Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông được bao bọc bởi tấm măt nạ thép với vẻ tự tin.
“Tôi biết cậu đã cử các hiệp sĩ đến Balto. Cậu giả vờ đi đến eo biển Hoover để lấy lại những con tàu bị tịch thu, và cậu đã liên lạc với các quý tộc, phải không?"
“… Tôi nghĩ anh đã đoán được rồi, anh có cần câu trả lời của tôi không?”
Người đàn ông nhếch mép và quay đầu ngựa sang bên phải. Lũ Durahan đang đóng quân trước cổng lâu đài chạy tán loạn sang trái và phải, có lẽ chúng đã nhận ra rằng quân tiếp viện đang đến. Đó giống như một phản ứng theo bản năng của kẻ thù hơn là một chuyển động theo hướng dẫn của ai đó.
Riftan, người đang theo dõi kỹ lưỡng đội kỵ binh bóng tối, ra tín hiệu tấn công cho các hiệp sĩ. Có vẻ như cậu ta đang có kế hoạch đào sâu vào trung tâm mà không bỏ lỡ khoảng trống này và chiếm lấy cổng lâu đài ngay lập tức.
Richt nhanh chóng đứng trước mặt cậu ta. Hắn không quan tâm đến lũ quỷ. Đây là tình huống mà giấc mơ ấp ủ bấy lâu nay của hắn có thể sẽ tan thành mây khói, không phải sao? Hắn gầm gừ.
“Tại sao cậu lại giả làm con chó của Giáo hoàng? Leon và Sejour Aren đang cố gắng duy trì trật tự hiện tại, đó là điều dễ hiểu. Nhưng tại sao cậu lại đứng về phía thế lực cũ? Cậu định sẽ bằng lòng với mớ hỗn độn của Vua Ruben trong bao lâu đây?”
“Chẳng phải chúng ta đều giống nhau sao, phải dọn dẹp bãi chiến trường của các bệ hạ?”
Người đàn ông lịch sự gật đầu.
"Nếu anh không thích điều đó, anh đã không nên chọn cuộc sống của mình như một hiệp sĩ."
“Heimdall không giống như Vua của Whedon, người không có tham vọng! Chúng tôi sẽ tái hiện lại thời kì vinh quang của Roem trên mảnh đất này.”
“Vinh quang của Roem…”
Riftan nhìn quanh chiến trường và từ từ quay đầu về phía Richt Bleston. Một vẻ chế giễu xuất hiện trên đôi mắt đen láy của người đàn ông.
“Tại sao anh lại bỏ qua lịch sử? Trước khi mở ra Thời đại của Đế chế, trước tiên chúng ta phải mở ra Kỷ nguyên của các Quốc gia.”
Richt hiểu cậu ta nói gì và nhăn mặt. Riftan Calypse tiếp tục chế nhạo.
“Ban đầu khu vực phía Nam Balto là lãnh thổ của Gwyn. Ngay cả khi vương quốc có nguy cơ bị xé thành từng mảnh, cậu cũng sẽ không ngăn cản họ nếu họ quyết định hủy bỏ luật hòa bình. Hãy mở ra một kỷ nguyên chiến tranh. Tôi không biết đâu mới là con đường dẫn đến sự hủy diệt.”
Cậu ta định bắt đầu cuộc nội chiến ở Balto trước sao? Nhìn thấy lá cờ của Liên minh Balto ngày càng gần, hắn siết chặt thanh kiếm đến nỗi các đốt ngón tay của hắn trắng bệch. Khi cú sốc khó chịu ập đến sau đầu dần lắng xuống, hắn bình tâm lại và một vài khả năng xuất hiện trong đầu.
Nếu hậu duệ của Gwyn chọn đứng về phe ủng hộ thỏa thuận, thì họ không thể bãi bỏ thỏa thuận quá sớm. Nếu không, một cuộc chiến tranh giành độc lập có thể nổ ra ở Balto.
