếp: “Ngươi rốt cuộc có cho ta ăn thịt gà hay không a? “
Thanh âm mềm mại, thành công làm ý chí Tô Tử Mục sụp đổ.
Sau đó, Tiểu Hồ Ly ôm một chén canh gà, thỏa mãn uống.
Tiểu Hồ Ly: “Ta còn muón ăn thịt gà. “
Đầu bếp: “Thịt gà không được, chỉ có canh gà. “
Tiểu Hồ Ly: “Hảo, vậy lại cho ta thêm một chén canh gà. “