Riftan gật đầu, và Hebaron lấy ra một tấm bản đồ từ trong túi của mình. Sau đó, anh ta đưa nó cho Sejour Aren và nói.
“Tôi đã đánh dấu một tuyến đường có thể khuất tầm nhìn. Bọn tôi đã cử do thám để xem có chỗ nào để đào hang gần tổ không, vì vậy chúng ta sẽ có thông tin chính xác hơn vào ngày mai.”
“Cậu đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng."
Sejour Aren nhìn xuống bản đồ và lẩm bẩm trong sự thán phục. Max nhìn vào mặt các chỉ huy khác. Kuahel Leone lộ ra vẻ mơ hồ, nhưng có vẻ như anh ta không có ý định phản đối, còn Richt Bleston cũng đang ngậm miệng xem xét tình hình.
Trước đó anh ta đã nói rằng không có chiến lược nào khác ngoài chiến dịch bao vây, vì vậy anh ta sẽ không thể phản bác một cách vội vàng. Khi họ không đưa ra bất kỳ phản đối nào, Riftan nhanh chóng tiếp tục câu chuyện.
“Nếu mọi người đồng ý với chiến lược này, ngay sau khi các trinh thám quay trở lại, tôi sẽ chọn ra 300 quân tinh nhuệ và di chuyển về phía Tây. Sẽ mất nhiều thời gian để di chuyển vì chúng ta sẽ phải tiến hành một cách bí mật mà không để lại dấu vết. Chúng ta phải rời đi càng sớm càng tốt.”
"Có ít quá không?"
Sejour cau mày và nghiêng đầu. Riftan lắc đầu.
“Nếu kế hoạch đầu tiên không thành công, đội quân xâm nhập phải ẩn náu ít nhất hai tuần. Xem xét số lượng thực phẩm có thể phân phối, giới hạn sẽ là 300 người. Nếu triển khai nhiều binh hơn, nguy cơ bị lũ quái phát hiện sẽ tăng lên.”
"Ai sẽ trốn trong tổ Wyvern?"
Agnes, người đang nhìn bản đồ với đôi mắt thận trọng, mở miệng. Riftan trả lời mà không do dự.
"Tôi sẽ đi."
Max nắm lấy vạt áo mình. Dù đó là câu trả lời mà nàng đã biết trước, trái tim nàng vẫn chùng xuống trong giây lát. Nàng cúi đầu để giấu đi sự kích động trên mặt mình. Riftan tiếp tục nói với một giọng điềm tĩnh.
“Nếu hàng chục con Wyvern chạy loạn cùng một lúc, thì ngay cả đội quân thâm nhập cũng có thể gặp nguy hiểm. Một người có nhiều kinh nghiệm trong việc tiêu diệt các phân loài rồng và quái vật cũng như xâm nhập vào thành phố quái vật nên đảm nhận nhiệm vụ này.”
“Nhưng không có Ngài Calypse, ai sẽ lãnh đạo lực lượng của Whedon…”
Chỉ huy của Arex vội vàng nói. Agnes nhìn chằm chằm và bắn cho anh ta một cái nhìn sắc lạnh.
"Ý anh là ta đây vẫn không đủ sao?"
Người đàn ông ngậm miệng lại. Agnes, người đã gửi một cái nhìn cảnh cáo về phía anh ta, quay đầu về phía Riftan với thái độ trang nghiêm.
"Điều ta muốn hỏi, ai sẽ là người phụ trách việc phá huỷ công thức phép thuật?”
"Chúng tôi sẽ làm điều đó."
Alburn, người đang yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa các chỉ huy, đột ngột mở miệng. Mọi người đều hướng mắt về nơi mà các pháp sư Nornuin đang ngồi. Alburn bình tĩnh nói thêm.
“Tôi và Geoffrey đã trốn ở Thành phố cùng với Ngài Calypse và tự mình sao chép công thức phép thuật. Chúng tôi sẽ có thể làm điều đó nhanh hơn những pháp sư khác.”
