Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 426




"Chúng ta không nên ra ngoài sao?"

Dean lẩm bẩm với vẻ lo lắng. Max đứng dậy và mở rộng cửa chớp. Đập vào mắt nàng là những người lính xếp hàng trên thành và bắn mũi tên lửa qua đỉnh tường. Bầu trời, đột nhiên trở nên đen kịt, nhuộm một màu xám mờ ảo, và một tảng đá lớn đang bay như sao chổi phía trên tấm chắn hơi mờ.

Nàng thở ra hơi thở mà nàng đã kìm lại khi nhìn thấy những tảng đá mà lũ quỷ ném đi đã bị chặn bởi kết giới và bật nảy khỏi lâu đài.

“Chị, chị nghĩ… lá chắn của Calto vẫn đang được duy trì.”

“Sẽ ổn cho đến trưa. Calto nói rằng nó có thể cầm cự cho đến lúc đó.”

Annette, người đang viết công thức phép thuật trên giấy da, nói một cách bình tĩnh.

“Sau lúc đó, mỗi pháp sư đã quyết định mở một tấm chắn lên các trận địa để ngăn việc hao tổn sức lực. Chúng ta chỉ cần tập trung vào việc chế tạo golem.”

Max nhìn cậu ấy với vẻ mặt tối sầm.

"Liệu sẽ thiếu nhân lực chứ?"

“Ngay cả khi không đủ, chúng ta cũng không thể làm được gì. Hiện tại, việc hoàn thành cái này là ưu tiên hàng đầu.”

(Annette là kiểu người luôn giữ cái đầu lạnh á tr, lúc nào cũng bình tĩnh hết)

Cậu ấy nói một cách thẳng thừng, mở tờ giấy mới và tiếp tục công việc của mình. Max cắn môi và lại ngồi xuống bàn. Tuy nhiên, nàng khó có thể tập trung vào việc chế tạo công thức.

Trái tim nàng chùng xuống mỗi khi nàng nghe thấy tiếng đập mạnh bên ngoài, và hông nàng rung lên vì muốn tận mắt chứng kiến ​​chuyện gì đang xảy ra. Họ cứ ngồi trong phòng như vậy thì có ổn không?

“Này, em đã làm xong phần việc mà chị giao phó.”

Alec, người đã thiết kế xong phần lõi bên trong của golem, đưa tay về phía nàng như thể hỏi công việc tiếp theo. Max, người đang chìm trong suy nghĩ, nhìn quanh bàn làm việc. Cậu bé đã hoàn thành các công thức mà nàng giao. Nàng vội vàng viết xuống công thức mà nàng chưa làm xong.

“Nào, đợi một chút. Sắp xong rồi."

“Từ từ thôi. Nếu chị mắc sai lầm trong tính toán trong lúc vội vàng thì sẽ rắc rối đấy.”

"Không có gì sai sót đâu, nên em đừng lo lắng."

Max nhanh chóng lướt qua các ký hiệu phức tạp, sau đó cuộn giấy da lại và đưa cho cậu ta. Và ngay lập tức cậu bé lấy ra một mảnh giấy da mới và bắt đầu hình thành mạch trong của golem. Đây không phải lúc để đãng trí. Nàng phải hoàn thành buổi lễ phép thuật càng sớm càng tốt.

Max cố gắng phớt lờ tiếng ồn ào từ bên ngoài, và viết nguệch ngoạc những dòng chữ cổ trên một mảnh giấy da lớn.

Nàng đã làm như thế trong bao lâu rồi? Một tiếng kèn vang lên từ xa. Nàng nhận ra đó là tín hiệu của quân đội.

Một tiếng còi dài báo hiệu kẻ thù đến, hai tiếng còi ngắn báo hiệu một cuộc tấn công, và một tiếng dài và hai tiếng ngắn nghĩa là dừng cuộc tấn công.

Kèn vang lên tổng cộng ba lần, và sau đó xung quanh trở nên yên tĩnh đến đáng sợ. Đột nhiên, một kỳ vọng vô ích dấy lên trong nàng rằng lũ quỷ có thể đã từ bỏ Besmore và rời đi. Tuy nhiên, một lúc sau, tín hiệu chỉnh sửa hàng ngũ lại vang lên, và ngay sau đó, tiếng ồn chiến tranh lại tiếp tục.

