Tiểu Hồ Ly xuống núi đi tìm đầu bếp.
Tô Tử Mục nhìn thấy cặp mắt sưng như quả hạch đào của Tiểu Hồ Ly, sợ tới mức không biết làm sao.
Tô Tử Mục: “Ngươi như thế nào khóc? Ai khi dễ ngươi?”
Nói xong liền cầm lên dao phay bóng lưỡng.
Tiểu Hồ Ly giữ tay hắn lại: “Không ai khi dễ ta, ta chỉ là quá cảm động. “
Tô Tử Mục không hiểu ra sao: “Ngươi cảm động cái gì?”
Tiểu Hồ Ly: “Ai nha, không nói cái này. Ta hỏi ngươi một vấn đề.”
Tô Tử Mục: “Ngươi nói.”
Tiểu hồ ly: “Ngươi sẽ vĩnh viễn đối xử tốt với ta, mỗi ngày đều hầm canh gà cho ta sao? “
Tô Tử Mục: “Ta không chỉ mỗi ngày hầm canh gà cho ngươi, ta nha, còn mỗi ngày… “
Hắn ghé sát lại bên tai Tiểu Hồ Ly, nói ra những lời hạ lưu, Tiểu Hồ Ly nghe đến đây liền đỏ mặt.
Tiểu Hồ Ly: “Cái kia… Ta không đi câu dẫn thiếu gia nhà ngươi nữa. “
Tô Tử Mục: “Thật không đi?”
Tiểu Hồ Ly: “Ân.”
Tô Tử Mục vui vẻ đem tiểu hồ ly bế lên, ‘ba ba’ hôn lên mặt nó hai ngụm: “Hồ ly ngốc. “
Tiểu Hồ Ly: “Ngươi vì sao nói ta ngốc?”
Tô Tử Mục: “Bởi vì trong phủ chúng ta căn bản không không thư sinh thiếu gia, lão gia tử không tốt sinh, chỉ có một nữ nhi, tiểu thư năm nay mười bốn tuổi. “
Tiểu Hồ Ly: “Không được, ta hối hận, ta muốn đi nhà khác, tìm một cái thư sinh thiếu gia câu dẫn một chút.”
Xú đầu bếp làm sao cho nó cơ hội này, kéo Tiểu Hồ Ly đến bên giường lớn khắc hoa.
Toàn thân từ trên xuống dưới, đem cả người hồ ly ăn không còn mảnh xương.
Ngoài cửa sổ, ý xuân ngập tràn.