Agnes từ tốn gật đầu. Các hiệp sĩ sớm bắt đầu thảo luận về chiến lược thứ hai. Cách bố trí bộ binh, cung thủ, kỵ binh, cách đặt máy phóng, tuyến đường di chuyển và các biện pháp đối phó khi Wyvern được đưa vào trận chiến, các vấn đề cứ nối tiếp nhau không ngừng, và Max cảm thấy ngượng ngùng trước cuộc trò chuyện diễn ra quá nhanh.
Nàng vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận sự thật rằng chồng mình đã tuyên bố sẽ lao vào giữa chiến tuyến của kẻ thù. Không biết phải làm gì, nàng nhìn lên khuôn mặt của Riftan.
Nàng biết rằng chàng đang cố gắng hoàn thành trách nhiệm của mình, nhưng nỗi uất hận lại ngập tràn trong lòng. Thậm chí nàng còn có chút tức giận khi một người quá coi trọng sự an toàn của nàng sẽ lại chấp nhận mọi rủi ro như thể điều đó là đương nhiên.
Tuy nhiên, Max biết đó là một cảm giác phi lý. Chàng là một hiệp sĩ. Trong một cuộc chiến có thể cướp đi sinh mạng của hàng vạn người, người chỉ huy không thể chỉ nghĩ đến sự an toàn của bản thân. Khi nàng cân nhắc những suy nghĩ như vậy và kìm nén ý muốn ngăn cản kế hoạch liều lĩnh của chàng, Kuahel, lặng lẽ nhìn qua bản đồ, hỏi nàng một câu.
"Có bao nhiêu pháp sư có thể sử dụng phép phòng thủ ở đội hỗ trợ hậu cần?”
Max đã không hiểu được ngay lập tức. Sau khi nhận thấy ánh mắt của mọi người đều dán vào mình, nàng mới bừng tỉnh và vội vàng mở miệng.
“Cả ba pháp sư thuộc Tháp Thế giới đều có thể sử dụng phép thuật phòng thủ cơ bản. Và hai trong số các pháp sư không thuộc tính… cũng có thể sử dụng phép phòng thủ… Tổng cộng là bảy người.”
"Không nhiều lắm.”
Kuahel cau mày.
“Điều chúng ta phải đề phòng là việc bị đánh cắp lương thực. Chúng đã từng phát động một cuộc tấn công bất ngờ vào đội hậu cần. Chúng sẽ lại tấn công kho thực phẩm một lần nữa. Chúng ta cần chuẩn bị cho điều này.”
"Những linh mục cấp cao cũng không thể tạo lá chắn sao?"
Riftan nói, hơi nghiêng người về phía trước.
"Sẽ an toàn hơn nếu để một vài linh mục cấp cao của tiền tuyến ra phía sau.”
“Phép thánh là phương tiện hữu hiệu nhất để chiến đấu với pháp sư hắc ám. Cậu không thể bỏ đi nguồn lực chính."
Kuahel kiên quyết lắc đầu. Gương mặt của Riftan hơi biến sắc.
“Chẳng phải chính miệng cậu đã nói rằng việc bảo quản thực phẩm cũng rất quan trọng sao? Nếu chúng ta đánh mất tài nguyên, tất cả sẽ kết thúc.”
“Dù vậy, không phải là tôi sẽ chọn giải pháp đó.”
Giọng điệu của Kuahel cũng trở nên sắc bén. Max cảm nhận được bầu không khí giữa hai người họ và vội vàng xen vào cuộc nói chuyện.
“Vậy, gom thực phẩm lại cùng một nơi… và lắp đặt một công cụ phép thuật phòng thủ thì sao? Ngoài ra... hãy để các pháp sư ở gần kho lương thực, và cho ít nhất một người đứng gác.”
“…Đó sẽ là tốt nhất."
Kuahel gật đầu. Riftan có vẻ như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng chàng im lặng và quay đầu đi.
