Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 429




Những người lính xếp hàng dài trên trận địa. Trong khi các cung thủ giương cung và nhìn xuống cánh đồng với ánh mắt căng thẳng, các giáo binh chuẩn bị máy bắn đá, và các pháp sư di chuyển đến vị trí đã định và sẵn sàng để triển khai lá chắn.

Cuối cùng, binh đoàn quái vật và golem va chạm. Max nín thở nhìn hàng trăm xác sống vây quanh con golem trong nháy mắt. Khi những con quỷ vung chùy, một chân của con golem ngã xuống trong khi bụi bay trắng xóa, và một phần cánh tay của nó cũng bị hư hại và rơi ra. Tuy nhiên, đống đất đã rơi xuống được hấp thụ trở lại cơ thể của con golem.

Con golem, người đã phục hồi thân thể ngay lập tức, vung tay một cách bạo lực về phía lũ quái vật, và những bộ xương 30 kvet ngã nhào xuống như đống bù nhìn.

Max thở dài một hơi. Golem đã thể hiện hiệu suất vượt ngoài mong đợi. Hàng ngàn con quái vật trải rộng từ Đông sang Bắc bị chặn lại bởi chỉ bốn con golem, và chúng không thể tiến thêm một bước, và lũ undead đã vượt qua hàng phòng thủ của golem một cách thần kỳ và đến gần bức tường thì cũng bị trúng tên do các cung thủ bắn xuống con hào.

Max di chuyển dọc theo bức tường, quan sát tình hình, và sau đó quay trở lại phòng chế tạo. May mắn thay, con golem mới được cài đặt dường như đang hoạt động bình thường, vì vậy không cần tất cả các pháp sư để bảo vệ bức tường.

Mặc kệ tiếng ồn từ bên ngoài, nàng lấy ra một viên manastone mới. Đúng lúc đó, Sidina mở cửa phòng và bước vào.

"Cậu đã chuẩn bị chế tạo cái mới rồi sao?"

"Tớ vừa bắt đầu đây."

Max tự nhiên đưa cho cậu ấy đôi găng tay và một viên manastone mới. Sidina thở dài và lê bước đến bàn làm việc.

"Tớ đến đây để thở xíu, nhưng có lẽ tớ đã tìm nhầm phòng rồi."

“Không có chỗ để thở đâu. Chúng ta cần hoàn thành golem càng sớm càng tốt.”

Sidina bĩu môi, nhưng giơ găng tay lên mà không nói lời nào. Sau một lúc, các pháp sư khác cũng đến phòng để giúp đỡ, và nhờ vậy họ đã có thể hoàn thành thêm một con búp bê golem trước khi mặt trời lặn. Với tốc độ này, nàng có thể hoàn thành tất cả công việc trong một tuần.

Max dụi đôi mắt cứng đờ, rồi bước đến cửa sổ và mở cửa chớp. Khi cuộc tấn công dừng lại, xung quanh trở nên im lặng.



Nàng đi ra ngoài để kiểm tra tình hình. Sau đó nàng thấy những người lính đang tụ tập bên đống lửa để dùng bữa. Nàng đến chỗ người lính gần nhất và nói với anh ta.

“Lũ quái đã rút lui chưa?"

“Chưa, thưa phu nhân Calypse. Chỉ là một lúc tạm lắng thôi.”

Người lính đang ăn cháo yến mạch bật dậy khỏi chỗ ngồi và nói. Max nhẹ ra hiệu cho anh ta hãy ăn xong, rồi đi lên cầu thang dẫn đến trận địa.

Đột nhiên, cảnh tượng hàng ngàn con quái vật đang xếp hàng trên cánh đồng, nơi hoàng hôn đã bắt đầu buông xuống, đập vào mắt nàng. Đáng ngạc nhiên là số lượng quái vật không hề thuyên giảm. Có vẻ như nhiều xác sống đã được hồi sinh.

‘Miễn là tên chiêu hồn còn cung cấp sức mạnh phép thuật, lũ xương xẩu đó sẽ hồi sinh liên tục.’

Max nhìn quanh cánh đồng với đôi mắt tinh tường. Dragonian chắc hẳn đang trốn ở đâu đó và điều khiển lũ quái vật. Tìm và đánh bại chúng là giải pháp cơ bản cho tình huống này. Tuy nhiên, từ bỏ lợi thế của các vũ khí bắn đá và chọn một cuộc va chạm trực diện với quân số gấp mười lần chẳng khác nào tự sát. Ngoài ra, các long nhân đã ẩn náu hoàn toàn để chúng không dễ dàng bị phát hiện bởi phép thuật truy vết.

‘Suy cho cùng… Không có cách nào khác hơn là giết thời gian như thế này.'

