Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 376




Max nhướng mày một cách sắc bén.

"Anh nói xong chưa?"

"Phu nhân không để tôi nói cho xong."

Uslyn đáp lại một cách khô khan, rồi cúi người về phía nàng và chìa tay ra. Max nắm lấy tay anh ta với khuôn mặt bầm tím. Anh ta kéo nàng lên và nói với giọng nghiêm khắc.

"Tôi phải nói với người bao nhiêu lần là đừng bao giờ rời mắt khỏi chuyển động của đối phương đây? Chẳng phải tôi đã nói với người hơn cả trăm lần rằng khi vung kiếm, người phải luôn quan sát độ cao của vai và đầu của đối thủ cho đến cùng, và chuẩn bị lùi ra sau bất cứ lúc nào? Vì phu nhân cứ chạy một cách mù quáng mà không thèm nhìn trước nhìn sau, nên dù chỉ với một đòn phản công nhẹ, phu nhân sẽ sụp đổ ngay. Ít nhất đừng để bị bắt chân và ngã xuống..."

"Ta hiểu ý của anh."

Max xoa xoa cặp mông đau nhói của nàng và cắt ngang lời anh ta một cách khó chịu. Nhưng Uslyn dường như không muốn dừng việc cằn nhằn của mình ở đó. Anh ta nhướng một bên lông mày và càu nhàu nàng với một phong thái hống hách.

"Không phải người đã từng trả lời như thế sao? Nhưng phu nhân cứ lặp đi lặp lại những sai lầm đó. Nếu người thực sự hiểu tôi, người đã không té như vậy."

"Hiểu, hiểu bằng cái đầu khác với việc đưa nó vào hành động!"

“Đó thường được gọi là 'Tôi không hiểu'.”

Max nhặt thanh kiếm gỗ của nàng trên cánh đồng tuyết và nhìn anh ta với đôi mắt mệt mỏi. Nàng nhận thức được rằng kỹ năng vận động của mình khá khủng khiếp, nhưng nàng càng xấu hổ hơn trước thái độ của vị hiệp sĩ, người luôn chỉ ra lỗi lầm của nàng từng ly từng tí. Nàng hướng mũi kiếm gỗ của mình vào khuôn mặt vô cảm đến chán ghét của hiệp sĩ và bắn ra một cách sắc bén.

"Ta chỉ bị mất thăng bằng một chút thôi. Lần này... sẽ khác."

Vị hiệp sĩ liếm môi như để phản bác, rồi lắc đầu và vương thanh kiếm gỗ của mình. Như những gì đã học, Max cẩn thận giữ khoảng cách với anh ta và tìm cơ hội để tấn công.

Nàng nghĩ mình có thể dùng hết sức để hạ gục mục tiêu khó chịu này, nhưng cơ thể nàng lại không di chuyển theo nàng muốn. Khi nàng thực sự vung kiếm, nàng chần chừ trong vô thức, và điều đó dẫn đến đòn tấn công của nàng không đủ mạnh, và khi nàng nhìn thấy thanh kiếm gỗ bay về phía mình, nàng lùi về phía sau một bước và hạ cánh bằng mông của mình.

Không lâu sau, nàng lại bị tuyết bao phủ và nằm dài như một con bù nhìn trên mặt đất. Uslyn, người nhìn xuống cảnh tượng một cách nghiêm trọng, nặng nề mở miệng.

"Thưa phu nhân Calypse, hãy để tôi thẳng thắn. Phu nhân không có tài kiếm thuật."

"Ta, ta biết!"

Max kêu lên. Uslyn tiếp tục nói với vẻ mặt nghiêm túc, như thể anh ta không có ý xúc phạm nàng.

"Không, người không hề có tài năng sử dụng cơ thể mình ngoài kiếm thuật. Nói một cách đơn giản, khả năng thể chất của người nằm ở một mức độ nghiêm trọng. Có lẽ sẽ tốt cho người nếu người học ít nhất một dạng phép thuật tấn công từ Ruth, thay vì lãng phí thời gian vào việc gì đó mà người không nên học."