Nàng gạt bỏ sự thất vọng của mình và nhìn chằm chằm vào tờ giấy da. Ngay cả khi lũ quỷ rời khỏi nơi này, cuộc sống của họ cũng chỉ kéo dài được thêm một thời gian.

Quân đoàn undead sẽ lập tức tấn công thành phố khác, và cuối cùng hàng rào bao quanh Dãy núi Lexos sẽ trở nên vô dụng. Nếu điều đó xảy ra, con rồng sẽ lấy lại được sức mạnh ban đầu của nó. Trong đầu nàng chợt lóe lên.

Hiện tại, quy mô của đội chinh phục được cử đến Lexos chỉ bằng một nửa đội tiêu diệt rồng được thành lập cách đây sáu năm. Nếu con rồng lấy lại sức mạnh ở thời điểm mà họ phải chiến đấu với hàng chục con quái vật với pháp thuật mạnh mẽ, trận chinh phạt sẽ thất bại.

Nàng hạ quyết tâm một lần nữa. Vì Riftan, nàng phải đánh bại binh đoàn quái vật. Nàng không thể đẩy chồng nàng, người vẫn đang chinh chiến vất vả, vào một thử thách lớn hơn nữa.

Max chìm đắm trong những công thức cho đến khi mắt nàng mỏi mệt. Trong khi nàng tập trung vào công việc trong thời gian dài, hai pháp sư cấp thấp bước vào phòng. Họ đến làm trợ lý theo lệnh của Calto.

Nàng hướng dẫn họ mang phiến đá, đá ma thuật và một số thiết bị dùng làm ma cụ, sau đó đưa cho họ bản thiết kế mà Annette đã tập hợp lại và bắt họ sao chép giống như vậy. Nàng đã nghĩ đến việc tạo ra nhiều golem cùng một lúc với điều này.

"Kể từ đây, tớ sẽ làm việc một mình, vậy sao cậu không đi nhắm mắt một chút đi?"

Bao nhiêu thời gian đã trôi qua, Annette dụi đôi mắt cứng đờ của mình và nói khi đặt tay lên vai nàng. Chỉ khi đó Max mới nhận ra rằng ngày đã trôi qua và đêm lại đến. Nàng đã bắt đầu công việc từ trước bình minh, nên kể ra thì nàng đã thức gần hai mươi tiếng đồng hồ.

“Nhìn này, văn bản rối tung lên hết. Tốt hơn hết là cậu nên nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục công việc với đầu óc minh mẫn hơn.”

Annette tặc lưỡi khi nhìn xuống những công thức nguệch ngoạc và cẩu thả của nàng. Max thở dài và đứng dậy. Có vẻ như nàng sẽ không thể ngủ được, nhưng tâm trí nàng đã mờ mịt và nàng đang ở trong trạng thái không thể tiếp tục công việc của mình. Sau khi no bụng với món cháo đơn giản do lính canh mang đến, nàng nằm trong góc phòng và ép mình ngủ.

Cuộc tấn công của xác sống tiếp tục trong vài ngày. Khi đi vòng qua bức tường, chúng liên tục tấn công và rút lui, khiến cho quân lính nhanh chóng kiệt sức. Max nhận thấy rằng lũ quỷ đang làm suy yếu sức mạnh của Besmore. Trong trận chiến thường xuyên tiếp diễn, phần lớn binh lính phải bảo vệ tường thành suốt ngày đêm không nghỉ, và theo lẽ tự nhiên, các thương binh sẽ lần lượt xuất hiện.

Các pháp sư cũng trải qua tình trạng cạn kiệt pháp thuật. Trong những trường hợp này, họ không thể nào điều trị đúng cách cho người bệnh. Khi số người chết lên đến tám mươi trong vài ngày, các chỉ huy bắt đầu quấy rầy nàng.

“Ngày mai, năng lượng còn lại trong các ma cụ phòng thủ sẽ hết. Nếu không thể hoàn thành golem trước lúc đó, tôi nghĩ tốt hơn là nên mài đá ma thuật thành các ma cụ.”

Agnes, người đến phòng điêu khắc, nói một cách lo lắng, và Max, người đang khắc các công thức phép thuật lên mảnh đá obsidian có kích thước bằng lòng bàn tay, nhìn cô ta với vẻ mặt khó hiểu. Công chúa của Dristan, người đi sau Agnes, nói một cách cộc lốc.

