"Đó là một trong số ít đặc quyền mà ta có được với tư cách là Giáo hoàng."
Người đàn ông nhún vai và nói. Riftan cau mày. Mặc dù đang giả vờ kiêu ngạo, nhưng giọng nói của giáo hoàng mang theo một chút khó chịu. Có lẽ vì ông ta phải chịu nhiều tranh cãi và sự công kích ngay sau khi ông ta lên ngôi. Người đàn ông dường như đã chán ngấy với vị trí của mình.
Riftan phớt lờ sự hoài nghi trong giọng điệu của ông ta và đặt câu hỏi một cách thờ ơ.
"Vì thế… ngài muốn nói gì với tôi ngay cả khi đang quấy rầy giấc ngủ của các anh linh?”
“Cậu có vẻ khá nóng tính đấy.”
Giáo hoàng tỏ vẻ không hài lòng, rồi mở miệng như thể không thể kìm được.
"Tốt. Hãy đi thẳng vào vấn đề. Ta nghe nói rằng cậu đã từ chối lời đề nghị của Ngài Aren.”
Người đàn ông bỏ đi thái độ nhẹ nhàng và nhìn chàng với ánh mắt sắc bén.
“Cậu thực sự nghĩ rằng trật tự hiện tại có thể được duy trì trong một thời gian dài sao?”
Riftan mở hai cánh tay đang trước ngực. Ý định của việc nói điều này là gì? Ông ta đang thử chàng? Hay, ông ta có muốn có được sự tự tin thông qua chàng? Dù bằng cách nào, đó không phải là một cảm giác rất dễ chịu. Chàng hỏi với một nụ cười nhếch mép trên môi.
“Không phải công việc của Đức Thánh Cha là biến điều đó thành có thể sao?”
Môi người đàn ông mím chặt lại. Ông ta có vẻ bị xúc phạm bởi thái độ thiếu tôn trọng của chàng. Rất tốt. Chàng đã phát chán với những câu hỏi bóng gió đào sâu vào tâm hồn của chàng. Riftan tiếp tục với giọng điệu lạnh lùng.
“Miễn là Liên minh Balto còn giơ nanh, Heimdall cũng sẽ hy vọng rằng Hiệp định Hòa bình Bảy Quốc gia sẽ được duy trì trong thời gian hiện tại. Dristan cũng đã đồng ý trả lại lãnh thổ cũ của mình, vì vậy không có lý do gì để họ gây chiến nữa. Với điều này, Hiệp định Hòa bình Bảy Quốc gia không còn nguy cơ bị hủy hoại nữa.”
Sau đó, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh ngọc của giáo hoàng, chàng nhấn mạnh tùng chữ.
"Tương lai nằm trong tay ngài."
"Đáng tiếc, ta không đủ sức."
Người đàn ông thú nhận với giọng trầm.
“Hiện tại, Giáo hội Công giáo và Giáo hội Mới đang trải qua xung đột gay gắt hơn bao giờ hết. Làm sao ta, người không thể hợp nhất ngay cả một giáo phái bị chia rẽ, lại có thể khiến các vị vua của Bảy vương quốc duy trì một trật tự nhất định chứ?”
“Nói như vậy, có vẻ như ngài đã chinh phục được các linh mục của giáo phái Công giáo…”
Riftan nhíu mày và buột miệng nói. Từ những gì chàng đã thấy cho đến nay, người đàn ông này khá tháo vát. Không chỉ vượt lên 13 đại tư tế và trở thành giáo hoàng khi chưa đầy 50 tuổi, ông còn là người đứng đầu Hội đồng Bảy quốc gia mà không bị các quốc vương nước ngoài đánh bại.
Lý do gì để một người đàn ông như vậy có thể kìm nén bản thân và phát ra những lời nói yếu đuối? Chàng nhìn Giáo hoàng với ánh mắt cảnh giác, nhưng người đàn ông nói với một nụ cười gượng gạo.
“Thay vì chinh phục, cậu nên thấy rằng họ đã đi vào trạng thái đình chiến trong một thời gian.”
Rồi ông ta quay về phía bàn thờ và nói bằng một giọng nặng và trầm.
“Có thể cậu đã biết, có một số quái vật đang ẩn náu bên trong Đại Thánh địa. Ngạc nhiên thay, chúng đã được đăng ký làm linh mục chính thức thông qua Đại Thánh địa phương Bắc.”
Riftan mở to mắt.
“… Ý ngài là chúng không chuyển đổi giữa chừng?”
"Chính xác. Sau khi thay đổi ngoại hình thành con người, những con quái vật bước vào Đại thánh địa Balto và từng bước tham gia khóa học linh mục. Điều đó là có thể, bởi vì không ai ngờ rằng quái vật có thể cải trang thành con người.”