Max quay lại nhìn sườn núi đen của Dãy Lexos. Khi nàng di chuyển ánh mắt của mình dọc theo sườn đồi dốc trên cánh đồng tuyết trắng tinh, một đỉnh núi trắng xóa đập vào mắt nàng. Riftan hẳn phải trải qua một khoảng thời gian khó khăn hơn nhiều ở đó. Chỉ nghĩ đến chàng thôi cũng khiến tim nàng đau nhói.

Max chộp lấy đồng xu đang đeo trên cổ. Nàng không thể tin được là chưa được một tháng kể từ khi nàng để chàng đi. Cứ như thể hàng thập kỷ đã trôi qua vậy. Nàng cảm thấy ý chí của mình lung lay, và vội vàng quay người lại.

Nàng đã muốn đuổi theo chàng bất cứ lúc nào. Nhưng lần này, nàng quyết tâm giữ lời hứa với người đó. Nàng nhắm chặt mắt và lẩm bẩm như đang cầu nguyện.

'Em sẽ đối mặt với cuộc chiến của chính mình ở đây. Vì vậy, xin chàng hãy an toàn quay trở về.’

Max nâng đồng xu lên và hôn nhẹ, rồi bước xuống tường thành với dáng đi kiên quyết.

Các pháp sư thúc đẩy việc tạo ra golem. Tuy nhiên, ngay cả trước khi đạt được số lượng mục tiêu, một con golem đặt ở phía Đông Bắc đã bị tiêu diệt, và lũ quái vật bắt đầu hành quân về phía thành phố một lần nữa.

“Tất cả vào vị trí của mình! Các pháp sư, nhanh lên và dựng kết giới!”

Theo chỉ thị của Agnes, những người lính, những người đang tụ tập bên đống lửa để nghỉ ngơi, leo lên thang để đến đỉnh tường.

Max cũng vội vàng đi theo họ. Các pháp sư đến trước nhanh chóng mở khiên, nhưng hàng trăm con quái vật đã đến được bức tường.

“Mang dầu khử trùng đến! Nhanh!"

Từ đâu đó, giọng nói khàn của Annette vang lên. Max, người đang điên cuồng nhìn xung quanh, phát hiện ra những con quái đã bắt đầu leo ​​lên bức tường của pháo đài, và di chuyển nhanh chóng. Binh lính thò đầu ra tường và dùng búa đập những bộ xương, nhưng lũ xác sống leo lên không ngừng.

Max lập tức thổi gió. Bọn quái vật đã bám vào bức tường như những con hà biển rơi xuống hào. Tuy nhiên, một số trong bọn chúng nhảy qua đỉnh tường một cách bất chấp. Max rùng mình, nhìn những xác sống đang đến gần và lùi lại. Ngay lúc đó, có một âm thanh như xé gió, rồi thân thể của bộ xương lính tan tành.



"Lùi lại!"

Gabel, người đã chém xác sống với chỉ một con dao, giẫm lên chiếc đầu lâu màu vàng, và vung chuôi kiếm và đập vỡ đầu của xác sống theo sau đó. Anh ta hét lên với một giọng sắc bén với những người lính đã tập hợp lại.

“Tất cả mọi người, đừng vội vàng và giữ nguyên vị trí! Nếu có kẽ hở, lũ quỷ sẽ vượt qua!”

Binh lính lập tức dàn binh rộng giữa bức tường. Sau đó, mang theo một cây chùy và cái búa, họ trèo lên bức tường của pháo đài và bắt đầu hạ gục những con quái vật đang lao đến.

Max lùi lại một bước và quan sát cảnh tượng, sau đó chạy lên tháp lâu đài. Hầu hết binh đoàn quái vật đã không thể vượt qua cánh đồng nhờ vào việc các pháp sư đã triển khai bức tường phòng thủ. Chỉ cần loại bỏ được bọn xác sống đã phá vỡ hàng rào phòng thủ của golem, họ sẽ có thể nắm bắt cơ hội để cài đặt một golem mới.

Sau một lúc, các pháp sư lôi một nồi dầu clo lên hành lang. Max xuống tháp và giúp kéo những chiếc vạc. Đột nhiên, một ngọn lửa dữ dội bùng lên dọc theo bức tường, và một dòng sông lửa vàng đồng chảy ra khắp con hào.

Binh sĩ vỡ òa trong tiếng hân hoan khi nhìn xuống hàng trăm bộ xương đang bị thiêu rụi. Họ lại một lần nữa vượt qua cơn khủng hoảng.

‘Nhưng chẳng bao lâu nữa những con golem khác cũng sẽ ngừng di chuyển.’