“Ngay từ ban đầu tôi không mong đợi những phép thuật chưa được kiểm chứng sẽ giúp ích được nhiều. Tại sao cô không chuyển sang phương án tăng cường các công cụ phòng thủ ngay lúc này đi?"

“Chỉ, chỉ một lúc nữa thôi. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ hoàn thành vào sáng mai, vì vậy xin hãy đợi thêm một thời gian nữa.”

Max lắp bắp. Tận đáy lòng, Max cũng có chút lo lắng, không biết sẽ ra sao nếu golem hoạt động không ổn, nên giọng nói của nàng không có chút uy lực nào. Công chúa Rienna nghi ngờ nhìn xung quanh những viên đá ma thuật, phiến đá và đống giấy da lộn xộn trên bàn.

"Cô có thể tạo ra bao nhiêu golem vào ngày mai?"

"B…bốn golem."

Công chúa nhếch mép như thể điều đó thật vô lý.

"Cô sẽ ngăn chặn hàng ngàn quái vật chỉ với bốn con golem sao?"

"Này, tôi dự định làm nhiều hơn khi đã kích hoạt những golem hoàn chỉnh!"

Công chúa nhếch môi như muốn phản bác, và sau đó quay lại như thể không muốn tiêu hao năng lượng của mình với cuộc đấu võ mồm này.

"Tốt thôi. Hãy chờ đến ngày mai. Nhưng nếu phép thuật của cô hoạt động không tốt, hãy sử dụng số manastone còn lại cho các công cụ phòng thủ."

Sau đó cô ta lại đi xuống cầu thang. Max liếc nhìn người phụ nữ phiền toái rồi quay sang Agnes. Cô ta nói với vẻ mặt có lỗi.

“Tôi xin lỗi vì đã thúc giục cô một lần nữa. Nhưng binh lính đang dần mất tinh thần. Nếu các bức tường bị phá bỏ và kẻ thù bao vây hoàn toàn tường thành, hầu hết sẽ từ bỏ chiến đấu và thành phố sẽ sụp đổ ngay lập tức. Làm ơn nhanh lên." ( em thấy 2 chị công túa rất hợp nhau, hông ấy 2 chị cùng nhau đu cột xuống địa ngục đi ạ, cho thiên hạ bớt phiền.)

Max muốn bắn lại rằng nàng đang cố gắng hết sức ngay cả khi cô ta không thúc giục, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt phờ phạc của công chúa, nàng ngậm miệng lại. Mọi người đã đang canh giữ các bức tường của pháo đài mà không được nghỉ ngơi đầy đủ trong vài ngày. Không phải vô cớ mà họ lo lắng. Nàng nói một cách hào phóng nhất có thể.

"Đừng lo lắng, dù có chuyện gì xảy ra thì tôi cũng sẽ hoàn thành nó trước khi mặt trời mọc."

Khi công chúa Agnes đi ra ngoài, nàng tiếp tục công việc của mình. Cuối cùng, vào lúc bình minh, bốn con búp bê golem đã được hoàn thành.

Max bôi thuốc mỡ lên những ngón tay trần của mình và nhìn xuống những bức tượng to bằng lòng bàn tay. Mặc dù nàng đã tự tay làm ra nó, nàng vẫn không thể tin rằng một bức tượng thô sơ như vậy lại biến thành một con golem.

Điều gì sẽ xảy ra nếu con golem không di chuyển như mong đợi? Phải làm sao nếu phép thuật không hoạt động? Nỗi bất an ập đến. Nàng kiểm tra các lỗi một cách ám ảnh, rồi nhắm chặt mắt và quấn các bức tượng trong tấm vải len dày. Sau đó, nàng đưa cho Annette, Alec và Dean mỗi người một tượng.

“Alec và Dean cài những con golem này trước cổng phía Tây. Chị và Annette sẽ đi ra ngoài qua cổng phía Đông.”

"Chị, chị muốn tụi em ra khỏi lâu đài sao?"

“Các kỵ binh của Dristan đã đồng ý hộ tống chúng ta. Calto cũng sẽ hỗ trợ.”