Chủ đề của cuộc họp một lần nữa quay lại việc tìm cách đuổi lũ quái ra khỏi thành phố. Nàng lắng nghe cuộc trò chuyện, hoàn toàn kiệt sức. Sự mệt mỏi về thể chất và sự căng thẳng nặng nề tuôn trào trong hội trường đã rút cạn năng lượng của nàng.
Như thể nàng không phải là người duy nhất cảm thấy mệt mỏi, một số pháp sư ngồi cạnh lò lửa cũng bắt đầu ngủ gật. Riftan nhìn thấy điều này và dừng cuộc trò chuyện.
“Có vẻ như các chi tiết sơ bộ đã được quyết định, vì vậy hãy giải tán thôi. Không phải chúng ta nên nghỉ ngơi đầy đủ để hành quân trở lại vào ngày mai sao?"
Ngay sau khi các chỉ huy đồng ý, những người trong doanh trại lần lượt đứng lên. Max thở phào nhẹ nhõm và đứng dậy khỏi ghế. Và khi nàng cởi áo khoác và trả lại cho Riftan, chàng đã nắm lấy cánh tay nàng và ngăn nàng lại.
"Hãy mặc nó và đi thôi."
Max lo lắng liếc nhìn chồng mình, người chỉ mặc áo giáp và thắt lưng da bên ngoài chiếc áo dài đen.
“Nhưng bên ngoài đang có tuyết....”
“Ta sẽ yêu cầu họ mang cho ta một chiếc áo choàng, vì vậy đừng nói nữa và về thôi.”
Riftan nói một cách cộc lốc và quay về phía Sejour Aren. Max, người hơi ấn tượng với thái độ thẳng thừng, thở dài và đi ra khỏi doanh trại. Yulysion nhanh chóng đi theo để hộ tống nàng. Nhưng Riftan không có dấu hiệu sẽ đuổi theo nàng.
Nàng liếc nhìn vào bên trong doanh trại. Các thượng tế và pháp sư đều đã rời đi, nhưng Riftan và các chỉ huy của mỗi quốc gia vẫn ở quanh chiếc bàn dài và thảo luận thêm. Max, người đang nhìn chằm chằm vào cảnh tượng, không thể vượt qua sự thúc giục của Annette, và bắt đầu quay trở lại con đường họ đã đi.
Đột nhiên, bóng tối đen như mực bao trùm xung quanh. Nàng quấn chặt áo khoác và bước đi, dựa vào những đống lửa được thắp sáng khắp trại. Cuối cùng khi đến trại của Whedon, nàng kiệt sức đến mức không thể nhấc nổi một ngón tay.
Sau khi cảm ơn Yulysion vì đã hộ tống, nàng lảo đảo tiến vào doanh trại được sử dụng bởi các pháp sư. Những người khác đều đã ngủ trong túi ngủ của họ.
Max, cùng với các pháp sư trong cuộc họp, dùng bữa đơn giản, trải một tấm chăn lên thảm cỏ và làm một chiếc giường. Sau đó, khi nàng cởi áo khoác và chuẩn bị tháo thắt lưng da và con dao găm quấn quanh eo mình, nàng nghe thấy một âm thanh lộp cộp từ bên trong quần áo của mình.
Nàng nhìn xuống sàn nhà với vẻ mặt khó hiểu. Thứ gì đó như một túi da nhỏ nằm trong tay nàng. Đó không phải là vật của nàng. Có vẻ như vật nằm bên trong áo choàng của Riftan đã vướng vào thắt lưng và rơi ra.
Max đưa nó đến gần ngọn lửa để xem xét kỹ hơn. Đó là một chiếc túi trơn không có hoa văn, nhưng dường như nó được làm bằng một chất liệu khá sang trọng.
Không kiềm chế được sự tò mò, nàng mở túi và nhìn vào bên trong. Bên trong chiếc túi da có kích thước bằng lòng bàn tay, một thứ giống như sợi dây đã bị phai màu được cuộn lại thành một vòng tròn.