Giáo hoàng buông một tiếng thở dài nặng nề.
“Các linh mục của Giáo hội Công giáo đã bị lũ quái vật lừa và thậm chí còn phái chúng đến Đại thánh địa Osyria. Nhờ đó, chúng đã có thể hoạt động ở đây mà không bị phát hiện.”
“… Chắc hẳn họ phải chịu trách nhiệm về việc viên đá của Secto bị đánh cắp.”
Người đàn ông gật đầu.
“Các linh mục Công giáo không còn có thể buộc ta phải chịu trách nhiệm về việc mất viên ma thạch. Họ là những người đã phái lũ quái vật đến Great Crusade... Tranh cãi với ta về điều đó sẽ giống như họ tự phỉ báng họ vậy.”
“Đó không phải là một điều tốt cho Đức Thánh Cha sao?”
Riftan khịt mũi giễu cợt. Giáo hoàng lườm chàng với ánh mắt giận dữ.
"Có gì tốt chứ? Ngay cả khi chúng ta chia làm hai và chiến đấu, cuối cùng chúng ta vẫn là một. Linh mục Công giáo cũng là anh em của ta! Nếu điều này bị phát hiện, uy tín của nhà thờ sẽ sụp đổ, và quyền lực của ta sẽ bị suy yếu rất nhiều. Nếu như vậy, niềm tin của mọi người vào thánh điện có thể sụp đổ.”
Khuôn mặt của giáo hoàng tối sầm lại vì lo lắng.
“Nhà thờ đã phạm quá nhiều sai lầm trong những năm qua. Chúng ta có thể giữ những lãnh chúa vũ phu này trong vòng vây hòa bình được bao lâu?”
Riftan nhăn mặt. Chàng đang chịu đựng đủ loại trò hề để theo dõi trật tự của Bảy Vương quốc, nhưng người đàn ông ở trung tâm của mọi thứ lại sắp giương cờ trắng. Chàng bắn ra với một giọng sắc bén.
"Tại sao ngài lại nói với tôi điều này?"
Riftan mất bình tĩnh và gầm gừ như một con chó hoang.
“Ngài muốn cho tôi một lời khuyên để chuẩn bị cho chiến tranh thay vì làm việc vô ích sao?”
"Ta đang nhờ cậu giúp đỡ."
Người đàn ông ngẩng đầu lên và nói với giọng trang nghiêm.
“Ta không thể tự mình duy trì trật tự hiện tại. Để giữ gìn Hiệp định hòa bình Bảy Quốc gia, cần phải có một nhân vật mang tính biểu tượng mới, người sẽ đoàn kết trái tim của người dân.”
Một sự tĩnh lặng lạnh băng giáng xuống. Riftan, người đang nhìn người đàn ông từ xa, lắc đầu như thể ông ta thật lố bịch.
“Tôi chỉ là một hiệp sĩ với một điền trang nhỏ ở phía Nam. Ngài mong đợi điều gì ở tôi chứ?”
"Cậu được gọi là hiện thân của Uigru."
“Tôi không phải là hiệp sĩ duy nhất nhận được danh hiệu Rosem Uigru.”
"Nhưng chính là cậu, Riftan Calypse, người đang tạo nên tên tuổi lớn nhất lúc này."
Đức Giáo hoàng bình tĩnh nói.
“Trong quá khứ, Geyhalt Bleston từng là biểu tượng của các thỏa thuận hòa bình. Nhưng ông ta đã nghỉ hưu vài năm trước và từ chức. Sejour Aren quá thân thiết với hoàng tộc Livadon, còn Kuahel Leon thì triệt để tuân theo lợi ích của giáo hội. Nhưng cậu không phải là người làm theo ý muốn của nhà vua.”
Riftan cau mày. Chàng đã bao giờ trái lệnh của Vua Ruben chưa? Dù đã hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ được giao, nhưng chàng không hiểu sao mình lại bị đánh giá như vậy.
Giáo hoàng tiếp tục.
“Trên hết, cậu là người duy nhất muốn giữ trật tự hiện tại. Là một biểu tượng mới của thỏa thuận hòa bình, không có ai xứng đáng hơn cậu.”
Riftan nuốt một nụ cười khinh bỉ. Giáo hoàng dường như đang ở trong một cơn ảo tưởng lớn. Ông ta được thúc đẩy bởi những lý do cá nhân hơn là Sejour Aren hay Kuahel Leon. Aren, ít nhất, đặt an ninh quốc gia lên hàng đầu, và Kuahel Leon cũng ưu tiên lợi ích của tổ chức mà cậu ta thuộc về. Nhưng tất cả những gì ông ta đang làm đều chỉ vì một người.