"Chưa gì anh, anh đã từ bỏ ta rồi sao?"

Mặc dù nàng cảm thấy khá mệt mỏi với sự kiên trì của Uslyn Rikaido, nhưng Max rất lo lắng khi anh ta có thái độ từ bỏ. Nàng đứng lên khỏi mặt đất và nâng thanh kiếm gỗ của mình lên.

"Ta thừa nhận rằng ta là một học sinh yếu kém. Nhưng… nếu ta tiếp tục luyện tập thì ta sẽ dần khá hơn. Lúc trước anh cũng đã dạy ta cách sử dụng dao găm mà. Khi còn ở Cao nguyên Pamela, ta thậm chí đã tấn công một con goblin bằng kỹ năng mà anh đã dạy cho ta."

"Cho dù người không nói dối như vậy, tôi cũng sẽ dạy nếu phu nhân muốn tiếp tục học kiếm thuật, dạy bao nhiêu cũng được."

“Ta, ta không nói dối! Thật đấy... Ta đã giết một con goblin trong một nhát."

Max giả vờ vung kiếm lên không trung. Uslyn, người đã cau mày một cách hoài nghi, lắc đầu và lẩm bẩm một mình.

"Sao chúng nó lại ngu ngốc như vậy..."

Anh ta nhanh chóng ngậm miệng lại trước ánh mắt hờn dỗi của nàng. Max nghiến răng hết sức có thể.

"Anh, nếu anh không muốn, thì hãy từ bỏ đi! Nếu có thể, ta thà học hỏi từ Riftan hơn là Ngài Rikaido."

"... Sẽ rất khó để chỉ huy có thời gian cho đến trước ngày chúng ta khởi hành."

Uslyn nói với giọng pha chút bối rối.

"Có vẻ như bầu không khí của Hội đồng Bảy Vương quốc nghiêm trọng hơn dự kiến. Vị trí tổng tư lệnh của Lực lượng Đồng minh đang trên đà chuyển giao cho Liên minh phương Bắc, vì vậy chỉ huy của chúng ta cũng đang can thiệp vào."

Mặt Max tối sầm lại trước tin tức bất ngờ.

"Anh đang nói rằng… Richt Bleston có thể là tổng tư lệnh sao?"

"Trong trường hợp xấu nhất."

Anh ta nói, quay đầu về phía tòa nhà giáo xứ, nơi hội đồng đang hoạt động sôi nổi.

"Thánh điện phải chịu trách nhiệm về tình hình này. Liên minh phương Bắc đang tranh luận rằng nên tước quyền chỉ huy của các Thánh Kỵ sĩ và Richt Bleston nên được bổ nhiệm làm tổng tư lệnh. Nếu anh ta lãnh đạo Lực lượng Đồng minh… anh ta có thể sẽ áp dụng một chiến thuật để sử dụng hết sức mạnh quân sự của những người ủng hộ hiệp ước. Để ngăn chặn tình huống như vậy, chỉ huy không còn cách nào khác là phải can thiệp vào."

"Anh… anh nghĩ sao?"

Nàng nhìn anh ta với ánh mắt tò mò. Uslyn nhún vai và nói.

"Tôi còn có thể nói gì nữa? Chỉ huy sẽ trở thành tổng tư lệnh của Lực lượng Đồng minh. Bệ hạ đã chỉ định ngài ấy làm chỉ huy Quân đội Whedon rồi. Ngài ấy sẽ có thể đánh bại Richt Bleston mà không gặp khó khăn gì nếu có hoàng gia hỗ trợ."

Max lo lắng khi nàng nhớ đến những kẻ phương Bắc công khai chế nhạo về dòng máu của Riftan.

Riftan chắc chắn là một hiệp sĩ vĩ đại nhất trong Bảy Vương quốc, nhưng những quý tộc bảo thủ phương Bắc sẽ công kích vào nguồn gốc của chàng. Hơn nữa, Riftan vẫn chưa nhận được một danh hiệu quý tộc chính thức.