Max cẩn thận lấy nó ra và xem xét. Một bên sợi dây thì rách, không thể xem được nó có từng bị đứt ở giữa hay không, bên còn lại lấm tấm những vệt như máu. Tại sao chàng lại mang theo một thứ lộn xộn như vậy? Nàng cau mày và nhét nó lại vào túi. Và khi nàng đóng chiếc túi lại, có điều gì đó lởn vởn trong đầu nàng. Max dừng lại, sau đó mở chiếc túi một lần nữa. Vào lúc đó, Annette thì thầm.
“Đậy nắp lò lửa lại đi. Ngày mai, một cuộc hành quân địa ngục khác sẽ bắt đầu, nên cậu hãy đi ngủ đi."
Max đặt cái nắp bằng đồng lên trên lò lửa để ngăn ánh sáng phát ra, và nhét chiếc túi vào túi của nàng để có thể xem nó sau. Sau đó, nàng cởi thắt lưng và đặt nó sang một bên, chui vào túi ngủ và kéo áo khoác của Riftan qua vai.
Được bao bọc bởi mùi cơ thể quen thuộc, những lo lắng, băn khoăn trong đầu nàng dường như cũng vơi đi chút ít. Nàng thì thầm cầu nguyện khi vùi mặt vào áo của chàng.
'Khi mở mắt thức dậy, mình ước tất cả những chuyện này sẽ kết thúc…’
Và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
***
Sáng hôm sau, khi các trinh thám quay trở lại, các Hiệp sĩ của Volose ngay lập tức chuẩn bị xuất phát. Trong khi họ chất đầy thức ăn cho khoảng một tháng lên yên ngựa, binh lính chất lên ba toa xe chở than, củi và thức ăn cho ngựa, và các pháp sư thì mang theo thảo mộc và các dụng cụ phép thuật.
Ngoài các Hiệp sĩ Volose, có tổng cộng bảy người được thêm vào đơn vị xâm nhập, bao gồm Thánh Kỵ sĩ Hans, năm người của anh ta và đặc biệt là một pháp sư thuộc Tháp Thế giới, người đã tham gia vào cuộc khảo sát địa hình của Cao nguyên Pamela.
Sau nhiều cân nhắc, Selic đã giao nhiệm vụ cho Miriam. Miriam là một pháp sư chuyên về phép thuật tấn công, nhưng kỹ năng xử lý các công cụ phép thuật của cậu ấy cũng rất xuất sắc, và hơn hết, những nàng tiên mà cậu ấy đang nuôi rất hữu ích như một phương tiện liên lạc đường dài.
Khi mọi công tác chuẩn bị cuối cùng đã hoàn tất, đội quân thâm nhập ngay lập tức tiến về phía Tây. Max nhìn họ với ánh mắt thất thần khi họ rời đi. Nếu chiến lược này gặp sự cố, nàng có thể sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa. Max, người đang chìm trong những suy nghĩ u ám, nhanh chóng rũ bỏ chúng. Nàng có một thói xấu là tưởng tượng những điều tồi tệ nhất.
Max nhanh chóng quay lại và giúp dọn dẹp trại. Ngay sau đó họ cũng phải bắt đầu hành quân. Lực lượng Đồng minh sẽ di chuyển về phía Đông dọc theo dãy núi bao quanh Thành phố Quái vật. Nếu tiếp cận thành phố quá gần, họ sẽ có nguy cơ bị lũ quái phát hiện, vì vậy họ đợi trên núi và sẽ tiến lên khi có lệnh tấn công.
Max cảm thấy bụng mình quặn lại vì căng thẳng. Một cảm giác muốn nôn mửa mạnh mẽ dâng lên khi những cảnh tượng khủng khiếp mà nàng đã chứng kiến trong quá khứ hiện lên trong tâm trí. Điểm khác biệt so với thời điểm đó là nơi diễn ra cuộc chiến này không phải là lãnh thổ của con người mà là lãnh địa của quái vật.