Nếu Whedon, Livadon và Osyria thành lập một liên minh và không bỏ lỡ cơ hội mà tiến hành xâm lược, nơi gánh chịu thiệt hại có thể là phương Bắc. Sau khi đi đến kết luận mà hắn không muốn thừa nhận, Richt nở một nụ cười méo mó trên môi.
"Chắc chắn, tôi đã đánh giá thấp cậu quá rồi."
Trong khi họ chuẩn bị bắt đầu cuộc chiến ở phía Nam, quân bình định cũng đang di chuyển nhanh chóng. Hắn nghiến răng khi nhìn Lực lượng Đồng minh đang tiến đến trước mặt mình. Hàng ngàn con ngựa phi nước đại, làm rung chuyển mặt đất, và va chạm với quân đội Durahan, sau đó là những âm thanh chói tai của chiến trường.
Richt không còn cảm thấy hứng thú nữa. Trong cơn thịnh nộ lạnh lẽo dường như thấu xương, hắn chăm chú nhìn bóng lưng người đàn ông đó. Hắn không thể không thừa nhận rằng Calypse đã cho hắn một cú tát đúng đắn.
Nàng tuyệt vọng theo đuổi vị linh mục, cố kìm nén nỗi sợ hãi rằng một tảng đá có thể bay ra mọi lúc, mọi nơi. Khi cuộc tấn công của Lực lượng Đồng minh bắt đầu, những xác sống lang thang quanh thành phố lao vào để bảo vệ tường thành, nhờ đó họ có thể băng qua thành phố mà không bị phát hiện. Tuy nhiên, việc tiếp cận cánh cổng trở nên khá khó khăn.
Nàng dựa sát vào thánh kỵ sĩ và nhìn kỹ vào bức tường. Giữa các dãy nhà có thể nhìn thấy một cầu thang gỗ nối với tháp lâu đài. Tuy nhiên, trước mặt họ là một đám lính xương.
"30 giây."
Thánh kỵ sĩ, người đang đứng trên tường và nhìn về phía trước, nói với nàng. Max ngước nhìn anh ta với vẻ khó hiểu. Vị linh mục nhìn xuống nàng một cách bình tĩnh với đôi mắt xanh lục sáng và tiếp tục.
"Cô có thể giữ chiếc khiên trong 30 giây không?"
“Quèo, tôi có thể làm điều đó, nhưng…”
Khi nàng càu nhàu với vẻ mặt lo lắng, không biết anh ta đang cố làm gì khi hỏi như vậy, người đàn ông rút kiếm ra và nói.
“Vậy thì hãy dựng lá chắn lên và đợi ở đây. Tôi sẽ xong nhanh thôi.”
Sau đó, không cần nghe câu trả lời, anh ta bay qua con hẻm như một cơn gió và chém hạ một bộ xương đang lang thang trên đường với một nhát dao. Max ngơ ngác nhìn anh ta, nhìn thấy bộ xương lính đang xông tới và vội vàng mở khiên. Vị linh mục đang đứng trước con đường và hạ gục lũ quái vật, nhưng không thể nào chặn được những mũi tên và quả cầu lửa đang rơi xuống từ tòa tháp của lâu đài.
Nàng nhắm chặt mắt và tập trung vào việc xoay chuyển pháp lực của mình. Trước khi nàng có thể đếm số lượng, tiếng hét chói tai của bộ xương, tiếng va chạm của sắt thép, và tiếng vỡ của thứ gì đó đột nhiên dừng lại.
Max từ từ nâng mí mắt lên. Sau đó, nàng nhìn thấy mặt của Kuahel Leon, người đang đột ngột tiến lại gần nàng. Anh ta nhìn khuôn mặt nàng như muốn kiểm tra tình trạng của nàng, sau đó đứng thẳng người, hất cằm về phía bức tường.