Nàng biết rất rõ rằng chưa bao giờ có trường hợp một hiệp sĩ chư hầu, không phải là bá tước hay hầu tước, có thể vươn lên vị trí chỉ huy một đội quân với hàng vạn binh sĩ. Liệu chàng có thể chiếm được vị trí tổng chỉ huy của Lực lượng Đồng minh Bảy Vương quốc với sự hỗ trợ của Hoàng gia Whedon?

"Phu nhân nên lo lắng về bản thân mình trước, hơn là về chỉ huy."

Nhận thấy rằng nàng đang chìm trong suy nghĩ, Uslyn nói với một giọng nghiêm nghị.

"Nếu hôm nay, chỉ huy thành công trong việc đảm bảo quyền chỉ huy, Remdragon sẽ đứng ở hàng tiền tuyến của Lực lượng Đồng minh. Phu nhân chắc sẽ không đối đầu trực diện với kẻ địch, nhưng..."

Uslyn, người đã lên tiếng cho đến lúc đó, ngập ngừng những lời cuối như thể anh ta cũng không chắc chắn. Anh ta nhìn nàng với ánh mắt bất an, rồi nói tiếp với giọng trầm xuống một cách nặng nề.

“Nhưng… sẽ tốt hơn nếu người học một kỹ thuật đàng hoàng để đề phòng."

Thái độ nghiêm khắc của anh ta khiến nàng hơi khó chịu, nhưng Max ngoan ngoãn vươn thanh kiếm gỗ của mình.

Sau đó, các bài học kiếm thuật cơ bản tiếp tục trong khoảng hai giờ. Nàng chỉ có thể bắt kịp với sự khắc nghiệt của việc luyện tập vì nàng đã trở nên mạnh mẽ hơn và có sức chịu đựng tốt hơn trước, do chuyến thám hiểm đầy gian nan trong vài tháng qua, nhưng ngoài điều đó, kỹ năng kiếm thuật của nàng cứ như một đứa trẻ vung cành cây và không có chút tiến bộ nào.

Nàng lê bước ra khỏi đấu trường, hoàn toàn kiệt sức và chán nản. Nàng không hy vọng mình sẽ trở thành kiếm sĩ chỉ trong một ngày, nhưng nàng không ngờ mình lại khốn khổ đến thế này.

Nàng xoa phần hông đau nhói và cổ tay cứng ngắc của mình khi băng qua khu đất rộng. Hàng trăm chiếc xe ngựa xếp hàng dày đặc trong trang viên rộng thênh thang, trải dài từ sảnh chính đến lối vào Nhà thờ.

Nàng vội vã đi qua binh lính đang bận rộn xếp hành lý lên toa xe, trong khi nghĩ về việc nhờ Ruth dùng một phép thuật hồi phục nào đó cho nàng. Và khi nàng quay về phía ký túc xá của các Hiệp sĩ Remdragon, đúng lúc Riftan cũng đang trở về cùng với các hiệp sĩ. Nàng vui mừng chạy về phía chàng.

"Riftan!"

Riftan, người đang sải bước về phía trước với khuôn mặt vô cảm, nhìn nàng và khẽ mỉm cười. Max cảm thấy sự mệt mỏi đang đè nặng lên cơ thể nàng tan biến ngay lập tức.

Chàng đang mặc đồng phục hiệp sĩ của mình để tham dự hội đồng. Mặc dù trang phục không được trang trí lộng lẫy bằng lụa, sa tanh, trang sức và lông vũ như những quý tộc khác, nhưng vẻ ngoài khiêm tốn của chàng, với chiếc thắt lưng da bên ngoài chiếc áo choàng màu xanh và một chiếc vạc bạc có khắc dấu ấn của Remdragon ở một bên vai, khiến chàng trông đường hoàng hơn bất cứ quý tộc nào khác.

Max, người đang nhìn chàng với ánh mắt tự hào, nhón chân lên và hôn nhẹ lên đỉnh cằm nhẵn mịn của chàng.