Nhưng chàng không cần phải phá vỡ ảo tưởng của người đàn ông này. Trong mọi trường hợp, giáo hoàng và các mục tiêu của chàng là trùng khớp. Riftan cẩn thận lựa chọn từ ngữ.
"Ngài muốn tôi làm gì?"
“Cậu sẽ xem qua cái này chứ?”
Giáo hoàng đột ngột quay lại và bước đến bàn thờ. Rồi ông mở nắp quan tài ở trên đó và gật đầu như muốn bảo chàng lại gần hơn.
Riftan miễn cưỡng bước đến. Bên trong cỗ quan tài, có kích thước khoảng 3 kvet, có một chuôi kiếm đã phai màu, một thanh chắn chéo được gia công thô sơ và một quả cầu xám xịt thay vì tro bụi. Chàng nhìn xuống nó với vẻ thắc mắc, nhưng giọng nói của giáo hoàng cứ cào vào màng nhĩ chàng một cách khó chịu.
“Đó là phần còn lại của thanh thánh kiếm, Ascalon. Người ta nói rằng lưỡi kiếm đã giao hòa với ánh sáng và biến mất vào ngày Uigru hoàn thành mọi nhiệm vụ của ông.”
Chàng liền ngẩng đầu lên. Đức giáo hoàng nói, chạm vào thánh tích bằng bàn tay đeo găng của mình.
“Ta định ban tặng cái này cho người chiến thắng trong cuộc thi kiếm thuật lần này.”
"Ngài điên à?"
Giáo hoàng giả vờ không nghe thấy những lời bình luận thô lỗ của chàng và tiếp tục một cách điền tĩnh.
“Truyền thuyết kể rằng ngay khoảnh khắc một người đủ điều kiện chạm vào nó, thanh kiếm thánh sẽ trở lại hình dạng ban đầu. Đối với những người mơ ước hồi sinh Đế chế Roem, đây sẽ là một sự cám dỗ không thể cưỡng lại.”
“…”
“Cậu hãy lấy thánh kiếm của Uigru. Ta hy vọng cậu sẽ tham gia cuộc thi kiếm thuật, giành chiến thắng trước sự chứng kiến của tất cả các hoàng tử của Bảy Vương quốc, và tuyên bố sự ủng hộ mạnh mẽ của cậu đối với Hiệp ước Hòa bình.”
Chàng gầm gừ.
“Tôi có lựa chọn nào không?”
“Tất cả phụ thuộc vào cậu.”
Giáo hoàng thản nhiên đáp.
“Nếu cậu không lấy thánh kiếm, Richt Bleston sẽ chiếm đoạt nó. Nếu đó là ý trời, thì sức người làm được gì?”
Riftan nghiến răng.
"Tốt thôi. Hãy bước lên sân khấu do Đức Thánh cha chuẩn bị.”
Một vẻ hài lòng xuất hiện trên khuôn mặt của giáo hoàng. Riftan, người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trơ trẽn đó, nói thêm.
“Nhưng đừng quá chắc chắn rằng mọi thứ sẽ diễn ra theo ý của ngài.”
“Nếu cậu thua, âu cũng là số phận. Chỉ cần hứa cậu sẽ cố gắng hết sức.”
Riftan nhìn lại xuống cổ vật trong quan tài. Dường như bóng tối phía dưới đang thở ra một luồng không khí kỳ lạ. Nhìn chằm chằm nó một hồi lâu, chàng chậm rãi gật đầu.
***
Tin tức gây sốc rằng 'Ascalon' sẽ được kế thừa bởi người chiến thắng trong cuộc thi kiếm thuật lần này đã làm rung chuyển cả thành phố. Người dân sôi sục với kỳ vọng rằng họ có thể tận mắt nhìn thấy di vật duy nhất còn sót lại của Uigru, còn các hiệp sĩ thì hừng hực rằng họ có thể trở thành nhân vật chính của truyền thuyết.
Một số người trong số họ thậm chí còn phẫn nộ với việc thánh tích được trao như một giải thưởng cho cuộc thi kiếm thuật đơn thuần. Nhưng hầu hết mọi người đều bị cuốn vào sự phấn khích điên cuồng.
Tất nhiên, có những hiệp sĩ danh tiếng từ khắp Bảy Vương quốc đang ở Balbon. Thực tế là họ có thể tận mắt nhìn thấy cuộc đối đầu của các hiệp sĩ, ngay cả những quý tộc đang chìm trong sự buồn chán cũng không thể che giấu sự mong đợi của họ.
- --END OF THIS CHAP ---
10 chap tới khá hấp dẫn nhé bà con
Web novel (KR): Dưới gốc cây sồi | Under the oak tree