Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 379




Max vòng tay quanh eo chàng khi chàng ngồi xuống và nhìn chàng thu dọn quần của mình. Riftan dừng lại, lập tức xoay người và nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

"Không có gì phải lo lắng cả. Vì ta sẽ ở bên cạnh nàng..."

Đó là một lời nói với chính bản thân chàng hơn là với nàng. Max vỗ nhẹ vào cổ chàng và tựa đầu mình vào bờ vai săn chắc của chàng.

"Em không lo lắng. Em… chỉ là em cần chàng."

Nàng nhỏ giọng nói với một chút tội lỗi.

"Nhưng… chàng đã kiên nhẫn vì em. Em xin lỗi vì đã vô trách nhiệm."

"Nàng bắt đầu nó, nhưng sau đó ta mới là người đã phát điên."

Riftan xoa lưng nàng như để xoa dịu một đứa trẻ rồi khẽ thở dài.

"Đừng xin lỗi. Dù sao thì ta cũng sẽ không thể chịu đựng được lâu."

Nàng đảo mắt. Chàng nói vậy, nhưng nàng không nghĩ chàng sẽ chạm vào nàng nếu nàng không dụ dỗ chàng trước. Trong suốt thời gian xa nhau, sự kiên nhẫn và tự chủ của chàng đã trở nên vững chắc một cách khó chịu, và chàng không bao giờ dao động, trừ khi có lý do hợp lý. Max ngước nhìn chàng với cái nhìn hơi bất mãn và nghiêm nghị lẩm bẩm.

"Nói dối... Sự, sự kiên nhẫn..."

Riftan, người đang kéo tấm chăn lên, hơi cau mày lại. Chàng hỏi khi vuốt má nàng bằng cả hai tay.

"Nàng đang phàn nàn về điều gì?"

"Em, em không có phàn nàn. Chỉ là..."

Nàng lẩm bẩm một cách mơ hồ ở cuối lời nói như thể đang tìm những từ ngữ thích hợp. Ngôn Tình Nữ Phụ

"Bây, bây giờ... So với Riftan thì em... em nghĩ là em muốn nhiều hơn... Điều, điều đó... khiến em hơi buồn..." (=]]]]]]]]] sao chị vẫn như con nai ngây thơ vầy nè)

Nàng cảm thấy Riftan đóng băng lại. Khi nàng nhẹ nhàng ngước mắt lên, nàng bắt gặp chàng đang nhìn xuống mình, như thể chàng đã nghe thấy một điều rất vô lý.

Max đỏ mặt và nhanh chóng gạt tay chàng ra. Và khi nàng định nằm xuống, Riftan ôm lấy eo nàng và buộc nàng xoay lại. Sau đó chàng áp sát phần thân dưới của mình vào người nàng và thì thầm với một giọng trầm thấp.

"Ai muốn nhiều hơn chứ?"

Max nuốt khan. Đột nhiên người đàn ông lại cương cứng và đâm vào bụng dưới của nàng. Chàng nói một cách đe dọa.

"Ta thực sự khó khăn lắm mới tự xích mình lại được, nên nàng đừng chọc tức ta với những lời vô nghĩa như vậy."

Nàng vội gật đầu. Chàng thở dài thườn thượt và khẽ di chuyển cơ thể nàng để cẳng chân của nàng không cọ vào chàng. Sau đó, chàng đắp chăn đến cằm nàng, và nói với một giọng nhẹ nhàng hơn.

"Bây giờ nàng hãy đi ngủ đi. Hành trình vất vả hơn sẽ bắt đầu vào ngày mai đấy. "

"Nhưng… chàng, chàng ổn chứ? Nếu… nếu chàng để nó như vậy…"

"Nếu để yên, thì nó sẽ tự lắng xuống. Vì vậy, xin nàng đừng nói gì thêm và hãy đi ngủ đi." =]]]]]]]]] cộc

Riftan nghiến răng một cách cáu kỉnh. Max cắn môi. Có vẻ như nàng sẽ chỉ khiêu khích chàng nhiều hơn bất kể nàng có nói gì. Nàng khẽ thở dài cam chịu và nhắm mắt trong bất lực. Và trong khi lắng nghe âm thanh tí tách của củi lửa và tiếng gió khắc nghiệt đập vào doanh trại, cuối cùng nàng đã chìm sâu vào giấc ngủ.

***

Ngày hôm sau, Lực lượng Đồng minh được chia thành hai đơn vị. Đó là quyết định của họ vì họ không thể giải cứu Darund trong tình huống phải di chuyển đến Dãy núi Lexos càng sớm càng tốt.

Quân đội Whedon và các Hiệp sĩ của Phil Aaron quay về phía Bắc để đến Darund, và các Hiệp sĩ của Volose, Thánh Kỵ sĩ, và Pháp sư của Tháp Thế giới thì lên đường đến khu vực Đông Nam như đã định.

Max lo lắng nhìn những lá cờ của Remdragon và Phil Aaron thay phiên nhau bay phấp phới trong gió. Tại sao quân đội Balto và Hiệp sĩ Remdragon lại quyết định thành lập một mặt trận thống nhất? Mọi người đều biết rằng Richt Bleston có thái độ thù địch mạnh mẽ với Riftan. Anh ta sẽ không lặng lẽ làm theo lệnh của Riftan.

Max bồn chồn nhìn về phía Riftan đang dẫn đầu đoàn quân. Chàng đang nghĩ cái quái gì vậy? Có phải chàng đã quyết định rằng sẽ tốt hơn nếu giữ những kẻ phương Bắc dưới tầm kiểm soát của mình, ngay cả khi có một chút rủi ro?

Nàng lắc đầu, từ bỏ suy đoán và tập trung vào việc cưỡi ngựa của mình. Quyết định của chàng đã được đưa ra, và tất cả những gì nàng có thể làm bây giờ là tin tưởng và tuân theo chỉ huy của mình. Max bám sát bên Caron và hùng hổ tiến lên ngọn đồi phủ đầy tuyết.

Một lúc sau, một cối xay gió bị nghiêng một bên và vài tòa nhà trông như nhà kho hiện ra trước mắt họ. Các hiệp sĩ dừng lại trước nơi đó.

Max sớm biết tại sao. Những xác chết cháy đen rải rác trên khắp khung cảnh xấu xí và những cánh quạt của cối xay gió thì vỡ nát và nằm ngổn ngang trên mặt đất.