"Riftan, hội đồng thế nào rồi? Họ có đối xử gay gắt với chàng không?"

"Maxi... Ta không phải là đứa trẻ hay than vãn khi bị bắt nạt."

Chàng cười khẩy vì nghĩ điều đó thật nực cười. Chàng trông có vẻ thực sự ngạc nhiên, nhưng có một tia ấm áp trong đôi mắt đen láy của chàng như thể chàng thích sự chú ý của nàng. Chàng hôn nhẹ lên má nàng, cởi găng tay ra và dùng bàn tay trần nhẹ nhàng vuốt ve gáy lạnh băng của nàng.

"Xem ra nàng đã ở trong sân huấn luyện."

"Em đã học kiếm thuật đấy."

Nàng nói như một đứa trẻ đang khao khát được khen ngợi. Một biểu hiện mơ hồ lướt qua môi Riftan, không cười cũng không nhăn lại.

Chàng gật đầu với các hiệp sĩ đang nhìn họ và cười toe toét, như thể bảo họ hãy im lặng =]]]]]], sau đó quàng một tay qua vai nàng và bước vào nhà khách. Chàng nói khi họ đi lên cầu thang, băng qua sảnh đông đúc các hiệp sĩ đang ngồi ăn.

"Ta xin lỗi vì không thể tự xem buổi tập của nàng. Ta gần như không có thời gian..."

"Em, em không sao! Em biết chàng bận mà."

Max vội đáp lại. Nàng hơi buồn, nhưng nàng nghĩ cũng may là chàng không nhìn thấy nàng trông thảm hại thế nào khi cầm cây kiếm gỗ và vùng vẫy. Max bật ra một tiếng cười gượng gạo.

"Ngài Rikaido đang hướng dẫn em rất tốt… nên chàng không cần phải lo lắng về việc huấn luyện của em. Hội đồng hôm nay thế nào? Em nghe nói chàng đang cạnh tranh với chỉ huy của Phil Aaron cho vị trí tổng chỉ huy Lực lượng Đồng minh..."

"Nhờ vào hoàng gia Livadon đã đứng về phía ta, ta nghĩ ta sẽ có thể trở thành tổng tư lệnh một cách suôn sẻ."

Riftan vào phòng riêng và đốt lửa trong lò sưởi.

"Bạn nhảy đầu tiên của nàng đã giúp đỡ rất nhiều đấy."

Max đảo mắt trước những lời như muốn đâm thẳng vào xương tủy. Có vẻ như Riftan sẽ tiếp tục bất an về sự thật đó. Nàng nuốt ngược tiếng thở dài và bình tĩnh trả lời.

"Đó là điều đáng để biết ơn. Em nghĩ chúng ta đã nợ Ngài Aren quá nhiều."

Riftan lườm nàng với đôi mắt nheo lại, sau đó khẽ khịt mũi và đứng thẳng người trước lò sưởi. Và chàng nói như thể bị xúc phạm.

"Đừng nói về tên đó nữa. Thay vào đó, hãy nhìn cái này." (Chúa tể ghen tuông, ông hoàng tự vả =]]]]]])

Chàng rút một thanh kiếm từ thắt lưng của mình và đưa nó ra. Đôi mắt Max lấp lánh sự mong đợi.

"Của, của em sao?"

"Đúng vậy. Nó nhẹ hơn nhiều so với thanh kiếm trước đó."

Khi nàng nắm lấy chuôi kiếm bằng cả hai tay, Riftan tháo vỏ kiếm. Một thanh kiếm sắc bén màu xanh lam lộ ra. Nàng nhìn thanh kiếm như thể bị mê hoặc. Nàng còn lo lắng rằng mắt mình sẽ bị cắt khi chỉ nhìn vào lưỡi kiếm sắc bén như thế.

"Không nặng sao?"

Nàng lắc đầu.

"Nó, nó nhẹ đến kinh ngạc.”

“Vậy thử nó đi.”