"Theo tôi." (Chồng tui… ý lộn, cha xứ ngầu vãi cút mọi người ạ
)
Họ lập tức đi ra khỏi con đường đầy những mảnh xương và tiến vào tòa tháp lâu đài qua cầu thang bên phải cổng lâu đài. Bên trong tòa nhà tối như màn đêm. Kuahel nói, đốt lửa bằng một tay.
“Đầu tiên chúng ta phải hạ cầu kéo xuống.”
“Thường, thường thì thiết bị nâng cầu được lắp phía trên cổng. Chúng ta phải lên lầu.”
Họ lập tức chạy lên cầu thang xoắn ốc được lắp trên tường của tòa tháp. Khi nàng bước vào căn phòng dây thừng nằm trên tầng hai, nàng thấy một ròng rọc nối với cầu kéo. Khi Kuahel vung kiếm và làm đứt sợi xích gắn vào ròng rọc, cây cầu gầm lên và ngã xuống con hào.
Max nhìn ra cửa sổ nhỏ trong bức tường tháp. Trên cánh đồng nơi bóng tối bắt đầu buông xuống, nàng có thể lờ mờ thấy cảnh tượng các hiệp sĩ và Durahan đang chiến đấu với nhau. Một số người quay đầu lại khi thấy cây cầu đột ngột hạ xuống. Max nhanh chóng quay lại.
“Các, các hiệp sĩ đã thấy cầu hạ xuống rồi. Bây giờ chúng ta phải mở các cánh cổng.”
"Đi đường này."
Anh ta quay lại và chạy xuống cầu thang. Và khi anh ta thấy một đám xác sống kéo đến lối vào, Kuahel đẩy nàng ra sau, và đốt ngọn lửa thanh tẩy bằng phép thánh của mình.
Max đứng dựa vào tường, đợi ngọn lửa gầm rú giảm bớt, rồi di chuyển một cách máy móc theo bàn tay đang kéo nàng đi. Khi nàng lao ra khỏi tòa tháp, nàng thấy hàng chục xác sống và bộ xương tập trung trước cổng lâu đài.
Kuahel chém cơ thể của con quỷ gần nhất bằng một con dao, và lập tức đẩy nàng vào tường. Anh ta đứng trước mặt nàng như một tấm khiên, và hạ gục lũ quái vật lao tới không ngừng nghỉ. Max cúi xuống, chờ đợi trận chiến kết thúc một cách không kiên nhẫn. Cuối cùng, khi tất cả con quái đều ngã xuống, anh ta nắm lấy cánh tay nàng và sải bước về phía cánh cổng.
Max nhảy qua xác của xác sống đang uốn éo và dừng lại trước thiết bị giữ chặt cánh cổng lưới sắt. May mắn thay, cách hoạt động dường như không quá khó. Nàng kéo tay cầm và khởi động thiết bị. Sau đó, cánh cổng sắt đi lên với tiếng cọt kẹt, và chiến trường bao phủ bởi bóng tối xanh thẫm trải ra trước mắt nàng.
Max loạng choạng lùi bước. Đồng minh và kẻ thù hòa lẫn vào nhau không ranh giới, vung giáo và kiếm, và những ngọn lửa rực lên trên bầu trời. Có vẻ như các pháp sư của Lực lượng Đồng minh đang chiến đấu với lũ Wyvern bằng công cụ ma thuật.
"Đừng đứng yên đó, hãy tránh sang một bên."
Kuahel nắm lấy cánh tay nàng và bắt nàng đứng dựa vào cột tường. Đám xác sống lại bắt đầu đổ xô đến. Anh ta đá vào thiết bị nâng cổng lâu đài, đập vỡ tay cầm, và vung thanh kiếm vào lũ ma quỷ đang lao vào anh ta. Nhưng bọn chúng đến không ngừng.