Nàng nhìn xung quanh những tên khổng lồ đã ngừng di chuyển và cắn môi. Ba con golem bổ sung sẽ có thể tồn tại thêm vài ngày nữa, nhưng con golem đầu tiên đã gần như cạn kiệt năng lượng. Trước khi những con golem còn lại bị tiêu diệt, họ phải mau lắp đặt một con mới.

Max ngay lập tức triệu tập các pháp sư.

“Này, chúng ta thực sự không có thời gian. Chúng ta phải thay thế golem.”

"Nhưng…bây giờ đi ra ngoài lâu đài nguy hiểm lắm.”

Sidina nói một cách thận trọng.

“Calto nói ông ta có thể mở lá chắn một lần nữa sau ba ngày…đợi đến lúc đó thì sao?”

Max lắc đầu.

“Chẳng bao lâu nữa những con golem còn lại sẽ ngừng hoạt động. Kéo dài hai ngày đã rất khó rồi, chứ đừng nói đến ba ngày.”

“Nếu cầm cự với bức tường phòng thủ như ngày hôm nay…”

“Rủi ro quá lớn. Như Max đã nói, tốt hơn hết là nên cài đặt golem mới ngay bây giờ."

Annette ngắt lời Sidina.

“Nhưng lần này, sẽ tốt hơn nếu một pháp sư thiết lập con golem và một pháp sư mở lá chắn kết hợp với nhau. Bọn long nhân đã thấy chúng ta chôn golem, vì vậy chúng sẽ không ngồi yên đâu."



Sau một hồi cân nhắc, các pháp sư quyết định phân chia công việc dựa theo khả năng. Max, Annette, Alec và Dean, những người hiểu rõ phép golem nhất, tất nhiên đã nhận nhiệm vụ cài golem, và trong số các pháp sư, Sidina, Kaim, Geoffrey của Sigru và pháp sư của Kabbalah, họ là những người duy nhất có thể sử dụng phép thuật phòng thủ mạnh mẽ. Một người quen của Alban đã quyết định theo họ ra khỏi lâu đài.

Cuối cùng, khi mọi kế hoạch đã được vạch ra, các pháp sư lần lượt di chuyển về phía Bắc và Đông, và Max đứng trước cổng phía Tây cùng với Sidina. Một lúc sau, Gabel, Garrow và Công chúa Agnes xuất hiện, dẫn đầu một số nhóm khoảng 20 hiệp sĩ. Max đưa ra một cái nhìn khó hiểu.

“Này, nếu chúng ta ra ngoài với nhiều người như vậy, chúng ta sẽ sớm bị lũ quái bắt mất.”

“Nếu số lượng ít hơn thì cũng sẽ như vậy thôi. Để ngăn chặn cuộc tấn công bất ngờ như lần trước, tốt hơn hết là các hiệp sĩ cấp cao nên phối hợp với nhau.”

Gabel nói một cách chắc chắn. Max ngước đôi mắt hoang mang nhìn anh ta, rồi liếc nhìn Agnes. Công chúa vỗ nhẹ vào thanh kiếm trên thắt lưng của mình và nói.

“Tôi cũng định đi với cô lần này, vì vậy đừng lo lắng quá. Tôi là một pháp sư và là một chiến binh xuất sắc.”

Sau đó cô ta đội một chiếc mũ màu bạc lên đầu. Max cảm thấy bụng mình thắt lại trước gánh nặng khi được hộ tống bởi công chúa của một nước. Nhưng đó không phải là lúc để cản cô ta lại.

Nuốt một tiếng thở dài nặng nề, nàng nhìn qua hàng rào và nhìn chằm chằm vào cánh đồng tối om. Một con golem đang quỳ một chân trên mặt đất phủ đầy tuyết, và bên cạnh nó là một bức tường cao do các pháp sư dựng lên. Ít nhất, ngay sau khi rời khỏi cổng lâu đài, nàng không phải lo lắng về việc bị bao vây bởi lũ quỷ.

Nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, bỗng một tia sáng nhàn nhạt lóe lên trên bầu trời. Max ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Một âm thanh gầm rú vang vọng trong không khí, và rồi một trận bão tuyết bắt đầu ập đến.

Tiếng la hét nổ ra từ khắp mọi nơi. Gió quá mạnh đến nỗi những thùng hàng chất trên tường đổ sập, khiến những chiếc bát gỗ, cốc nước, mũi tên, cột cờ gãy bay tung tóe, và căn lều phía sau bức tường nghiêng ngả như muốn sụp đổ.

Max dựa sát vào tường, tránh bị cuốn bay đi, và nhìn lên bầu trời. Một bầu trời đen kịn với những đám mây dày đặc đang đổ tuyết xuống.

Đột nhiên, sống lưng nàng lạnh toát. Đây không phải là hiện tượng tự nhiên. Đó là phép thuật.

Và trên thế giới này chỉ có rồng mới có thể kiểm soát thời tiết.