Hai anh em song sinh nhìn nhau với khuôn mặt mệt mỏi, rồi đi ra khỏi cửa với vẻ kiên quyết. Max và Annette cũng rời khỏi phòng làm việc. Và sau khi chúc anh em nhà Godric may mắn, nàng đi về hướng Đông.

Sau khi đi dọc theo bức tường một đoạn, nàng thấy một nhóm lính vũ trang đang tập trung trước cổng. Max chạy về phía họ. Sau đó nàng nghe thấy một giọng nói gay gắt và dừng lại. Garrow đang cao giọng về phía Gabel.

“Ngài Calypse đã ra lệnh cho tôi hộ tống phu nhân! Vậy Ngài Laxion, anh có quyền gì mà bảo tôi nên vắng mặt trong cuộc hành quân này?"

“Tôi và người của tôi đã đủ để hộ tống phu nhân rồi! Cậu ở lại đây...”

"Không! Tôi đã chấp nhận mà không nói lời nào khi bị loại khỏi đội chinh phạt rồng rồi, nhưng lần này tôi không thể nhường nhịn nữa.”

Garrow gầm gừ, bờ vai rộng của cậu ta run lên. Nàng sững người vì nàng chưa bao giờ thấy cậu ta kích động như vậy. Gabel gãi gáy mình một cách thô bạo, rồi nói với giọng thuyết phục.

“Cậu vẫn cần thêm thời gian. Sau khi quen dần với việc tầm nhìn bị thu hẹp...”

"Anh đang nói rằng tôi không đáng tin cậy."

Garrow nói với vẻ mặt cứng đờ.

“Tôi có thể chiến đấu với chỉ một con mắt. Dù Ngài có nói gì đi nữa thì tôi cũng sẽ đi với Phu nhân Calypse.”

“Chết tiệt, cậu lại trở nên cứng đầu và cố chấp sau khi đi theo người đàn ông đó…!”

Gabel, người đã bắn ra một cách điên cuồng, cuối cùng cũng thở dài cam chịu.

"Tuyệt lắm. Cậu cứ làm theo những gì cậu muốn."

Sau đó anh ta quay lại một cách thô bạo. Rồi anh ta thấy nàng đang đứng đó, và chạy đến ngay lập tức.

"Người ở đây sao, thưa phu nhân?"

“Ta, ta ở đây được một lúc rồi. Anh… anh có bị thương ở đâu không?”

Max, người đang nhìn vào mắt Garrow, nở một nụ cười ngượng nghịu. Gabel được điều đến bức tường phía Bắc gần Thánh địa, vì vậy họ đã không gặp nhau trong một thời gian. Gabel cười khẽ như để xoa dịu bầu không khí cứng nhắc.

“Như người có thể thấy, tôi ổn. Mà, tất cả mọi người đã sẵn sàng chưa?”

"Bọn ta chuẩn bị xong rồi."

"Tốt. Vậy thì hãy nhanh lên."

Anh ta lập tức ra hiệu cho những người lính đang đứng trên cổng. Max đi về phía cổng. Cửa lưới đi lên, và con hào từ từ hạ xuống với tiếng xiềng xích ầm ầm.

Với đôi mắt run rẩy, nàng nhìn hàng ngàn con quỷ đang rải khắp cây cầu. Ngay cả từ xa, nàng cũng có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của chúng.

"Cậu có chắc rằng công cụ phòng thủ vẫn hoạt động bình thường không?"

Annette hỏi với giọng nghẹt thở. Max đáp lại một cách lịch sự nhất có thể.

"Nó sẽ giữ được trong vài giờ nữa."

Sau đó, nàng rón rén ra khỏi cổng, co rúm đôi chân cứng đờ của mình. Garrow, Gabel và năm thuộc hạ trực tiếp của Gabel vây chặt lấy nàng, nhưng nàng không thể rũ bỏ nỗi sợ hãi. Cảm giác nàng như một chú chim non vừa ra khỏi tổ và đối mặt với thế giới khắc nghiệt.

"Chúng tôi ở đây, vì vậy phu nhân đừng lo lắng quá."

Gabel nói nhẹ nhàng, cảm nhận được sự sợ hãi của nàng. Max nhắm mắt và vượt qua con hào. Hàng ngàn mũi tên được cắm ngẫu nhiên trên con đường dốc thoai thoải phủ đầy băng.