Tất cả những xác chết này đến từ đâu vậy? Nàng rên lên một tiếng tuyệt vọng, và rồi tiếng móng ngựa nặng nề vang lên sau lưng. Max quay đầu lại. Một con ngựa đen đang băng qua con hào và lao về phía cổng. (ngựa đen ngựa đen ngựa đen:]]]]]])
Ngay sau đó, với âm thanh ghê rợn của xương vỡ, một đống xương vụn nát một cách khủng khiếp dưới vó ngựa sắt. Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh như băng vang lên từ trên đầu nàng.
"Tại sao nàng lại đi ra từ lâu đài?"
Max cứng vai. Riftan, người đang ngồi trên Talon, nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng. Max nuốt khan và cười ngượng nghịu.
"Em, em…”
Max quay lại nhìn Kuahel Leon, cầu cứu. Vị linh mục thở dài và bước tới trước mặt nàng.
“Bây giờ không phải là lúc để hỏi về điều đó. Chúng ta phải nhanh chóng đánh chiếm thành phố và thanh tẩy thánh địa.”
Ánh mắt của Riftan hạ xuống như một con dao găm nhắm vào mặt vị linh mục. Sau một lúc im lặng đến nghẹt thở, chàng đưa chỉ thị cho Elliot, người đang đứng ngay sau chàng.
"Đưa phu nhân đến đơn vị hậu phương ngay đi."
“Cậu không cần phải làm vậy. Tôi sẽ đưa người này, vì vậy lũ xác sống…”
Vị linh mục, người đang giữ cẳng tay của nàng như để hỗ trợ nàng, xoay người và giơ kiếm lên. Riftan đang vung cây kích khổng lồ. Kuahel, người gần như không chặn được đòn tấn công vụt qua đầu anh ta, nhìn lên Riftan như thể thật vô lý.
"Bây giờ… cậu làm cái gì vậy?"
"Bỏ tay ra khỏi vợ tôi ngay."
Riftan gầm gừ và chĩa mũi giáo nhọn vào cổ họng anh ta.
“Chạm vào nàng ấy một lần nữa và tôi sẽ bóp nát đầu cậu đấy.”
Nhận ra rằng chàng đang tức giận vô cùng, Max nhanh chóng gỡ tay linh mục ra và chạy đến bên cạnh Elliot. Sau đó, đứng cạnh hiệp sĩ, nàng biểu lộ vẻ ngoan ngoãn trên khuôn mặt.
“Em, em sẽ trú ẩn ở nơi an toàn với Ngài Caron. Vì thế… đừng lo lắng cho em, chàng hãy tự chăm sóc bản thân."
Riftan chăm chú nhìn nàng qua tấm che mặt, và nói nhẹ nhàng đến nổi gáy nàng ớn lạnh.
"Được rồi. Hãy nói về nó sau khi trận chiến kết thúc."
Rồi chàng quay đầu ngựa về phía Durahan đang lao tới. Max nhìn chàng với ánh mắt bất an, rồi quay sang Kuahel. Vị linh mục, người đang nhăn trán, quay về phía con hào như thể không có gì xảy ra.
Có vẻ như anh ta đang nghĩ đến việc băng qua chiến trường. Max cố gắng ngăn cản anh ta, ngay sau đó thay đổi ý định và quay sang Elliot. Nàng đã làm mọi thứ có thể. Max đưa tay về phía Elliot.
"Đi, đi thôi, ra khỏi đây."
“Xin thứ lỗi, thưa phu nhân.”
Hiệp sĩ nhảy xuống ngựa, nhấc nàng lên bằng cả hai tay và đặt nàng lên yên. Sau đó, anh ta ngồi phía sau nàng và nắm lấy dây cương.
Không lâu sau, chiến trường bắt đầu xa dần. Nàng kéo áo choàng lên để ngăn gió tạt vào mặt, rồi nhìn xuống vùng đồng bằng nơi hàng ngàn lá cờ bay phấp phới.
Quân đoàn quái vật đã hoàn toàn bị bao vây bởi Lực lượng Đồng minh.