Nàng chất hành lý lên yên của Rem với vẻ mặt đau khổ. Và khi nàng định ngồi lên ngựa, nàng thấy Riftan đang sải bước về phía mình. Max tỏ vẻ khó hiểu. Vào lúc bắt đầu hành quân, chàng sẽ luôn ở phía trước, cùng Agnes kiểm tra hàng ngũ.
"Ta nói chuyện với nàng một lát được không?"
Riftan dừng lại trước mặt nàng và nói với giọng căng thẳng lạ lùng. Max ngạc nhiên ngước nhìn chàng. Kể từ khi bắt đầu chuyến thám hiểm này, chàng đã luôn tỏ thái độ bận rộn với nàng. Nàng thậm chí không thể nhớ lần cuối cùng nàng nói chuyện riêng với chàng là khi nào. Chàng đang muốn nói về chuyện gì? Max gật đầu khi nàng cảm thấy cổ mình thắt lại vì căng thẳng.
“Chúng ta có cần đi đến chỗ khác không?”
“Không, điều đó không quan trọng lắm, chỉ là…”
Chàng do dự một chút và lẩm bẩm những lời của mình. Max ngơ ngác chớp mắt trước cảnh tượng xa lạ. Điều gì đã khiến chàng trở nên bối rối như vậy, trong khi chàng luôn không để người khác thấy kẽ hở của mình? Riftan, người đang lo lắng xoa đôi môi với bàn tay đeo găng, do dự mở miệng.
“Có lẽ có thứ gì đó trên áo khoác của ta…”
“Áo khoác?”
Nàng hoang mang trước lời nói bất ngờ.
“Em, em đã nhờ Yulysion đưa cho chàng vào lúc bình minh… Chàng vẫn chưa nhận được sao?”
Riftan liếm môi với vẻ bối rối. Sau đó chàng lại ngậm miệng, như thể chàng không biết phải nói gì. Đột nhiên, mặt chàng trở nên vô cảm.
“Không, ta đã nhận rồi. Xin lỗi vì đã làm mất thời gian của nàng. Đừng lo lắng về điều đó, không có gì đâu.”
Sau đó chàng quay lại và cố rời đi. Max nhớ lại chiếc túi đã bị rơi khỏi áo khoác của chàng và vội vã nắm Riftan lai.
“Này, chàng đang tìm cái này à? Nó rơi ra khi em đang cởi áo khoác vào ngày hôm qua, nhưng em quên để nó lại…”
Khi nàng rút chiếc túi da ra và đưa cho chàng xem, ánh mắt của Riftan hiện lên một tia kích động rõ rệt. Chàng bắt lấy nó một cách thô bạo và hỏi như thể đang thẩm vấn.
“Nàng có nhìn vào bên trong không?”
Max co vai, giật mình vì phản ứng dữ dội, rồi gật đầu một cách ngượng ngùng. Sau đó, cơ má của Riftan căng ra. Chàng nhìn xuống nàng như thể đang tìm kiếm. Chàng đột nhiên tỏ vẻ lạnh lùng và nói một cách lạnh nhạt.
“Không, được rồi. Ta nói xong rồi. Hãy chuẩn bị đi thôi.”
Rồi chàng quay lưng bước đi. Max nhìn chàng với ánh mắt bối rối. Nàng không biết tại sao chàng lại có phản ứng như vậy.
Sợi dây rối xù trong túi thực sự quan trọng vậy sao? Max cau mày. Ngay lúc đó, một ký ức chợt lóe lên trong đầu nàng. Nàng cứng người và lao đến chàng.
“Này, có lẽ đó… Đó có phải là đồ trang trí kiếm mà em đã tặng chàng không?
Phần gáy màu đồng của chàng đỏ ửng lên sau những từ ngữ không rõ ràng.